Anh đi chưa lâu, vợ của Quảng Hạ đã dẫn theo con trai và con gái trở về. Nhà mẹ ruột của cô ấy cũng không xa, nhìn thấy chồng mình vẫn đang xử lý con thỏ thì hỏi: “Thỏ ở đâu ra vậy?”
“Hôm nay Chu Lâm đến báo tin vui, vợ cậu ấy mang thai rồi. Con thỏ này là do cậu ấy mang qua đây.” Quảng Hạ vừa bận rộn vừa nói.
Vợ Quảng Hạ thèm thuồng hỏi: “Vậy tối nay chúng ta có thịt thỏ để ăn không?”
“Ăn thịt thỏ gì chứ, phơi khô để dành năm mới ăn. Lúc đó Tiểu Lâm và vợ cậu ấy cũng sẽ đến.” Nghe vậy, mợ út đang ngồi xoắn sợi gai trong nhà liền nói.
Vợ Quảng Hạ nghe vậy thì có chút thắc mắc, nhưng cũng tò mò, bèn bước vào nhà hỏi: “Em họ Chu và vợ cậu ấy đã hòa thuận rồi sao? Không phải cách đây không lâu Triệu Mỹ Hương còn nói vợ cậu ấy không đàng hoàng sao?”
“Đó đều là lời đồn đại của người khác, con đừng nghe theo. Bây giờ Tiểu Lâm và vợ cậu ấy rất tốt!” Mợ út nói.
Vợ Quảng Hạ cười: “Mẹ nói thế, con cũng mong bọn họ tốt đẹp!”
Mợ út thì hiểu rõ cô con dâu này nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Vợ Quảng Hạ liền tới gần, khẽ nói: “Mẹ, lần này con về nhà nghe mẹ con nói, trong đội gần nhà mẹ đẻ của bà ấy có một cô gái rất thích hợp với chú hai.”
Mợ út không khỏi có hơi động lòng, chuyện hôn nhân của con trai thứ hai là chuyện trọng đại trong lòng bà và chồng. Bà liền hỏi con dâu: “Điều kiện thế nào?”
“Là người đã ly hôn.” Câu đầu tiên mà vợ Quảng Hạ nói chính là câu này.
Nghe vậy, sắc mặt mợ út hơi nhạt đi, lườm con dâu cả một cái.
“Mẹ, mẹ cũng đừng trách con chưa tìm kỹ. Điều kiện của chú hai, mẹ cũng biết mà. Muốn tìm một cô gái tốt, người ta cũng chưa chắc đã bằng lòng. Có bằng lòng thì tiền thách cưới cũng cao đến mức dọa người. Nhà ta cũng không thể bỏ nhiều tiền như vậy làm lễ hỏi, bằng không cũng không đến mức đến bây giờ chú hai vẫn chưa cưới được vợ.” Vợ Quảng Hạ nói.
Đương nhiên mợ út cảm thấy con trai thứ hai nhà mình không tệ, chỉ là thua ở chỗ không thể nói chuyện thôi, nhưng rốt cuộc tình thế cũng gấp gáp hơn so với người ta. Mắt thấy anh ấy đã sắp hai mươi ba, thật sự không thể trì hoãn nữa, bằng không sẽ rất khó quyết định.
“Bao nhiêu tuổi rồi? Ly hôn vì lý do gì? Có con hay không?” Đây đều là những điều cần phải hỏi rõ ràng.
Vợ Quảng Hạ nói: “Lớn hơn chú hai ba tuổi, nhưng mà lời người xưa nói rất đúng, nữ lớn hơn ba ôm gạch vàng. Lớn hơn ba tuổi thì có thể chấp nhận được đúng không? Chẳng phải lần trước bà mối kia còn làm mai một người lớn hơn chú hai khoảng tám tuổi hay sao? Vậy thì thật sự là quá thiệt thòi cho chú hai, con cũng thấy không vừa mắt!”
“Đừng nói những chuyện không đâu. Ly hôn vì lý do gì, có con không?” Mợ út hỏi trọng điểm.
“Chủ yếu là chồng trước của cô ấy hay đánh người, bị đánh đến nỗi không còn cách nào nữa, không ly hôn thì mất mạng. Cô ấy không thể chịu đựng qua ngày được nên ly hôn. Cũng không mang theo con, sinh được hai đứa, toàn là con trai, đều để lại không mang theo!” Rõ ràng là vợ Quảng Hạ đã hỏi han kỹ lưỡng, thông tin rất chi tiết.
“Không có vấn đề gì khác đấy chứ?” Mợ út lại hỏi.
Vợ của Quảng Hạ đảm bảo: “Không có vấn đề gì khác nữa, mẹ con còn nói là không tệ!”
Mợ út lại không đồng ý ngay, chỉ nói cần phải suy nghĩ kỹ.
Về phần Chu Lâm, anh cầm ba con cá về nhà, khi đi ngang qua nhà ông đội trưởng, còn tặng cho ông đội trưởng một con.
“Vợ cậu đang mang thai, cậu còn tặng cá cho tôi làm gì? Mang về cho vợ cậu ăn đi.” Ông đội trưởng nói.
“Tôi còn hai con nữa mà.” Chu Lâm cười, nhất quyết để con cá này lại cho ông đội trưởng.
Nhìn bóng lưng của anh đi về, ông đội trưởng hút một hơi thuốc lá, nói với vợ mình: “Cậu ấy nói năm sau sẽ làm việc chăm chỉ, cũng không biết lời nói này có mấy phần đáng tin cậy?”
Vợ của ông đội trưởng nói: “Thanh niên trí thức Bạch cũng đã mang thai rồi. Đương nhiên cậu ấy phải làm việc đàng hoàng, nếu không vợ con đều phải ngáp gió Tây Bắc theo cậu ấy rồi. Tôi thấy cậu ấy vẫn là rất thích thanh niên trí thức Bạch.” Bà ấy lại cười một tiếng, nói: “Con cá này cũng không nhỏ, còn mang đến đây báo hiếu ông, tức là biết rõ ông quan tâm đến cậu ấy.”
Ông đội trưởng không nói gì, cũng chỉ là ông thấy cha mẹ Chu Lâm đều không còn nên mới quan tâm đến anh nhiều hơn vài phần.
Đương nhiên cũng phải nói, thằng nhóc Chu Lâm này rất hiểu chuyện. Ví dụ như trước đây đứa cháu trai nhà ông ấy không đủ sữa mẹ gào khóc kêu đói, chính Chu Lâm không biết lấy đâu ra một túi sữa bột để cậu bé vượt qua.
Vì vậy, ông đội trưởng cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ với một số việc làm của Chu Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-26.html.]
Chu Lâm gửi một con cá còn lại hai con, tất nhiên là hai con này sẽ không cho ai nữa, anh định xách về cho vợ ăn.
Khi anh trở về, Bạch Minh Châu đang viết sách, cô thức dậy sau giấc ngủ trưa và tiếp tục viết.
Những năm này, đặc biệt là ở nông thôn, cũng không có hoạt động giải trí nào khác, thật ra việc giải trí cũng chỉ có mỗi việc đi cùng những người phụ nữ khác trong thôn để nói chuyện về nhà người này nhà người kia mà thôi.
Nhưng Bạch Minh Châu không quan tâm đến điều này lắm, có thời gian và sức lực như vậy, tốt hơn hết là viết sách cho tốt. Nếu con đường này có thể đi được, nói không chừng ngược lại còn nuôi được tên đàn ông thô lỗ nhà cô, cũng có thể giúp tên đàn ông thô lỗ nhà cô không phải vất vả như vậy nữa.
“Vợ à.” Chu Lâm đã gọi cô khi ở ngoài cửa.
“Ở trong này.” Bạch Minh Châu đáp lời rồi đi ra mở cửa, thấy anh xách cá, một con ước chừng nặng hai ba ký, cũng không nhỏ thì hỏi: “Ai cho cá vậy?”
“Hai anh Quảng Hạ và Quảng Thu đi thả lưới bắt được, cho anh ba con mang về. Anh đi ngang qua nhà đội trưởng thì cho ông ấy một con, hai con này mang về cho em ăn.” Chu Lâm thấy vợ mình ngoan ngoãn ở nhà đợi anh trở về thì mỉm cười.
Anh phát hiện ra kể từ khi vợ anh thật sự muốn sống chung với anh thì không còn đến chỗ những thanh niên trí thức nữa, thậm chí còn xa lánh cô gái họ Mã kia khá nhiều.
Tất nhiên không phải anh không cho vợ anh giao du mà phải ở nhà, chủ yếu là cô gái họ Mã kia không phải là người tốt lành gì, có thể tránh càng xa thì càng tốt.
Bạch Minh Châu biết người mà anh đang nói đến là ai, cô cười nói: “Anh đi nấu đi, sách của em còn chưa viết xong.”
Lúc này, đầu óc cô đang rất sáng sủa, có cảm giác như suối nguồn tuôn trào nên cô muốn viết tiếp.
Chu Lâm đi làm cá và kho cá. Anh cũng là một đầu bếp rất giỏi. Sau khi mang cá đã làm sạch vào bếp, anh cho cá vào nồi, sau đó cho thêm nước tương, tỏi, hành lá vào. Cá kho xong sẽ rất thơm.
Anh điều chỉnh lửa trong lò, đồng thời cũng cho mấy con gà con đang nuôi trong bếp một ít thức ăn để giữ ấm.
“Cố gắng lớn lên nhé, vợ tao sinh con thì phải nhờ mấy đứa đó.” Chu Lâm vừa cho gà con ăn vừa tính toán.
Anh đã hỏi trạm y tế, ngày dự sinh là vào tháng năm của năm sau. Khi đó những con gà con này vừa tròn một tuổi, g.i.ế.c thịt hầm cho vợ anh ăn trong thời gian ở cữ là vừa đẹp.
Cho gà con ăn xong, anh lại vào nhà lấy bánh bao đã làm sẵn hôm qua. Những thứ như bánh bao này thường sẽ làm nhiều trong một lần, khi nào muốn ăn thì lấy ra hấp là được ngay.
Hôm qua hai vợ chồng đã làm khá nhiều.
Khi Chu Lâm đang bận rộn, Bạch Minh Châu không để ý đến anh, Chu Lâm cũng không làm phiền cô.
Khi đã xong việc, Chu Lâm mới quay lại tìm vợ, thấy vợ đang viết rất chăm chú, anh đợi một lúc lâu mới lên tiếng: “Vợ ơi, em đang viết gì vậy?” Hai ngày nay anh cứ thấy vợ viết gì đó.
Bạch Minh Châu nhìn anh, Chu Lâm liền tới gần hôn cô một cái.
Bạch Minh Châu mỉm cười: “Viết sách.” Cô cũng dừng bút vì đã đến đoạn kết.
Chu Lâm cầm lấy xem, vừa nhìn lướt qua liền khen ngợi: “Vợ ơi, chữ của em đẹp quá.”
“Đẹp chỗ nào chứ?” Bạch Minh Châu cười nhìn người đàn ông thô lỗ này.
Chu Lâm không biết nói thế nào: “Nói chung là chữ đẹp, nét nào ra nét ấy, giống như được in ra vậy.”
Bạch Minh Châu viết chữ như thư pháp, nét nào ra nét ấy quả thực giống như được in ra vậy, ngay ngắn và đẹp đẽ.
“Vợ ơi, em đang viết gì vậy?” Chu Lâm nhìn chằm chằm vào vợ, chẳng lẽ không phải là viết thư tình cho anh sao?
“Văn chương, dùng để làm bản thảo gửi đăng.” Bạch Minh Châu không biết anh nghĩ gì, nói: “Em định gửi bản thảo cho tòa soạn báo. Nếu tòa soạn báo thuê em thì sẽ có nhuận bút, như vậy thì chi phí trong nhà sẽ không phải dồn hết lên người anh nữa. Chỉ là không biết có được hay không thôi.”
Khi nghe vậy, Chu Lâm liền hiểu, vội vàng nói: “Vợ, việc nhà em không cần lo nhiều đâu. Có anh đây, anh chắc chắn sẽ không để em và con bị đói rét!”
Bạch Minh Châu mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, cô phát hiện mình thực sự mê mẩn anh.
“Em biết anh là người đàn ông có bản lĩnh, sẽ không để em và con bị đói rét. Em cũng tin mình không chọn nhầm người. Chỉ là căn nhà này là nhà chung của chúng ta, em không thể dồn hết áp lực lên người anh. Làm việc nặng em thực sự không giỏi, muốn góp sức cũng chẳng giúp được gì. Nhưng viết sách gửi bản thảo, thử xem có thể kiếm được nhuận bút để trang trải chi phí gia đình hay không thì em vẫn có thể làm được.”