Mục lục
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được. Sau khi làm bánh bao thịt hoặc làm sủi cảo, cháu sẽ mang sang cho cậu út của cháu ăn.” Chu Lâm vừa nghe thấy lời này cũng không nói thêm gì.

Anh cũng không muốn để lợi cho người chị dâu đó.

Tiền không muốn, bột mì cũng không lấy, Bạch Minh Châu chỉ đành đi lấy hai hộp trái cây đóng hộp mà Chu Lâm mua về nhưng vẫn chưa ăn, để mang sang cho cậu út ăn.

Mợ út cũng không từ chối cái này. Ngày hôm sau Chu Lâm đưa bà ấy trở về.

Đợi cháu ngoại quay về, cậu út Cố lập tức nói thầm: “Tôi thấy bà đã quên việc phải quay về rồi.”

“Còn không phải vì vợ chồng cháu ngoại cần tôi sao. Nhưng mà tôi cũng chỉ về ở một thời gian ngắn, đợi đến khi tích trữ xong dưa chua thì tôi lại sang đó. Chắc phải đến cuối năm mới quay về.” Mợ út nói.

Cậu út Cố sửng sốt: “Sao cơ? Bà còn muốn sang đó ở đến cuối năm, bây giờ đang là nông nhàn mà.”

“Tiểu Lâm muốn đọc sách. Thằng bé sợ đến lúc nào đó không nói chuyện được với vợ của nó, nên không có thời gian chăm sóc bọn trẻ.”

Cậu út Cố lập tức tức giận: “Bà lại nghe thằng bé nói linh tinh, không thể nói chuyện được với vợ, ở chung trên một chiếc giường đất mà còn không thể nói thành lời được ư? Chuyện vớ vẩn này mà bà cũng tin. Tôi thấy bà ở bên đó thấy thoải mái thì đúng hơn.”

“Là rất thoải mái.” Mợ út cũng cười nói.

Cậu út Cố: “……”

“Tôi ở bên này cũng không có việc gì, sang bên đó nhìn một chút cũng khá tốt.” Mợ út xua tay.

Bởi vì lương thực đều đã được xay nhuyễn, cho nên mợ út lập tức chuẩn bị bắt đầu tích trữ dưa chua. Bà ấy cũng đi giúp mấy cụ già hàng xóm tích trữ dưa chua, tiện thể cùng nói chuyện với mấy bà ấy một chút.

Mợ út về đại đội nhà họ Cố ở mười ngày, đã bị Chu Lâm đạp chiếc Đại Kim Lộc sang đón đi.

Vợ Quảng Hạ vốn dĩ rất không hài lòng khi mẹ chồng trở về nhà tay không.

Cô ta còn tưởng rằng ít nhất bà ấy cũng sẽ mang theo một ít lương thực từ bên kia về chứ, dù ít hay nhiều cũng được. Dù sao cũng đã qua bên đó giúp đỡ trông nom con cái lâu như vậy!

Kết quả là chẳng mang theo gì cả, chỉ mang theo hai hộp trái cây đóng hộp.

Năm nay mẹ chồng chẳng được chia lương thực gì cả, vậy tiếp theo sẽ ăn gì? Cha chồng thì chỉ kiếm được khẩu phần lương thực của riêng mình.

Mặc dù cũng có dư lại một ít nhưng đại đội nhà họ Cố không thể so sánh với đại đội Ngưu Mông. Năm nay giá trị công điểm của đại đội nhà họ Cố còn giảm xuống hai phần.

Rất nghèo.

Vậy phải dựa vào ai để nuôi sống? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải dựa vào nhà mình hay sao?

Vợ Quảng Hạ tức giận đến mức trực tiếp về nhà mẹ đẻ khóc một trận.

Cảm thấy vô cùng tủi thân.

Nhà mẹ đẻ cũng muốn bênh vực con gái nhưng hiện giờ con rể cũng không về ăn Tết, thật sự không có cơ hội đó.

Còn chuyện ly hôn thì hoàn toàn là chuyện viển vông, thời buổi này ai mà nghĩ đến chuyện ly hôn thì là không bình thường.

Nói ra thì trận đòn trước đây của Cố Quảng Hạ cũng có tác dụng, nếu không thì không biết đã náo loạn thế nào rồi.

Tuy nhiên, dù vậy, anh ấy cũng hiểu rõ suy nghĩ của bà vợ này, chỉ là lười quan tâm thôi.

Thóc gạo trong nhà do anh ấy đi xay, củi lửa do anh ấy đi nhặt, anh ấy bận lắm.

Chỉ là ngày hôm đó, anh ấy đã vác về nhà rất nhiều củi từ bên ngoài, lại thấy sắc mặt cô ta đã chuyển từ u ám sang tươi sáng.

“Anh xem, đây là Chu Lâm mang lại đây cho cha ăn.” Vợ Quảng Hạ chỉ vào hai con gà rừng ướp muối phơi khô, nói.

Cha chồng cũng không thể ăn một mình hết hai con gà rừng này được!

Cố Quảng Hạ ra ngoài hỏi cha mình: "Cha ơi, em họ đón mẹ sang bên đó rồi ạ?"

Cậu út Cố rít điếu thuốc, gật đầu đáp: "Ừ."

Vợ Quảng Hạ nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc biến đổi. Cô ta cố nén lại, sau khi về phòng không nhịn được nữa liền chất vấn Quảng Hạ:

"Anh đã sớm biết chuyện mẹ sang bên đó ăn ở rồi à?"

Cố Quảng Hạ nhìn cô ta: "Biết chứ, sao vậy?"

Vợ Quảng Hạ tức đến phát khóc: "Anh biết sao không nói với em một tiếng?" Hại cô ta tưởng rằng sau khi mẹ chồng về, nhà cô ta sẽ phải chu cấp, khiến cô ta trằn trọc khó chịu suốt nhiều ngày.

Thế mà tên đàn ông thối này lại biết, còn không nói với cô ta!

"Em cũng đâu có hỏi." Quảng Hạ uống một ngụm nước, bình thản nói.

Vợ Quảng Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta biết Cố Quảng Hạ cố ý, cố ý không nói với cô ta, cố ý khiến cô ta khó chịu.

Sao cô ta lại lấy phải một người đàn ông thiếu đạo đức như vậy chứ?

Trước kia nhìn còn tốt, sao giờ lại biến thành thế này?

Chu Lâm không quan tâm đến chuyện này.

Sau khi đón mợ út về nhà, ngày hôm sau, anh vui vẻ cưỡi Đại Kim Lộc, chở vợ vào thành phố.

Bạch Minh Châu ôm lấy eo anh. Dọc đường, cô nhìn những chiếc lá khô rơi rụng bởi gió thu, cười hỏi: "Đây là lần đầu tiên em đi chơi với anh nhỉ?"

"Em yên tâm, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đi chơi." Chu Lâm vội vàng nói.

Anh cũng đã sớm muốn đưa vợ đi chơi, trước đây khi cô mang thai anh đã muốn đưa cô đi nhưng không có xe. Sau mùa thu hoạch, con lừa Đại Hắc nhà ông Đào bận rộn xay thóc, cũng không tiện mượn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-158.html.]

Sau đó sinh con, con còn nhỏ cũng không có cách nào, phải cho con bú, thật sự không thể đi đâu được.

Cho nên cứ kéo dài đến bây giờ.

Cũng may bây giờ có mợ út giúp đỡ trông con, anh có thể thường xuyên đưa vợ vào thành phố chơi.

Nhưng mà Bạch Minh Châu cũng không muốn thường xuyên vào thành phố.

Thỉnh thoảng đi một lần là được rồi, thường xuyên vào thành phố làm gì. Đường xa như vậy, nếu có ô tô thì còn được, chỉ đi xe đạp thì thôi.

Hơn nữa trong thành phố cũng không có gì đẹp.

Lần này Bạch Minh Châu vào thành phố, cảm thấy cũng chẳng khác gì so với thành phố trong trí nhớ của cô. Những người gặp trên đường, sắc mặt ai cũng vàng vọt, tìm được vài người có khí sắc tốt như hai vợ chồng anh quả thật không dễ dàng.

Tuy nhiên cũng chẳng thể trách được, tiền lương trong thành phố ở mức hai mươi, ba mươi đồng. Tuy là tháng nào cũng có nhưng lương thực lại thiếu thốn, mỗi tháng đều có khẩu phần cố định.

Khác với ở nông thôn, tự cung tự cấp, chỉ cần không phải là người không biết cách sống, nhà nào cũng có dự trữ lương thực.

Ví dụ như lượng lương thực phân phát xuống năm nay, thật sự rất nhiều, đến khi năm sau thu hoạch lúa mới, đoán chừng những loại lương thực cũ kia cũng có thể bán được không ít tiền đâu.

Nếu ăn không hết thì có thể để dành.

Vì vậy, nông thôn không tệ hơn thành phố là bao.

Nhưng ngay cả điều này cũng khiến người ta coi thường nông thôn, không biết sự tự hào của người thành phố đến từ đâu?

Hôm nay Bạch Minh Châu vào thành phố cũng có một việc quan trọng cần làm, đó là dẫn Chu Lâm đến trung tâm thương mại mua bình sưởi.

"Bình sưởi? Chúng tôi không bán thứ đó." Nhân viên bán hàng nói.

Bạch Minh Châu không ngờ họ lại không bán, đành phải theo Chu Lâm ra ngoài.

Chu Lâm hỏi: "Vợ ơi, em mua bình sưởi để làm gì. Có anh ôm em ngủ thì không lạnh, nếu thực sự lạnh thì chúng ta đốt lò sưởi là được."

"Để cho mợ út dùng." Bạch Minh Châu cười nhìn anh.

Bây giờ trời cũng lạnh rồi, tuy rằng chăn của mợ út khá dày nhưng mợ út ngủ một mình, ban đêm trời lạnh xuống cũng sẽ thấy rất lạnh.

Tất nhiên, đến khi trời tuyết rơi, chắc chắn sẽ cùng nhau ngủ trên giường đất.

Chu Lâm nghe vậy liền cười, vợ anh đúng là hiếu thảo.

Cũng chỉ nói: "Vậy đi theo anh đến trạm thu gom phế phẩm."

Bạch Minh Châu hỏi: "Đi trạm phế phẩm làm gì?"

"Xem có bình sưởi hay không, nếu có thì đổi hai cái về."

Chu Lâm nói.

Nếu không mua được bình sưởi hay những thứ tương tự thì phải đến trạm phế phẩm tìm.

Tuy nhiên, Chu Lâm vẫn đến trước và mua hai hộp trái cây đóng hộp để mang đến cho ông lão ở trạm phế phẩm.

Ông lão này vẫn nhớ Chu Lâm, anh chàng này có dáng dấp đẹp trai, hơn nữa chỉ có một mình anh đến đổi nhiều phế phẩm phụ tùng xe đạp như vậy.

"Xe đạp của cậu đã sửa xong chưa?" Ông lão cười hỏi.

Lần trước Chu Lâm đến tìm phụ tùng, anh nói là để sửa xe chứ không phải để chắp vá thành xe đạp.

"Sửa xong rồi, đều là nhờ ơn ông giúp đỡ, không thì cháu không biết phải làm sao." Chu Lâm cười nói, còn giới thiệu: "Đây là vợ cháu, hôm nay đặc biệt đến thăm ông."

Ông lão cười nói: “Được.”

Bạch Minh Châu nhìn anh nói chuyện phiếm với ông lão gác cổng, một lúc sau mới vào chủ đề chính, nói chuyện về bình sưởi.

"Hai vợ chồng chúng cháu đều bận rộn, đều phải đi làm. Mợ út cháu đến giúp chúng cháu trông con nhưng bây giờ bà ấy ngủ một mình. Trời lạnh thế này mà chăn cũng không đủ dày nên muốn kiếm một cái bình sưởi để bà ấy cho vào trong chăn, không biết ông có cái nào không?"

Khi nói chuyện với người khác, anh luôn khoe khoang rằng mình là dân thành phố, có công việc ổn định.

Nhưng nhìn khí sắc của anh, ai cũng thấy điều kiện gia đình anh không tệ, anh vừa nói thì người ta liền tin ngay.

"Có bình sưởi đấy." Nghe vậy ông lão liền nói.

"Có hai cái không ạ?" Bạch Minh Châu hỏi.

"Có ba cái, nhưng hai cái bị vỡ, chỉ còn một cái tốt." Ông lão liền đi lấy cái tốt cho họ.

Bình sưởi làm bằng đồng trông vô cùng cổ kính và cũ kỹ.

"Chà, bình sưởi này có vẻ đã có tuổi rồi nhỉ?" Chu Lâm cầm lấy nó và hỏi.

Bạch Minh Châu nhìn cái bình sưởi cũng thấy hơi cũ, không biết còn có thể sử dụng được hay không?

"Đúng vậy, đây là đồ cổ. Trước đây là đồ nhà giàu dùng, thu về cũng được một thời gian rồi. Nếu cậu muốn, tôi sẽ đổ nước nóng vào thử xem nhé?" Ông lão nói.

"Vâng, làm phiền ông rồi ạ." Chu Lâm gật đầu.

Ông lão đi lấy ấm nước nóng và đổ vào bình sưởi để thử xem sao. Sau khi thử, ông lão nhận thấy tuy cái bình sưởi này đã cũ nhưng thực sự hữu ích, nó vừa chắc chắn vừa giữ ấm tốt.

Sau khi cân nhắc một lúc, Bạch Minh Châu cảm thấy rất hài lòng.

Nếu có nhiều hơn thì cô muốn mua hai cái, nhưng vì chỉ có một cái nên thôi vậy.

Anh thanh toán tiền phế phẩm cho ông lão. Đúng vậy, bình sưởi này được tính là phế phẩm, giá không cao lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK