Vốn dĩ Giang Nhị Hổ cũng không muốn bỏ qua như vậy, nhưng không biết bà Giang bồi thường cho anh ta cái gì, cuối cùng mới một sự nhịn chín sự lành.
Nhưng mà chuyện nhà họ Giang đã trở thành đề tài được nói nhiều nhất từ đầu mùa đông đến bây giờ. Nó được truyền khắp đi khắp nơi.
Mùa đông này, những thứ nhỏ nhặt như hạt mè và đậu xanh của năm trước còn có thể được lấy ra khua môi múa mép xào như cơm rang, chứ đừng nói một chủ đề nóng như vậy ở trước mắt. Nó gần giống như một ngọn lửa cháy lớn lan ra cả đồng cỏ.
Vì mới sinh con mà chị Đại Căn đã bỏ lỡ chuyện náo nhiệt này. Sau khi mọi chuyện kết thúc thì cô ta được nghe kể lại từ chị dâu cả Chu.
Chị dâu cả Chu chính là người chứng kiến chuyện đó. Chị ta là người thứ hai xông vào, nên vô cùng rõ ràng rành mạch với cảnh tượng lúc đó. Tất nhiên chị ta cũng không ngại ngần chút nào mà kể lại toàn bộ câu chuyện cho chị Đai Căn nghe một cách chân thực.
Chị dâu Đại Căn liên tục kêu lên kinh ngạc, rồi lại tiếp tục oán trách đứa con trai mà cô ta mới sinh ra này: “Thằng nhóc này thật sự là đến để đòi nợ mà. Lúc công điểm đáng giá thì không nhận được, chuyện ồn ào lớn như vậy mà tôi cũng không nắm bắt được!”
“Có tôi ở đây cũng như vậy mà. Không phải tôi đến để kể cho cô nghe hay sao?” Vì ăn được miếng dưa đầu tiên nên cho đến hiện tại chị dâu cả Chu vẫn đặc biệt cảm thấy thỏa mãn. Chuyện ồn ào này được cô ta đi kể khắp mọi nơi. Nhờ đó mà cuộc sống của Chu Xuyên cũng tốt hơn rất nhiều.
“Hiện tại Mỹ Hương như thế nào rồi?” Chị Đại Căn hỏi.
Chị dâu cả Chu: “Còn có thể như thế nào được nữa. Cô ta khóc đến nỗi hai mắt sưng như quả hạch đào. Nhưng mà cô ta chỉ có thể chịu đựng chuyện này mà thôi.”
Chị Đại Căn cười tỏ ý đồng tình, và cũng nói đợi đến khi cô ta hết ở cữ thì sẽ đi đến hỏi thăm quan tâm cô ta một chút.
Nói đến chuyện ồn ào khiến người khác vui mừng còn có vợ Phong Mậu.
Nói về điều này, chợt có người lập tức nói: “Nhưng mà nhà anh ta cũng không hề đắc tội với Chu Lâm mà, sao lại có thể xui xẻo như vậy chứ?”
Vợ Phong Mậu vừa nghe thấy những lời này thì có chút hoảng sợ. Bởi vì cô ta cũng nghe được tin tức, nói: “Ai nói họ không đắc tội với Chu Lâm chứ? Sợ là cô không biết rõ rồi. Tôi nghe nói Giang Đại Hổ đã chạy tới công xã tố cáo Chu Lâm!”
“Cái gì?” Những người khác kêu lên.
“Thật đấy!” Vợ Phong Mậu quả quyết, nói: “Giang Đại Hổ ghen tỵ với cuộc sống hàng ngày của Chu Lâm nên lén lút đi tố cáo anh ta. Mọi người nghĩ mà xem, những ai nói xấu Chu Lâm thì đều gặp xui xẻo. Nguyên nhân mà mẹ chồng tôi ngã gãy chân giữa năm chính là mấy ngày đó bà ấy nói xấu nhà họ rất nhiều. Và những chuyện xảy ra gần đây mà mọi người đều biết đến, nói xấu về anh ta một chút thì đều sẽ gặp xui xẻo, vậy mà còn đi tố cáo anh ta nữa. Mọi người nhìn xem, chuyện này xảy ra ngay lập tức, phải không?”
“Đừng nói nữa. Chuyện này thật sự có tà!” Có người không nhịn được mà gật đầu.
Vì thế mà danh tiếng có tà của Chu Lâm lập tức được xác định ở trong làng. Thế nhưng như vậy thì thế nào chứ?
Điều này không ảnh hưởng đến anh chút nào. Đêm hôm qua anh vẫn ra ngoài mua bán hàng hóa vào ban đêm, kiếm được một số lượng vật tư phong phú và hơn một trăm đồng mang về nhà!
Bạch Minh Châu cũng cảm thấy thư thái.
Lúc trước khi bị tố cáo, trong lòng cô thật sự cảm thấy không thoải mái. Hiện tại lời này được nói ra thì cô lại cảm thấy thoải mái.
Còn về hoàn cảnh thê thảm hiện tại của nhà họ Giang, cô cũng không có chút áy náy hay đồng tình nào.
Thông cảm với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, cho nên cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm loại chuyện như thế này!
Cô cũng không có thời gian đi để ý đến những chuyện đó. Hiện tại cô đang đi kiểm kê những đồ vật mà Chu Lâm đã mang về tối hôm qua.
Ngoại trừ gạo, mì và trứng mà anh thường mang về mỗi lần đi ra ngoài thì lần này anh mang về rất nhiều thịt.
Có một cái đùi dê, chỉ là riêng một cái đùi dê này cũng nặng đến năm sáu cân.
Không chỉ có cái này, còn có cả thịt lợn và những thứ khác nữa. Anh thật sự mang về rất nhiều.
Khiến Bạch Minh Châu không nhịn được mà cắt ra một ít. Nhân lúc rảnh rỗi, cô lập tức làm thành món chà bông. Chu Lâm chưa bao giờ ăn món chà bông này, nhưng anh thật sự rất thích ăn. Anh cảm thấy vợ mình nấu ăn rất giỏi.
Đương nhiên, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cũng thích ăn. Mùa đông năm nay, hai anh em lại được nuôi đến mức béo mẫm chắc nịch, bế lên cảm thấy thật sự rất nặng tay, chứng tỏ đồ ăn thật sự rất ngon.
Mà chỉ hai ngày trước, Đâu Đâu cũng chính thức trở thành con nuôi của Đổng Kiến. Đổng Kiến tặng một cái khóa vàng nhỏ cho Đâu Đâu.
Lễ vật này đặc biệt ngoài dự đoán của Chu Lâm và Bạch Minh Châu. Họ không biết Đổng Kiến mua ở đâu về, nhưng tuyệt đối có thể thấy được Đổng Kiến rất coi trọng đứa con nuôi Đâu Đâu này.
Đâu Đâu có thêm một người thương thằng bé nên tất nhiên Bạch Minh Châu và Chu Lâm cũng không phản đối.
Để Chu Lâm nghỉ ngơi một ngày. Ngày hôm sau, Bạch Minh Châu lập tức bảo anh đi vào thành phố mua một chút đồ, tất nhiên cô cũng bảo anh gửi những bài viết đã chồng chất mấy ngày hôm nay đi cho cô.
Thư của Chu Lâm được gửi ở huyện thành, nhưng sau khi gửi thư, anh lập tức cầm tiền rồi bắt xe vào thành phố!
Vì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-128.html.]
Bởi vì lần này anh muốn vào thành phố để làm sổ tiết kiệm.
Sổ tiết kiệm ở trong nhà đã có bốn trăm đồng. Hơn nữa bởi vì anh thường xuyên đến cục bưu chính lấy phiếu chuyển tiền và lấy tiền hay gửi thư gì nên có một lần anh đến đó, nhân viên làm việc ở đó còn chào hỏi anh và hỏi rằng anh lại đến lấy tiền nhuận bút của vợ mình phải không?
Lúc ấy Chu Lâm đã cười ha hả đáp lại nhưng trong lòng anh lập tức thấy lo lắng.
Lần này anh muốn gửi bốn trăm đồng của nhà mình. Đây chính là một số tiền lớn nên anh không muốn gửi tiết kiệm ở huyện thành. Anh trực tiếp đến thành phố làm một cuốn sổ tiết kiệm tiền mới.
Sổ tiết kiệm ban đầu có bốn trăm đồng.
Sau này lại thêm bốn trăm đồng, là tiền anh đi săn cộng với tiền anh kiếm được nhờ mua bán hàng hóa sau khi mua xe đạp.
Tuy rằng tiền đi săn khá nhiều, nhưng không thể so với số tiền kiếm được từ việc mua bán hàng hóa.
Sau khi có xe đạp, thật sự giống như hổ mọc thêm cánh.
Cho nên cộng cả hai sổ tiết kiệm lại, thì số tiền tiết kiệm của nhà anh đã lên tới tám trăm đồng.
Nếu tính cả số tiền được cất giữ ở trong nhà thì số tiền của nhà anh đã sắp đạt tới gần một ngàn rồi.
Trong thôn có rất nhiều gia đình giàu có cấp thấp. Ví dụ như nhà ông đội trưởng, như nhà ông Niên, tiền tiết kiệm trong nhà của họ tuyệt đối không thể thiếu.
Nhưng mặc dù như vậy, số tiền tiết kiệm của Chu Lâm cũng được xếp hạng cao ở trong đại đội Ngưu Mông.
Chỉ là Chu Lâm vẫn không quá hài lòng.
Bởi vì đối với anh, phải tiết kiệm được ít nhất gần một vạn thì mới có thể coi như hài lòng được.
Bạch Minh Châu không biết suy nghĩ của anh. Cô biết trong nhà hiện tại tiết kiệm được khá nhiều tiền nhưng cụ thể như thế nào thì cô cũng không biết và cũng chưa bao giờ xem qua.
Tiền ở trong nhà được anh cất giữ rất tốt, nên cô …… lười quản lý.
Cả ngày cô chỉ ở trong nhà nên cơ bản không tiêu nhiều đến tiền. Muốn ăn hay muốn uống gì thì Chu Lâm đều mua, cô không cần dùng đến tiền.
Chu Lâm bắt xe từ nội thành trở về huyện thành. Anh gửi chút tiền gửi xe ở chỗ gửi xe đạp ở nhà ga, rồi lấy xe đạp rời đi.
Đây là lần cuối cùng anh vào thành trong năm nay. Bây giờ đã là ngày hai mươi hai tháng chạp, ngày kia sẽ được chia thịt, còn khoảng bảy tám ngày nữa là đến năm mới nên chắc chắn anh sẽ không có thời gian đến đây.
Cho nên anh lập tức đi dạo một vòng ở trong thành phố.
Anh muốn tìm bà cụ mà anh đã đến mua vải lần trước nhưng mà không tìm thấy. Bà ấy không còn làm việc ở đó nữa. Nhưng Chu Lâm cũng không ngạc nhiên vì những người làm nghề này sẽ không có ai ở một chỗ cố định.
Sau khi đi dạo một vòng ở trong thành phố, nhìn thấy thời gian đã không còn sớm nữa nên anh mới lên xe và đạp về nhà.
Lúc đi ra ngoài, anh có mang theo một cái rổ. Lúc trở về, cái rổ này vẫn còn ở đó, và lúc đi đến đến cổng thôn, anh bỏ mấy viên đá vào trong rổ để cái rổ trông có vẻ nặng hơn.
Nhưng nó bị bao phủ bởi cỏ nên không nhìn thấy gì cả.
Đạp trên chiếc xe Đại Kim Lộc của mình, dọc đường đi Chu Lâm đều cười ha hả và lễ phép chào hỏi khi gặp rất nhiều người trong làng.
“Chu Lâm, cháu đang đi đâu đấy?” Mẹ Thái Sơn nhìn thấy thì lập tức hỏi.
“Cháu đi lên huyện thành mua một chút thịt dê về.” Chu Lâm lập tức cười nói.
“Ôi trời. Ngày kia sẽ được chia thịt rồi, sao cháu còn đi lên huyện thành mua thịt dê nữa?” Mẹ Thái Sơn nhìn giỏ tre, nói.
“Năm nay mợ út của cháu đã giúp cháu rất nhiều, nếu không có mợ ấy thì lúc vợ cháu sinh con, cháu cũng không biết phải làm thế nào. Hôm nay lúc cháu đi vào thành gửi bài viết cho vợ cháu thì nhìn thấy chỗ thịt dê này, nên lập tức mua một ít về để hầm rồi mang cho mợ ấy với cậu út của cháu.”
“Thì ra là cháu muốn hiếu thảo với mợ của cháu. Thằng bé này, từ lúc cháu còn nhỏ thím đã thấy cháu là một hiếu thảo rồi.” Mẹ Thái Sơn vừa nghe thấy thì lập tức cười nói.
“Cháu về trước đây. Nếu thím có thời gian thì đến qua nhà ngồi chơi một chút nhé.”
Mẹ Thái Sơn đồng ý và bảo anh đi chậm một chút.
Nhìn thấy dáng anh đi xa, những người hàng xóm đều cảm thấy rất ghen tỵ.
Người con trai thứ hai của nhà họ Chu này thật sự rất giỏi, thật sự chưa thấy có ai lại phát triển nhanh như vậy. Năm ngoái anh vẫn còn là người độc thân, năm nay anh đã có vợ và có con rồi. Ngay cả Đại Kim Lộc cũng có rồi.
Nhưng mà họ cũng chỉ dám hâm mộ thôi. Sau khi anh có tiếng là có tài đó, thật sự rất ít người dám đi khiêu khích uy lực của anh.
Bởi vì nếu mà khiêu khích quá thì ít người sẽ có kết cục tốt đẹp, ông trời lập tức sẽ không buông tha cho họ.