Chị Đại Sơn hiểu biết hơn, nói: “Có thể kiếm được. Nếu được báo nhận đăng, nghe nói nếu bài viết hay thì một bài có thể kiếm được ba bốn đồng!”
“Một bài viết kiếm được ba bốn đồng?” Chị Lý ngạc nhiên, hỏi: “Vậy sao những thanh niên trí thức ở chỗ kia không viết?”
“Chắc chắn không dễ dàng được nhận đâu. Nếu không thì họ đã viết rồi nhưng tôi cũng chỉ nghe nói thôi.” Chị Đại Sơn nói.
Bạch Minh Châu gật đầu, đồng ý với chị ấy: “Quả thật không dễ, yêu cầu của tòa soạn báo rất cao, em cũng chỉ thử xem sao thôi, chưa biết có được nhận hay không. Nếu không được nhận thì hai chị đừng cười em nhé.”
“Bọn chị đâu có cười em, bọn chị ngưỡng mộ em còn không kịp nữa kìa. Việc này cũng đúng là không dễ mà. Nếu không thành công thì lại gửi tiếp, biết đâu lúc nào đó được chọn thì sao?” Chị Lý nói.
Chị Đại Sơn cũng nói vậy.
Bạch Minh Châu mỉm cười nói chuyện khác với họ, họ cũng ở đây nói chuyện với Bạch Minh Châu về một số chuyện trong thôn. Chủ yếu là chị Lý và chị Đại Sơn nói chuyện còn Bạch Minh Châu chỉ nghe thôi.
Nói rồi, chị Đại Sơn nói đến thanh niên trí thức ở đây: “Tôi nghe nói năm sau còn có thanh niên trí thức sắp tới, có hai người được phân công đến đây.”
“Còn nữa ư? Đội của chúng ta đã có nhiều thanh niên trí thức rồi, nếu có thêm người đến nữa thì ở được không?” Chị Lý ngạc nhiên nói.
“Chen chúc thì vẫn ở được.” Chị Đại Sơn không mấy bận tâm.
Bạch Minh Châu hiểu rất rõ về chuyện này, năm sau sẽ có một thanh niên trí thức nam và một thanh niên trí thức nữ xuống nông thôn, đều là người đến từ Thượng Hải.
Thanh niên trí thức nữ tên là Dương Nhược Tình, là định mệnh thực sự của Đặng Tường Kiệt.
Hai người vừa gặp đã yêu, nảy sinh tình cảm, yêu đương thắm thiết, yêu hận đan xen, khó chia khó rời.
Còn thanh niên trí thức nam tên là Giang Tân, là con nhà giàu. Anh ta là người theo đuổi Dương Nhược Tình, đặc biệt đến nông thôn theo Dương Nhược Tình.
Nhưng dù có ai đến cũng không liên quan gì đến cô, vì cô đã cắt đứt quan hệ với thanh niên trí thức, tuyệt đối sẽ không can dự vào chuyện của họ.
Tuy nhiên, luôn có người không muốn cuộc sống của cô được yên bình.
Khi chị Đại Sơn và chị Lý chưa đi khỏi thì Mã Quyên đã đến. Hai người họ nhìn thấy Mã Quyên, cộng thêm cũng ngồi được một lúc rồi nên bọn họ liền chào tạm biệt Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu tiễn họ ra cửa, rồi mới quay sang nhìn Mã Quyên, nói: “Cô lại đến đây làm gì?”
Chữ “lại” đã thể hiện sự không chào đón của cô đối với Mã Quyên.
Mã Quyên cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên cô ta cảm nhận được sự xa cách của Bạch Minh Châu trong những ngày gần đây. Nhưng Mã Quyên lại rất vui, bởi vì điều đó có nghĩa là Bạch Minh Châu thực sự muốn sống với người đàn ông quê mùa kia, cả đời sẽ xoay quanh bếp lò và xoay quanh chồng con!
Cuộc sống như vậy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được kết cục.
Nhưng cô ta vẫn phải mang vẻ mặt tốt bụng của một người bạn thân, khuyên Bạch Minh Châu: “Tôi không biết phải nói gì với cô nữa, haiz!”
“Không muốn nói thì đừng nói, tôi cũng không cần cô nói.” Bạch Minh Châu nói không hề khách sáo.
Mã Quyên nghẹn lời, hỏi cô: “Lần trước Đặng Tường Kiệt muốn gặp cô, sao cô không gặp anh ấy? Nếu cô muốn dùng thủ đoạn khiêu khích, vậy thì cô đã dùng sai người rồi. Đặng Tường Kiệt không trúng chiêu đó đâu. Hôm đó sau khi anh ấy về nhà cũng không hỏi đến cô nữa!” Cô ta nói xong còn liếc nhìn bụng cô, trong mắt lộ ra vẻ ghen tị.
Cô ta không biết, Bạch Minh Châu thực sự đã từng ở bên Đặng Tường Kiệt!
Bạch Minh Châu biết cô ta cũng thích Đặng Tường Kiệt, nhưng Mã Quyên chính là một kiểu nhân vật nữ phụ có thiết lập si tình làm bia đỡ đạn “trả giá thầm lặng không cầu báo đáp nhưng cầu xin anh nhìn tôi nhiều hơn một chút”.
Có lẽ Đặng Tường Kiệt cũng biết nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không nói gì. Bởi vì với tư cách là một người đàn ông, hẳn là anh ta rất tận hưởng cảm giác được các cô gái xung quanh yêu thích, thầm thương trộm nhớ và bày tỏ tình cảm.
Bạch Minh Châu cũng không có nhiều kiên nhẫn với Mã Quyên, cô vốn dĩ không thèm trả lời câu này: “Nếu không có việc gì thì tôi không tiếp cô nữa, tôi còn bận việc khác.”
Mã Quyên không hài lòng, hỏi: “Cô thật sự muốn phân rõ ranh giới với tôi sao?”
Bạch Minh Châu nhìn cô ta, đáp: “Mã Quyên, có một số chuyện tôi không nói rõ ràng nhưng không có nghĩa tôi thật sự là kẻ ngốc không biết gì, bị cô chơi đùa trong lòng bàn tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-28.html.]
Mã Quyên mím môi, hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Cô đã làm chuyện gì thì cô tự biết. Lúc nào cũng lấy lý do vì muốn tốt cho tôi nhưng cô đã nói xấu tôi bao nhiêu lần ở bên ngoài, cô thật sự nghĩ tôi không biết sao? Trước mặt tôi là một bộ mặt, sau lưng tôi lại là một bộ mặt khác, hai mặt ba lưỡi, cũng chỉ có loại người như cô mới làm được!” Bạch Minh Châu không che giấu sự mỉa mai và khinh bỉ, khiến da mặt của Mã Quyên đều bị lột ra và giẫm đạp dưới chân.
Mã Quyên biến sắc nhưng tâm cơ của cô ta cũng không tầm thường, cô ta thở dài, nói: “Có phải cô đã biết chuyện cha mẹ cô ly hôn nên mới không kiểm soát được tâm trạng không?”
Bạch Minh Châu nhìn cô ta một cách bình thản. Cô biết người phụ nữ Mã Quyên này nhất định sẽ đến nói cho cô biết chuyện này, nhưng không may, cô đã biết từ lâu và không quan tâm.
“Cha mẹ cô vì cô không chịu nghe lời xuống nông thôn, lại còn nóng nảy tự ý cưới Chu Lâm, hai người cãi nhau một trận rồi ly hôn. Cha cô còn đuổi mẹ cô ra ngoài. Bây giờ mẹ cô đang ở ký túc xá, cha cô thì lại cưới một người khác. Hôm nay chính vì tôi nhận được thư gửi từ nhà đến, sợ cô nhìn thấy sẽ đau lòng nên đặc biệt đến an ủi cô, không ngờ cô lại biết từ lâu rồi.” Mã Quyên nói với vẻ mặt thương hại.
Cô ta thực sự rất vui mừng.
Nhà họ Bạch tan rã đã trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu trong khu dân cư của họ, thế là Bạch Minh Châu đã thật sự xong rồi!
“Cho nên cô vui lắm đúng không?” Bạch Minh Châu nhìn cô ta.
“Cô nói gì vậy? Tôi chỉ thấy đồng cảm với cô, sau này cô thật sự sẽ không còn nhà nữa.”
“Cô không có não hay là bị mù rồi?” Bạch Minh Châu cười nhạt một tiếng, chỉ tay vào ngôi nhà phía sau, nói: “Đây chính là nhà của tôi. Dù gió to mưa lớn bên ngoài thế nào, ngôi nhà hiện tại của tôi cũng có thể che mưa chắn gió cho tôi!”
Mã Quyên nhìn cô và nói: “Tôi vốn nghĩ những điều đó chỉ là lời đồn nhưng bây giờ khi tôi thấy cô đối diện với chuyện cha mẹ ly hôn mà không hề ngạc nhiên hay đau lòng thì tôi tin rồi. Trước đây cha mẹ cô muốn giữ cô lại ở nhà để chọn chồng nhưng cô không muốn, vì vậy cô mới theo Đặng Tường Kiệt xuống nông thôn phải không?”
Trên mặt Bạch Minh Châu không chút biểu cảm.
“Tôi còn tưởng cô có tình cảm sâu đậm với Đặng Tường Kiệt, hóa ra là có mục đích, cũng chỉ đến vậy mà thôi!” Mã Quyên lạnh lùng hừ một tiếng.
Cô ta cũng đã hiểu ra, có lẽ cuộc sống của Bạch Minh Châu không hề tốt đẹp như cô ta từng thấy trước đây!
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nhà không có con trai, chỉ là một gia đình tuyệt tự, cha cô có thể vui vẻ được sao?
Bạch Minh Châu bình thản nói: “Đây đều là chuyện của tôi, không cần người ngoài đến nói lý, không có chuyện gì thì đến từ đâu trở về đó đi!”
Nói đến mức này rồi thì tình chị em giả tạo cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa, Mã Quyên nói: “Cô nghĩ cô mang thai con của Đặng Tường Kiệt, có thể áp chế được Đặng Tường Kiệt sao? Tôi khuyên cô nên từ bỏ suy nghĩ đó đi. Đặng Tường Kiệt chỉ đang đùa giỡn với cô mà thôi, muốn anh ấy cưới cô á? Nằm mơ đi!”
Bạch Minh Châu cau mày nhìn cô ta, nói: “Nếu cô còn dám tung tin đồn, đợi Chu Lâm trở về tôi sẽ cho cô ngồi một chỗ!”
Mã Quyên không muốn chọc vào Chu Lâm. Cô ta nghe nói vào ngày phân chia lương thực, một mình Chu Lâm đánh mấy người anh em của anh tư nhà họ Trần mà không hề bị yếu thế!
Nhưng bị dọa sợ như vậy cũng rất mất mặt, cô ta liền nói: “Thô lỗ!”
Bạch Minh Châu cười lạnh lùng: “Loại hàng như cô cũng chỉ xứng đáng bị đối xử như vậy thôi! Được rồi, mau cút đi. Sau này đừng đến nữa, tôi không chào đón cô!”
“Cô tưởng tôi muốn đến à? Đúng là, tự nghĩ mình ngon lắm sao?” Mã Quyên hừ một tiếng, quay người bỏ đi!
Trong mắt cô ta, cuộc đời của Bạch Minh Châu cũng chỉ có như vậy mà thôi. Cha mẹ ly hôn, nhà tan cửa nát, bản thân lại kết hôn với một tên lưu manh ở quê. Điều duy nhất đáng nói chính là cô đang mang thai con của Đặng Tường Kiệt.
Mã Quyên mím môi, cô ta đang nghĩ liệu Chu Lâm có biết hay không, hay là anh biết rồi nhưng vẫn muốn nhận đứa bé này?
Nếu anh đã biết nhưng vẫn muốn đổ vỏ thì cô ta không thể vạch trần được. Nếu không chắc chắn sẽ bị tên lưu manh đó ghi hận, nhưng nếu anh ta vẫn chưa biết thì sao?
Nghĩ vậy, Mã Quyên đến rừng trúc đầu thôn.
Đặng Tường Kiệt đang đợi ở đây, nhìn thấy Mã Quyên đến thì hỏi: “Bạch Minh Châu không đi cùng cô à?”
“Tường Kiệt, không phải tôi không cố gắng mà là Minh Châu thực sự không muốn đến. Nhưng có lẽ cũng là vì bây giờ tâm trạng của cô ấy không tốt.” Mã Quyên nói.
“Tâm trạng của cô ấy không tốt?” Đặng Tường Kiệt nghe vậy, tinh thần liền chấn động. Nhất định là cô sống với Chu Lâm không hạnh phúc rồi, nhưng có thể làm thế nào đây? Cô lấy Chu Lâm, làm vợ chồng giả với anh ta thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ cô đã mang thai con của anh ta rồi!
Mã Quyên gật đầu, đáp: “Đúng vậy, cha mẹ cô ấy ly hôn rồi, làm sao tâm trạng cô ấy thể tốt được chứ?”
Đặng Tường Kiệt sững sờ, “Chú Bạch và thím Bạch ly hôn? Sao có thể có chuyện đó chứ?”