“Mẹ không có ý này. Dù sao con cũng đã kết hôn và đã có ba đứa con rồi, con còn có thể làm gì được nữa?” Thím Tôn nói: “Con cứ sống chung với nó đi, đợi đến khi bọn trẻ trưởng thành thì cuộc sống sẽ tốt hơn.”
Nói xong bà ấy lấy trong túi ra hai đồng và nói: “Chỗ tiền này mẹ rất vất vả mới tiết kiệm được, con cầm lấy đi.”
Lý Tiểu Lệ chê ít: “Sao lại chỉ có mỗi hai đồng? Như thế này làm sao mà đủ?”
“Thật sự mẹ không có nhiều, nếu có mẹ sẽ đưa cho con.”
Lý Tiểu Lệ miễn cưỡng nhận lấy số tiền đó và tiếp tục khóc: “Bọn trẻ đã lớn hơn nhiều, hiện tại con bắt đầu phải nuôi chúng. Làm sao con có thể nuôi chúng trưởng thành được? Bọn chúng giống như những con quỷ đói đầu thai, ngày nào cũng kêu đói với con. Cha của bọn chúng vô dụng không thể kiếm được lương thực thì làm sao có thể tiết kiệm được đồ ăn?”
Thím Tôn nói: “Cha con đã lên công xã rồi. Nhân lúc cha con không ở nhà, lát nữa con mang chút lương thực trở về.”
Nghĩ đến mấy đứa cháu ngoại đang chịu đói, bà ta cũng bất đắc dĩ phải bỏ ra. Bà ta không những đưa cho cô ta một ít lương thực mà còn bắt một con gà ở trong chuồng cho cô ta mang về để tẩm bổ.
Lúc này, Lý Tiểu Lệ mới cảm thấy hài lòng một chút. Cô ta nắm lấy tay mẹ và nói: “Mẹ, con biết trong nhà này chỉ có mẹ là thương con nhất. Sau này lúc mẹ già rồi, con nhất định sẽ về chăm sóc mẹ!”
“Mẹ biết con hiếu thảo. Con nên đi về và sống thật tốt với Hữu Tài. Mọi chuyện đã như vậy rồi nên không còn lựa chọn nào khác.” Thím Tôn an ủi cô ta.
Nếu cha cô ta có ở nhà thì chắc chắn sẽ không cho cô ta lấy lương thực đi. Hiện tại, cha cô ta cũng không coi cô ta là con gái nữa. Cho nên Lý Tiểu Lệ cũng vui vẻ mang một con gà mái với một túi lương thực về.
Vợ Đại Hải và vợ Đại Sơn đều biết mẹ chồng đang trợ cấp cho con gái của bà ta nhưng họ cũng không thèm để ý.
Đó là con gái của bà ta. Bà ta muốn trợ cấp bao nhiêu cũng được, chỉ cần không động đến đồ của họ. Còn về việc hiếu kính hai vợ chồng già thì mỗi năm họ sẽ đưa một lần.
Nhưng cũng chỉ có một năm một lần.
Sau khi ông đội trưởng trở về thì mới biết được con gái đã lấy trộm đi năm mươi cân lương thực. Ông ấy trầm mặt lấy lại chìa khóa ở trong tay thím Tôn!
“Bọn chúng bao nhiêu tuổi rồi? Chúng ta bao nhiêu tuổi rồi? Bọn chúng còn cần chúng ta nuôi sống sao? Bọn chúng bị cụt tay hay bị gãy chân à?” Ông đội trưởng trực tiếp mắng bà ta một trận.
“Nhưng đó là con gái và cháu ngoại của chúng ta!” Thím Tôn khóc lớn.
“Vậy thì làm sao? Nếu nuôi không được thì đừng sinh!”
Lần này thím Tôn không chỉ không được quản lý tiền mà còn không được quản lý cả lương thực, bà ta tức đến mức chỉ biết khóc.
Sau này bà ta thực sự không thể chu cấp cho con gái nữa, con gái bà ta phải sống khổ sở biết bao?
Ban đầu bà ta đã nghĩ con gái mình đã đủ khổ rồi nhưng hóa ra con gái của bà bạn già còn khổ hơn, bà ta bỗng chốc cảm thấy được an ủi.
Cô con gái cưng Lý Phong Mai của mẹ Phong Thu lấy chồng vào thành phố đã bị con rể đuổi về nhà!
Lý Phong Mai khóc lóc đạp chiếc xe Phượng Hoàng về nhà cầu cứu.
Lúc đó, mẹ Phong Thu đang nói chuyện phiếm cùng một nhóm bà lão ở dưới gốc cây lớn trong thôn.
Những bà lão đó còn khen ngợi con trai cả của bà ta có tiền đồ, càng tán thưởng chuyện anh ấy sắp xây nhà bằng gạch ngói.
Nếu là Lý Phong Mậu, mẹ Phong Thu hẳn sẽ vui vẻ tiếp nhận lời khen, nhưng đây lại là đứa con trai cả vô tích sự kia.
Bà ta nhăn mặt chê bai, than phiền với mọi người.
Nói rằng đứa con trai cả này bất hiếu như thế nào, có tiền cũng không thấy cho cha mẹ già đồng nào. Lương thực một năm cũng chỉ cho một ít, còn tính toán chi li.
Nếu không phải là bà ta không đồng ý, thậm chí anh ta còn muốn dùng gạo cũ của năm ngoái để thay thế!
Đây hoàn toàn là chuyện bịa đặt, không có căn cứ.
Để không cho bà ta có cơ hội bắt bẻ, chị Lý tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, thậm chí trước khi đưa gạo qua, chị ấy còn đi một vòng quanh thôn để mọi người cùng chứng kiến.
Đừng hòng lấy gạo rồi quay lại cắn ngược một phát!
Vì vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, một số bà cụ như bà Giang và thím Tôn rất ủng hộ mẹ Phong Thu, chửi mắng cùng bà ta.
Nhưng một số bà cụ khác biết rõ trong lòng nhưng họ lại không nói gì.
Mọi người đang nói chuyện rôm rả dưới gốc cây cổ thụ thì Lý Phong Mai khóc lóc trở về, hai mắt của cô ta đều khóc tới mức sưng húp.
"Phong Mai, sao cháu lại khóc thành ra thế này, có chuyện gì vậy?" Thím Tôn là người đầu tiên phát hiện ra, lập tức kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-201.html.]
Mẹ Phong Thu vừa mới nhìn thấy con gái mình khóc nức nở như vậy liền vội vàng tiến tới hỏi: "Phong Mai, sao vậy, có chuyện gì à?"
Lý Phong Mai vừa nhìn thấy mẹ, cảm xúc không thể kìm nén được nữa, sau khi dựng xe đạp, cô ta lập tức gào khóc.
"Mẹ ơi, thế mà cái tên khốn nạn Triệu Kim đó lại ly hôn với con, còn đuổi con về nữa!"
Tin tức này khiến cho đám bà lão dưới gốc cây cổ thụ đều sững sờ.
"Chuyện gì thế? Ly hôn? Hai đứa ly hôn rồi à?" Bà Giang vội vàng hỏi.
Thím Tôn có chút vui mừng nhưng ngoài miệng thì hỏi: "Đúng vậy, sao tự dưng lại ly hôn thế?"
Ôi, chuyện này đúng là khó nói. Ban đầu tưởng rằng con gái cũng chịu khổ nhiều, ai ngờ bây giờ lại đến lượt Lý Phong Mai bị ly hôn.
So sánh ra thì cuộc sống của con gái bà ta cũng tạm ổn hơn nhỉ?
Mẹ Phong Thu không còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện này nữa. Lúc đó đầu óc bà ta như ong vỡ tổ, sau khi tỉnh táo lại, bà ta vội vàng nắm lấy tay con gái hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao lại bảo Triệu Kim ly hôn với con và đuổi con về đây?"
Lý Phong Mai chỉ biết khóc, không thể kìm nén được nữa, cô ta khóc nức nở, cực kỳ uất ức.
Ban đầu tưởng rằng lấy chồng vào thành phố là được hưởng sung sướng, ai ngờ nhà họ Triệu đúng là một đám ăn thịt người không nhả xương.
Trước đây khi cô ta còn làm công nhân tạm thời, tuy thái độ của nhà họ Triệu đối với cô ta không tốt lắm nhưng cũng tạm chấp nhận được. Dù sao mỗi tháng cô ta có thể kiếm được mười lăm đồng đem về.
Cô ta tự tiết kiệm, mỗi tháng vẫn có thể dành dụm được một nửa tiền để nộp vào quỹ chung.
Tuy nhiên, công nhân tạm thời và công nhân chính thức có một khoảng cách không thể vượt qua. Công nhân chính thức không thể tùy tiện sa thải nhưng công nhân tạm thời thì khác.
Rõ ràng là cô ta làm việc rất chăm chỉ nhưng họ nói đổi người liền đổi người, cô ta cũng không biết khóc với ai.
Sau khi bị sa thải, cô ta chỉ có thể ăn bám nhà họ Triệu, thái độ của nhà họ Triệu đối với cô ta cũng thay đổi nhanh chóng.
Họ vốn không coi trọng người con dâu quê mùa này, sau khi cô ta mất việc làm, họ càng không thèm che giấu, giao cho cô ta mọi việc bẩn thỉu và nặng nhọc trong nhà, giống như người giúp việc.
Thậm chí Lý Phong Mai còn không biết mình đang sống những ngày tháng như thế nào!
Nhưng ngoài việc chịu đựng ra, cô ta còn có cách nào khác chứ?
Cô ta không có con, chỉ có thể tiếp tục ở nhà họ Triệu chịu đựng qua ngày.
Thực ra không phải là không có con. Lúc mới lấy chồng cô ta đã từng mang thai một lần. Nhưng vào mùa đông năm đó, những đứa cháu trai kia nghịch nước khiến nước đóng thành băng, cô ta vô tình dẫm phải nên trượt ngã một cái. Lúc đó chỉ thấy m.á.u đỏ chảy ra, sau đó cô ta sảy thai.
Có lẽ là do về sau không ở cữ đầy đủ, chỉ nghỉ ngơi hai ngày rồi vội vàng đi làm, lúc đó cô ta đã phải chịu đói chịu rét không ít nên đến giờ vẫn chưa mang thai.
Trong nhà họ Triệu, cô ta vẫn luôn chỉ có một mình, năm nay càng vì sau khi thu hoạch mùa thu cha cô ta không gửi thóc vào nên nhà họ Triệu liền không giữ cô ta lại nữa.
Bọn họ trực tiếp tìm cớ gây gổ với cô ta, sau đó còn đuổi cô ta ra ngoài.
Lúc kết hôn cũng không đăng ký kết hôn, dù sao có nhiều người chứng kiến như vậy còn sợ gì chứ?
Thời buổi này, người không đăng ký kết hôn rất nhiều, người có đăng ký kết hôn mới là số ít!
Thực ra lúc đó Lý Phong Mai có yêu cầu đi đăng ký, cô ta từng nhắc đến vài lần nhưng luôn bị chồng cô ta là Triệu Kim kiếm cớ ngắt lời.
Cuối cùng chuyện này bị bỏ qua.
Bây giờ nhìn lại, tất cả đều là cố ý, họ Triệu kia vốn dĩ không muốn sống với cô ta cả đời!
Vậy thì mấy năm qua cô ta lấy chồng tính là gì chứ? Không chỉ bị người ta ngủ miễn phí mấy năm, cuối cùng còn bị mất việc, thân mang bệnh còn bị đuổi ra ngoài!
Lý Phong Mai ôm mặt khóc nức nở, nói: "Con không muốn sống nữa! Con không muốn sống nữa!"
Mẹ Phong Thu vội vã hỏi: "Con đừng khóc nữa, mau nói cho mẹ biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
“Bà còn hỏi gì nữa? Phong Mai đã nói rõ ràng như vậy rồi. Theo ý tôi thì bà mau gọi mấy người họ hàng có tiếng nói, lập tức đi vào thành phố tìm nhà ông Triệu đòi công lý cho Phong Mai đi!” Bà Giang nói.
Thím Tôn cũng bảo: “Đúng vậy, nhất định phải đòi công lý cho Phong Mai. Lúc đó tôi sẽ đi cùng các bà!” Rồi bà ta hỏi bà Giang: “Con bé lớn lên trước mắt chúng ta đó, bà có đi không?”
“Tôi đi chứ, chuyện này sao có thể thiếu tôi được?” Bà Giang không nói hai lời.
Mẹ Phong Thu đứng dậy muốn nói lời cảm ơn với họ. Nhưng do đứng dậy quá đột ngột, cộng thêm cú sốc chuyện con gái quá lớn nên bà ta thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.
Bầu không khí trở nên hỗn loạn, mọi người vội vàng đỡ người, cũng cho người đi gọi thầy lang. Thầy lang cũng đến rất nhanh, nói rằng đây là do tức giận xông lên nào nên dùng phương pháp dân gian chích m.á.u cho mẹ Phong Thu, còn dặn dò bà ta nghỉ ngơi, bình tĩnh lại thì sẽ ổn.