Vợ anh chắc chắn sẽ vui mừng khi có quần áo mới.
Còn lại là may quần áo cho trẻ sơ sinh và tã lót, đều có số lượng nhất định.
Cuối cùng, vải thừa có thể đủ để may cho con trai của chị Đại Sơn một bộ quần áo mới nữa, chưa kể đến những mảnh vải vụn.
Vì vậy, chị Đại Sơn làm gì có lý do gì để từ chối? Dù sao thì cũng nhàn rỗi, kiếm được một bộ quần áo cho con trai vẫn rất đáng giá, chị ấy cười nói: "Được rồi, tôi sẽ nhận việc này cho cậu. Trước năm mới sẽ may xong tất cả quần áo của vợ cậu và mang qua cho cậu."
Sau khi Chu Lâm rời đi, Lý Đại Sơn không khỏi cảm thán: "Cậu ấy chắc chắn đã tiêu hết tiền bán sâm núi rồi."
Mua hai cây vải, mặc dù là vải dệt thô nhưng cũng không phải là thứ gì đó miễn phí, đều cần tiền cả.
Năm nay, có nhà nào lại chi tiền nhiều như vậy chứ? Ngay cả khi cần, chỉ cần xé một miếng là được, miễn cưỡng dùng cũng được mà.
Chị Đại Sơn lườm anh ấy, nói: "Cũng không phải là tiền của anh, người ta còn không tiếc mà anh lại đi tiếc giùm rồi."
"Em sao vậy? Không giống bình thường gì cả." Lý Đại Sơn nhìn chị ấy.
Chị Đại Sơn liền tức giận, hỏi: "Sao em lại không giống bình thường? Chẳng lẽ em nói không đúng sao? Anh nhìn xem người ta làm chồng như thế nào kìa. Vợ mang thai thì hầm gà, chạy lên núi săn thịt rừng, còn mua vải may quần áo mới, mọi thứ đều nghĩ chu đáo. Còn anh thì sao? Lúc em mang thai, ngày nào cũng ăn khoai lang, ăn đến nỗi em muốn nôn mửa. Anh còn không nghĩ đến việc bắt lươn về cho em đổi món chứ đừng nói đến quần áo. Hai bộ trên người em cũng là đồ mang từ nhà mẹ đến lúc em lấy anh. Khi bụng em to lên, anh cũng không nghĩ đến việc may cho em hai bộ quần áo để mặc lúc bụng to!"
Lý Đại Sơn bị mắng một trận đến mức choáng váng, sau khi bình tĩnh lại thì tức giận đến mức thở hổn hển, hỏi: "Em nói gì vậy? Tiền của nhà mình đều do em nắm giữ. Anh cũng muốn đi mua chút thịt cho em nhưng em đã nói gì nào? Em nói tốn tiền đi mua thịt cũng giống như cắt thịt em vậy!"
Chị Đại Sơn nghẹn lời, có vẻ cảm thấy hơi có lỗi. Lúc đó tên đàn ông thô lỗ này cũng có chút đau lòng cho chị, là do chị tiếc tiền thôi.
Nhưng lúc này chị không thể mềm lòng, lên tiếng ngay: "Vậy anh cũng không nghĩ đến việc đi săn thịt rừng cho em ăn!"
Lý Đại Sơn: "..." Lúc chị ấy mang thai là lúc tuyết rơi, lạnh c.h.ế.t người, ở trong nhà không tốt hơn sao? Cần gì phải ra ngoài lăn lộn.
Chị Đại Sơn thấy anh ấy không dám cãi lại thì mới thấy khá hơn, hậm hực cầm lấy vải đi làm việc.
Nhưng hành vi phung phí này của Chu Lâm cũng đã lan truyền khắp trong thôn.
Chị dâu Chu nghe được từ chị Trương: "Em chồng của cô thật sự coi vợ như con ngươi trong mắt. Nghe Triệu Mỹ Hương nói cứ cách ba ngày hai bữa là có thể ngửi thấy mùi thịt hầm. Hôm nay còn chạy lên thành phố mua hai cây vải về, chỉ để may quần áo cho vợ, may tã cho con!"
Chị dâu Chu đang khâu lỗ thủng trên quần ở đầu gối cho con trai, nghe vậy thì sững sờ một lúc, hỏi: "Cậu ta còn tiền để mua vải à?"
"Sao lại không, mua hai cây luôn đấy!" Chị Trương nói: "Cũng không biết bán cây sâm núi kia được bao nhiêu tiền, nhìn cậu ta không giống như thiếu tiền. Mua gạo đã tốn hơn hai mươi đồng, hai cây vải đó cũng phải mất sáu bảy đồng, còn chưa kể tiền ăn uống trước đó, mọi thứ đều phải dùng tới tiền."
Cô ta tính toán rõ ràng mười mươi.
"Cô nói xem cha mẹ chồng cô sẽ không giấu chút tiền nào cho cậu ta đấy chứ?" Chị Trương hỏi.
"Bọn họ làm gì có tiền, nếu có thì cần gì chú hai phải bán thân đổi tiền chữa bệnh nữa?" Chị dâu Chu liếc mắt.
Chị Trương gật đầu, đáp: "Lời này cũng không sai."
Chị dâu Chu cười lạnh, nói: "Họ có chút dáng vẻ nào của người biết cách sống đâu? Cứ đợi mà xem, năm sau nếu không còn sâm núi linh chi để hái nữa, xem cậu ta nuôi sống đứa con gái trí thức đỏng đảnh kia thế nào! Có tiền thì ăn ngon mặc đẹp, hết tiền rồi thì sao? Đến lúc đó đừng hòng nhà tôi tiếp tế cho cậu ta chút nào, đừng có mơ!"
Chị ta gần như có thể hình dung được cuộc sống bi thảm của vợ chồng em chồng mình vào năm sau.
Lúc đó chắc chắn sẽ cãi nhau ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, tốt nhất là cãi nhau ầm ĩ cho cả thôn xem!
Chị Trương cũng đồng tình, nói: "Đúng vậy, đến lúc đó đừng có đến chỗ cô mà xin tiền!"
"Nếu dám đến đây xin ăn, tôi sẽ đánh gãy chân cậu ta!" Chị dâu Chu nói thẳng.
Nhưng ngay khi chị ta nói xong, Triệu Mỹ Hương đã đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-40.html.]
Triệu Mỹ Hương là người cùng thôn với Cố Quảng Thu, nhà chồng của cô ta ở ngay bên cạnh nhà Chu Lâm, xa hơn nhà Lý Phong Thu và chị Lý, nhưng cũng không tính là quá xa.
Cô ta đặc biệt hợp với chị dâu Chu và chị Trương.
"Tôi biết cô chắc chắn sẽ đến đây." Triệu Mỹ Hương vừa bước vào thì thấy chị dâu Chu đang ở đó, cô ta liền nói.
Triệu Mỹ Hương cũng không khách sáo, cởi giày leo lên giường đất, bắt đầu buôn chuyện với chị dâu Chu: “Không biết em chồng cô hầm thịt gì ở trong nhà, mùi vị kia quả thực là khiến người ta thèm chết, làm hại thằng nhóc nhà tôi thèm đến mức kêu ầm lên, còn bị cha nó đánh cho một trận!”
"Lại hầm nữa à? Không phải hôm qua mới nghe cô nói là đã hầm rồi sao?" Chị Trương đột nhiên hỏi.
"Hôm qua hầm hôm nay cũng hầm mà. Mùi vị rất thơm, chồng tôi nói cầm khoai lang cũng có thể ăn cùng với mùi thơm đó!" Triệu Mỹ Hương nói: "Các cô nói xem, phải là nhà nào có nhiều của cải lắm mới chịu được kiểu tiêu pha này chứ?"
Kể từ sau mùa đông, nhà ai cũng thắt lưng buộc bụng vì không thể đi làm, chỉ có nhà này là khác, mùi thịt chưa bao giờ đứt đoạn, thật là quá đáng!
Lúc này chị Trương cũng đang đói bụng, sáng nay chị ta chỉ ăn hai củ khoai lang, nhưng không có cách nào khác, phải tiết kiệm lương thực.
Vì vậy, trong lòng chị ta vừa ước ao vừa ghen tị, lạnh lùng nói: "Nhìn cách tiêu pha của họ đi. Các cô cứ chờ xem bọn họ có thể sống được bao lâu!"
Thực ra không chỉ cô ta và Triệu Mỹ Hương nói như vậy, những nhà khác cũng đang nói như vậy.
Thậm chí cả ông đội trưởng cũng nghe nói hai vợ chồng này không biết cách tiêu pha, khi đi ngang thì đặc biệt ghé qua nhà họ, gọi Chu Lâm ra nói chuyện.
Vì Chu Lâm không có người lớn trong nhà, cậu của anh lại ở đại đội khác, không thể quản được nên đương nhiên ông đội trưởng phải nói với anh vài câu.
"Tiêu pha cũng phải dè xẻn một chút, có ai mà tiêu pha như vậy? Cậu không biết cả thôn đang chờ xem cậu tiêu hết gia sản không nuôi nổi vợ con, làm trò cười cho thiên hạ à?"
Chu Lâm cười đáp: "Đội trưởng, bác cứ yên tâm. Năm sau cháu sẽ chăm chỉ làm việc. Nhưng hiện tại vợ cháu đang mang thai, nhất định phải bồi bổ. Người ta muốn nói gì thì cứ để họ nói. Dù sao chúng cháu cũng là cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng."
"Cậu còn nói cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng à? Bây giờ bên ngoài gió to sóng lớn, cậu hãy nghĩ nhiều hơn cho vợ con mình đi!" Ông đội trưởng hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
Chu Lâm là người thế nào, trong lòng ông hiểu rõ.
"Sao anh không mời ông đội trưởng vào nhà?" Bạch Minh Châu thấy anh trở vào một mình liền hỏi.
Chu Lâm cười, đáp: "Đội trưởng đặc biệt đến nhắc nhở anh, nói nhà mình sống quá phô trương, không phù hợp với tinh thần lao động cần cù của thôn hiện nay, bảo anh phải biết kiềm chế một chút."
Bạch Minh Châu nghe vậy cũng cảm thấy hơi bất lực.
Thực ra thím Trương cũng đã đến nhắc nhở cô, bảo cô phải nắm chặt tiền của Chu Lâm, đàn ông tiêu tiền không biết tiết kiệm gì cả.
Nhưng theo quan điểm của Bạch Minh Châu, mua chút vải để may quần áo bầu không phải là điều đương nhiên sao? Cô cũng sắp sinh con rồi, quần áo trẻ em cũng không thể thiếu được phải không?
Ở đây cũng không có tã lót gì cả, tã lót chắc chắn phải chuẩn bị đủ số lượng. Trẻ con không ăn thì là ị, bao nhiêu cũng dùng hết.
Vì vậy, mua hai cây vải thực sự không nhiều.
Bây giờ cô lại đang mang thai, ngày nào cũng ăn khoai tây, khoai lang, mì cao lương, bánh hấp tạp nham, ai mà chịu được? Trong mắt cô, nấu chút thịt ăn không phải là chuyện gì to tát.
Đây đều là những chuyện cơ bản đến mức không thể cơ bản hơn nữa.
Kết quả cô lại khiến cả đại đội Ngưu Mông đều xôn xao.
"Vợ ơi, chúng ta không cần quan tâm đến người khác. Chúng ta cứ ăn những thứ của chúng ta là được!" Chu Lâm nói.
"Em biết, nhưng trong thời gian ngắn anh đừng ra ngoài nữa. Nhất định sẽ có người nghi ngờ tiền của anh không có lai lịch rõ ràng, chờ đợi để bắt được điểm yếu của anh." Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm cười, đáp: "Anh biết rồi, em yên tâm đi."
"Em đã cố gắng rồi. Nếu em có thể nhận tiền nhuận bút, đến lúc đó nhà mình xài tiền không hết thì cũng có lý do chính đáng." Bạch Minh Châu nghiêm túc nói.
Chu Lâm không muốn gây áp lực cho vợ mình: "Không sao, em đừng lo lắng. Anh sẽ nghĩ cách. Tiền nhuận bút kia có cũng được mà không có cũng được, chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi."