Đừng tưởng là cách xa như vậy, nhưng mà chuyện bên đại đội Ngưu Mông đã được truyền đi từ lâu rồi.
Thời buổi này mọi người đều lấy chồng gần, phần lớn mọi người trong các thôn đều có họ hàng với nhau, không ở gần một chút thì cũng chỉ hơi xa một chút mà thôi.
Nếu mà có một chút ồn ào lớn thì cơ bản đều không thể giấu được.
Tất cả mọi người đều đang xem náo nhiệt, còn bên phía nhà họ Triệu thì thật sự không còn mặt mũi. Loại chuyện này xảy ra với con rể của họ nên chẳng lẽ họ lại cảm thấy vẻ vang sao?
Thím Thẩm hàng xóm ngồi nói chuyện một lúc, rồi cũng lập tức đi về.
Bà ấy vừa rời đi, lúc này Chu Lâm mới lập tức đi lấy bát. Anh mở nắp hộp canh thịt dê cẩu kỷ mà anh mang đến đây, đổ ra, vẫn còn nóng hầm hập.
“Cậu út, mợ út, hai người tranh thủ uống lúc còn nóng đi.” Chu Lâm cười nói.
Mợ út nói: “Ngày mai đại đội của cháu sẽ được chia thịt rồi, sao cháu còn mua chỗ thịt dê này về?”
“Cái này còn không phải vì khó gặp được nên cháu mới lập tức mua sao?”
Mợ út thở dài: “Cách sống này của cháu, khó trách khiến người ta ghen tỵ.”
Cậu út Cố cũng trầm mặc hút t.h.u.ố.c lá sợi.
Hai vợ chồng già cũng không vui vẻ khi ăn thịt dê với canh thịt dê của cháu ngoại, mà ngược lại thực sự rất buồn phiền.
Lần này tuy rằng đại đội Ngưu Mông truyền ra một chuyện chê cười, nhưng mà bên trong chuyện chê cười này còn có thêm một tin tức nữa, chính là người tạo ra chuyện ồn ào đáng chê cười lần này đã tố cáo cháu ngoại của họ ngày nào cũng được ăn gạo trắng.
Mấy ngày nay, ban đêm cậu út và mợ út đều trằn trọc qua lại không thể ngủ được chút nào.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cháu ngoại thì hiển nhiên là không hề có một chút giác ngộ nào và còn không hề rút ra được bài học nào từ chuyện này. Vậy nên làm sao họ có thể vui vẻ được chứ?
“Cậu út, mợ út. Cháu biết chắc chắn hai người sẽ lo lắng cho cháu. Cho nên hôm nay cháu mới đến đây để thăm hai người, và cũng giải thích với hai người một chút.” Chu Lâm nói.
Hai vợ chồng già lập tức nhìn anh và chờ anh giải thích.
Chu Lâm nói: “Từ trong chuyện này, cháu cũng biết cuộc sống hàng ngày của nhà cháu thật sự khiến người ta quá ghen tỵ, nhưng mà trong chuyện này cháu cũng không có cách nào khá. Không bị người khác đố kỵ thì là quá bình thường, không phải sao. Vợ cháu ngoại của hai người có tài năng lớn như vậy, hiện tại mỗi tháng cô ấy đều có thể kiếm được ba mươi đồng.”
Anh đè thấp giọng nói.
“Sao cơ? Không phải là hai mươi đồng sao?” Cậu út Cố ngạc nhiên, cũng thấp giọng nói.
Mợ út cũng vậy.
“Lúc trước là hai mươi, nhưng hiện tại cô ấy lại viết một loại khác, cháu cũng không hiểu lắm. Nhưng một tháng tính ra, cô ấy có thể kiếm được ba mươi đồng, còn chưa tính đến những tấm phiếu nữa.” Chu Lâm nói.
“Nhưng mà vợ cháu có thể kiếm được tiền thì hai đứa cũng cần phải chú ý một chút.” Cậu út Cố nói.
Chu Lâm buông tay: “Cậu út à. Cậu đang làm khó chúng cháu quá. Hiện tại, vợ cháu chưa muốn cai sữa cho Đâu Đâu với Đô Đô, cô ấy vẫn còn cho tụi trẻ ăn và dự định khi tụi nhóc ăn đến một tuổi mới ngừng. Nên nếu không ăn thêm một chút thì làm sao cô ấy có đủ sữa cho tụi nhóc ăn? Hai đứa cháu ngoại của cậu rất mập mạp, đợi đến năm mới cháu xem xe lừa nhà chú Đào có rảnh hay không. Nếu có rảnh thì cháu sẽ mượn để đưa bọn chúng đến đây thăm cậu.”
“Đến lúc đó nếu tiện thì đưa tụi nó đến đây.” Cậu út Cố khẽ gật đầu. Nói xong ông ấy mới nhớ ra và lườm cháu ngoại, nói: “Cháu cũng đừng nói xa như vậy mà nói đến chuyện lần này đi!”
“Hai người cứ yên tâm đi, sau này cháu sẽ chú ý hơn một chút. Nhân lúc còn nóng hai người mau uống canh đi. Nếu không đợi lát nữa nguội rồi thì uống sẽ không ngon nữa.” Chu Lâm cười nói và còn nháy mắt ra hiệu với mợ út của mình.
Mợ út giả vờ không nhìn thấy được.
Chu Lâm liền nói: “Mợ út à. Chẳng lẽ mợ vẫn còn không hiểu rõ hai vợ chồng chúng cháu sao? Chúng cháu còn phải khiến mợ lo lắng sao?”
“Lúc trước mợ cảm thấy không cần phải lo lắng. Nhưng hiện tại mợ cảm thấy mợ đã yên tâm quá sớm.” Mợ út tức giận trừng mắt nhìn anh một cái.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Chu Lâm bất đắc dĩ thở dài: “Mợ còn không biết tính cách vợ cháu sao? Mợ muốn bản thân cô ấy tiết kiệm một chút thì không vấn đề gì, nhưng mà mợ muốn Đâu Đâu và Đô Đô sống mỗi ngày giống như chúng con, thì cô ấy sẽ không nỡ và cũng sẽ không đồng ý. Cô ấy kiếm sống với mục đích gì chứ? Còn không phải là để cho Đâu Đâu và Đô Đô có một cuộc sống tốt sao?”Chương 260 - Khiến Họ Ghen Tị Cả Đời
Tất nhiên mợ út cũng giải thích: “Không phải mợ bắt các cháu hàng ngày phải sống giống với những người khác trong thôn, mà là muốn các cháu khiêm tốn một chút. Năm nay các cháu đã gây ra ồn ào khá nhiều rồi.”
Chưa nói đến cuộc sống hàng ngày, chỉ riêng hai việc trong năm nay họ mua lương thực với mua xe Đại Kim Lộc thôi đã vô cùng lớn rồi, phải không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-130.html.]
Mua lương thực thì không nói nhưng mà cậu út Cố và mợ út thật sự cảm thấy không cần thiết phải mua chiếc xe Đại Kim Lộc này, quá gây chú ý.
“Ồn ào quá lớn cũng không có cách nào cả. Cuộc sống hàng ngày của nhà cháu quá tốt nên sẽ có người ghen tỵ. Nhưng mà kết cục của người tố cáo nhà cháu đã như vậy thì sau này người khác muốn ghen tỵ với nhà cháu cũng sẽ kiềm chế hơn một chút.”
Anh cũng không hề có ý định muốn nhà mình tiết kiệm trong cuộc sống hàng ngày chút nào. Dù tiết kiệm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, người nào muốn ghen tỵ thì họ vẫn ghen tỵ thôi.
Cậu út Cố và mợ út trầm mặc không nói chuyện.
“Hai người cũng đừng lo lắng cho chúng cháu, chúng cháu đều biết rõ cách sống cuộc sống của mình.”
Hai ông bà già đều liếc mắt nhìn anh một cái. Biết rõ ư? Chuyện này đã bị người ta tố cáo rồi mà còn "biết rõ" gì chứ.
“Để cho những người bên ngoài đó cứ ghen tỵ thôi, sau này sẽ càng ngày càng nhiều điều để bon họ ghen tỵ hơn. Hiện tại vợ cháu đang bắt đầu dạy hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đọc sách. Sau này cô ấy còn muốn bồi dưỡng hai đứa nó vào đại học nữa.” Chu Lâm nói.
“Hiện tại bọn nó mới có bao nhiêu tuổi, sao đã dạy tụi nhóc đọc sách được?” Cậu út Cố sững sờ nói.
“Vợ cháu nói, học tập phải bắt đầu từ khi còn nhỏ. Hiện tại cô ấy đã bắt đầu dạy, sau này cũng sẽ luôn dạy chúng. Có vợ cháu dạy dỗ như vậy thì sau này hai đứa cũng có thể là sinh viên của Đại học Công Nông Binh. Vậy không phải sẽ càng khiến người ta ghen tỵ đến c.h.ế.t ư? Cháu sẽ khiến cho những người luôn ghen tỵ đó mãi mãi luôn ghen tỵ, khiến họ ghen tỵ cả đời!”
Cậu út Cố trừng mắt nhìn anh một cái.
Mợ út cũng vậy: “Cháu không thể ngừng một chút được sao?”
“Không thể ngừng lại được. Quá ưu tú nên căn bản không thể áp xuống được.”
Hai ông bà già: “……”
Chu Lâm nói: “Hai người mau bưng canh thịt dê lên uống đi, mau uống hết khi còn nóng. Vợ cháu hầm xong đã bảo cháu mang đến đây nên hai người đừng phụ thành ý của cô ấy.”
Lúc này cậu út Cố và mợ út mới mỗi người một bát, bên trong còn có mấy miếng thịt dê nữa.
Chu Lâm cười ha hả nhìn hai người họ ăn xong rồi mới quay về.
Sau khi cháu ngoại rời đi, mợ út mới thở dài, nói: “Ông nhìn xem. Thắng bé căn bản không để mọi chuyện ở trong lòng, cũng không để bụng. Thế này thì làm sao mà chỉnh đốn được?”
Cậu út Cố nói: “Làm sao có thể chỉnh đốn được nữa, để mặc nó như vậy đi.” Ông ấy cũng đã ngăn cản và khuyên răn nhưng đều không có tác dụng.
Hai vợ chồng già thì lo lắng cho cháu ngoại, còn vợ Quảng Hạ ở cách vách thì lại đang vô cùng tức giận. Đợi đến khi Cố Quảng Hạ đi đánh cá từ bên ngoài trở về, cô ta không nhịn được mà lập tức oán trách với anh ấy!
Chu Lâm đem hai hộp canh thịt dê đến. Vậy mà hai ông bà già này cũng không để lại một miếng canh cho cháu trai và cháu gái mà lại ăn hết!
Vừa rồi cô ta còn gửi thấy mùi canh thịt dê kia thật là thơm, thơm đến mức suýt chút nữa thì nước miếng của cô ta đã chảy ra. Cô ta còn dặn dò con gái rằng đợi lát nữa nếu đi qua đó ăn thì phải mang về cho cô ta một miếng!
Kết quả là chẳng có gì.
Cố Quảng Hạ không nói một lời nào với cô ta. Anh ấy đi qua và mang tặng cho mẹ mình một con cá, còn để lại một con cho nhà mình nấu ăn.
Tổng cộng hôm nay anh ấy bắt được hai con cá.
Cố Quảng Hạ thở dài. Kỹ thuật đánh cá của anh ấy thật sự không tốt. Trước đây, lúc Quảng Thu còn ở đây, suốt mùa đông, trong nhà cứ cách một ngày là có thể có cá để ăn.
Kỹ thuật đánh cá của Cố Quảng Thu thật sự rất tốt. Sau khi tuyết rơi, ngoài việc lên núi đi săn thì mỗi ngày anh ấy đều đi câu cá.
Mấy ngày nay, trên bàn cơm nhà chú Trương đều không bao giờ thiếu món cá hầm. Và trong lu nước ở sân sau, cũng đã tích trữ được hơn nửa lu cá đông lạnh.
Không chỉ có ở bên này, mà ngay cả trong nhà của Bạch Minh Châu cũng tích trữ rất nhiều cá đông lạnh. Tất cả đều do Cố Quảng Thu mang đến đây.
“Thím không biết hôm nay Chu Lâm sẽ đi qua đó. Nếu không sẽ bảo thằng bé mang một chút cá đông lạnh sang đó. Trong nhà thím có rất nhiều.” Thím Trương đến đây thăm Đâu Đâu với Đô Đô, và nói chuyện với Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu nói: “Chị dâu sắp sinh rồi, trước hết cứ để cho chị dâu ăn trong thời gian ở cữ.”
Thím Trương khẽ cười: “Đợi đến khi ăn tết thì lúc đó bảo Quảng Thu mang sang đó.”
Con rể chỉ tạm thời ở nhà họ Trương, chứ không phải ở rể nhà họ Trương nên chắc chắn phải hiếu thảo với cha mẹ ruột ở bên kia.
Nói đến đây thì thấy Chu Lâm đã quay trở về.