Hai anh em Mãn Thương và Mãn Khố cũng sang nhà họ Trương chơi với Đâu Đâu và Đô Đô, ngoài ra còn có thêm mấy đứa trẻ khác nữa, nhà họ Trương trở nên rất náo nhiệt.
Chú Trương ở lại bên chỗ trại nuôi dê, còn thím Trương thì không ghét bọn trẻ.
Vì trước đây trong nhà chỉ có mỗi một cô con gái là Trương Kiều Mai nên rất quạnh quẽ, hiện giờ thím Trương thích nhà cửa náo nhiệt.
Bất kể là nam hay nữ, hễ qua nhà thím Trương chơi là đều được thím Trương chào đón.
Bọn trẻ qua chơi cũng vậy.
Cũng vì lớn lên trong môi trường như vậy nên dù nhỏ tuổi nhưng Niên Sinh rất bạo dạn, không sợ người lạ.
Cố Quảng Thu ngồi vá lưới đánh cá ở sân sau, Trương Kiều Mai ngồi trong nhà may áo năm sau cho Niên Sinh, thím Trương và chị Lý mới qua chơi ngồi bên cạnh nói với nhau mấy chuyện thường ngày.
Vốn họ muốn gọi cả Bạch Minh Châu tới đây nhưng Bạch Minh Châu bận, ngày nào cũng phải viết bản thảo nên để bao giờ cô rảnh thì cô tự qua chơi.
Bạch Minh Châu không sang đây, mợ út làm xong việc nhà bèn qua, còn cầm theo một ít bánh ngọt Bạch Minh Châu làm.
Bạch Minh Châu bảo mợ út mang chúng sang cho bọn họ nên mợ út mang sang, chia cho bọn nhóc mỗi đứa một ít.
“Mẹ Đâu Đâu đâu, sao không qua đây?” Thím Trương hỏi.
“Con bé cũng muốn qua lắm nhưng mà nó buồn ngủ nên tôi bảo nó đi ngủ một giấc rồi.” Mợ út nói.
“Mới giờ này mà đã buồn ngủ rồi à, hay là có thai?” Chị Lý hỏi.
Mợ út cười một tiếng: “Chắc là con bé vẫn chưa biết nhưng tôi nghĩ là có rồi.”
Gần đây, cháu dâu rất ham ngủ, một ngày ngủ tận mấy giấc, buổi sáng ngủ tới tám, chín giờ mới dậy, ăn sáng xong thì đi viết bài nhưng chưa viết được bao nhiêu đã lại buồn ngủ.
Trước đây cô không như vậy, hễ ngồi viết bài là có thể viết rất lâu.
Hơn nữa, gần đây cô cũng không ăn được cá, không chịu nổi mùi tanh, thịt cũng không thích ăn, chỉ ăn được một, hai miếng. Chỉ có trứng gà là cô ăn được.
Mợ út tinh ý quan sát thấy những chuyện này nhưng không nói cho Bạch Minh Châu biết vội, có điều vẫn phải nói cho Chu Lâm biết.
Chủ yếu là vì sợ dạo này anh rảnh rỗi, không bận chuyện gì, thanh niên trai tráng tinh lực dồi dào không có chỗ nào giải tỏa là lại đi làm phiền vợ. Hiện giờ, có khả năng cô đã có thai rồi, cần phải chú ý một chút đúng không?
Sau khi biết chuyện này, Chu Lâm rất để tâm, đồng thời cũng rất vui vẻ, đương nhiên anh cực kỳ che chở cho vợ.
Bạch Minh Châu ngồi viết bài, anh ngồi theo, không đi đâu hết. Vợ đi ngủ, anh đi nằm cùng vợ.
Hôm nay Bạch Minh Châu ngủ hơn một tiếng, tỉnh dậy vẫn thấy mệt, thấy Chu Lâm nằm cạnh mình, cô gọi:
“Chồng à, anh đi rót cho em cốc nước với ạ.” Trông Bạch Minh Châu giống như một chú mèo lười.
Chu Lâm cười, đi rót nước ấm cho vợ: “Em có muốn uống thêm một cốc nữa không?”
“Không cần.” Bạch Minh Châu lắc đầu.
Đáng lẽ cô phải dậy viết bài nhưng vì lười nên cô hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Được Chu Lâm ôm vào lòng rất dễ chịu nên cô quyết định không viết bài nữa, cứ nằm cho anh ôm, nói chuyện với anh.
Chu Lâm đi rửa táo cho vợ ăn, quả táo này khá ngon.
“Nhà mình sắp hết táo rồi, bao giờ rảnh, anh qua công xã một chuyến xem có còn hay không nhé.” Bạch Minh Châu ăn táo, thỉnh thoảng lại đưa cho anh cắn một miếng.
“Được.” Chu Lâm gật đầu.
Ăn hết táo, hai người ôm nhau, mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Trò chuyện một hồi, họ nói tới việc đọc sách. Bạch Minh Châu nhìn anh: “Em thấy dạo gần đây anh không đọc sách gì hết thì phải?”
Chu Lâm ho khan một tiếng: “Từ mai anh sẽ đọc nghiêm túc.”
“Cần phải đọc nhiều sách hơn.”
Mặc dù biết khả năng anh thi đậu đại học không cao nhưng cô vẫn muốn anh đọc nhiều sách hơn để có đi đâu cũng không lo bị thua thiệt.
Có điều, đúng là trình độ văn hóa của Chu Lâm cũng đã tăng lên thật.
Trước đây có nhiều chữ anh không biết nhưng hiện tại anh đã đọc và viết được hầu hết các chữ.
Bởi vì lần nào viết bài xong, Bạch Minh Châu cũng đưa cho anh xem, bảo anh rà lỗi chính tả cho mình. Hễ tìm được một lỗi, cô sẽ tặng cho anh một niềm vui bất ngờ.
Niềm vui bất ngờ gì?
Niềm vui bất ngờ ở trên giường.
Có một lần Bạch Minh Châu cố ý viết sai một lỗi cho anh tìm ra. Hôm đó, cô đã cho anh một trải nghiệm rất đặc biệt.
Kể từ đó, Chu Lâm rất thích soi lỗi.
Chỉ có điều, thật tiếc là vợ anh quá giỏi, lỗi chính tả rất ít, rất khó tìm.
Thế nhưng cũng nhờ vậy mà Chu Lâm đã học được nhiều chữ hơn. Bạch Minh Châu còn bảo anh chép lại để nhớ kỹ hơn.
Đương nhiên, chỉ những lúc nào tương đối rảnh rỗi mới có thể làm như vậy. Lúc bận, Bạch Minh Châu không đòi hỏi điều này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại đã cuối năm 74, sắp sang năm 75 rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-167.html.]
Năm 77, việc thi đại học sẽ được khôi phục. Tính ra thì không còn lâu nữa. Nhưng cho dù ngày mai có khôi phục lại việc thi đại học thì Bạch Minh Châu cũng không sợ.
Bởi vì cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Bất kể là sách cấp hai hay cấp ba, cô đều đã đọc đi đọc lại nhiều lần.
Đương nhiên, có một vài quyển sách cô không có nên phải đi mượn của Sở Sương, Hứa Nhã và Đổng Kiến. Quyển nào mà cô không có thì sau khi đọc xong cô sẽ ghi lại những nội dung chính, tự làm vở ghi bài.
Chu Lâm sờ tay vợ, đột nhiên hỏi: “Vợ à, có phải em vẫn muốn thi đại học không?”
Bạch Minh Châu nhíu mày nhìn anh một cái: “Sao anh lại hỏi vậy?”
“Anh thấy em vẫn luôn học tập.”
Ngoài viết bài ra, vợ anh vẫn luôn đọc sách, xem đi xem lại các sách giáo khoa của cấp hai, cấp ba.
Không riêng gì cô, anh còn thấy cả Đổng Kiến cũng như vậy. Cả Sở Sương và Hứa Nhã nữa, thỉnh thoảng họ vẫn sang đây thảo luận một vài câu khó trong sách.
Mặc dù anh nghe không hiểu họ nói gì nhưng anh không ngu.
Bọn Đổng Kiến không từ bỏ, hình như vợ anh cũng không từ bỏ chuyện thi đại học.
Anh đã nói vậy rồi, Bạch Minh Châu bèn hỏi anh một chuyện: “Em nói là nếu như nhé, nếu như sau này nhà nước khôi phục lại việc thi đại học, chắc chắn là em sẽ đi thi, nếu như em đậu thì sẽ đi học đại học, anh có muốn dẫn Đâu Đâu và Đô Đô đi cùng với em không?”
“Chuyện này mà còn phải hỏi nữa ư, chắc chắn là phải đi cùng rồi!” Chu Lâm đáp không chút do dự.
Nếu như thật sự có ngày đó, chắc chắn Chu Lâm sẽ dẫn bọn trẻ đi theo vợ, sao có thể để vợ anh đi học đại học một mình được chứ?
Vợ anh xinh đẹp, có văn hóa, lại còn dịu dàng như vậy, đúng là mặt nào cũng đều tốt cả, nếu anh không đi theo vợ thì chắc chắn anh không thể yên tâm được.
Đương nhiên không phải là không yên tâm về cô, vợ anh là người thế nào anh biết rõ, có điều anh không yên tâm lũ sói ở ngoài kia!
“Nếu như thật sự có ngày đó, anh phải nhớ lời anh đã nói đấy nhé.” Bạch Minh Châu cười, hôn anh.
Chu Lâm cũng hôn lại cô: “Nhất định sẽ nhớ kỹ!”
Có lẽ là cuộc nói chuyện này đã khiến gã đàn ông cẩu thả này cảm nhận được sự đe dọa, cho nên anh bắt đầu học hành chăm chỉ.
Bởi vì nếu như thật sự có ngày đó, đến lúc đó để người ta biết anh là người chỉ đi học có vài năm, chắc chắn ai ai cũng sẽ nói anh không xứng với vợ.
Thế đâu có được.
Anh cũng phải cố gắng làm người có trình độ văn hóa!
Chu Lâm thật sự cố gắng.
Khi Lý Thái Sơn đến tìm anh ra ngoài tản bộ, anh cũng không đi cùng.
Bảo phải đọc sách, bên ngoài có gì hay mà đi?
Khiến Lý Thái Sơn kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng không thấy quá bất ngờ, anh Lâm cả ngày ở bên cạnh chị dâu, nên đương nhiên cũng giống nhau.
Mấy ngày nay Chu Lâm đọc sách đầu óc quay cuồng giống như say xe, anh phát hiện bản thân mình thật sự không phải người có thiên phú học tập, anh khâm phục vợ mình sát đất.
Thật sự, việc viết bản thảo kiếm tiền, tuyệt đối không phải người đọc sách nào cũng có thể làm được.
Phải đọc bao nhiêu sách, mới có thể làm được công việc này chứ?
Đầu óc của cô vợ bảo bối của anh vô cùng thông minh.
Nghe vợ của cháu ngoại nói thế mợ út cũng tán đồng, bà ấy mong chờ, không biết Đâu Đâu Đô Đô có giống mẹ chúng nó hay không? Nếu giống mẹ thì chẳng phải tương lai cũng có thể thi vào đại học hay sao?
Nếu nhà họ Chu có thể có sinh viên đại học, thì đúng là phần mộ tổ tiên linh thiêng mà.
Ngày hôm sau, Lý Thái Sơn lại đến, còn kèm theo tin tức
Vương Nhị Anh bị bắt!
“Bị bắt? Sao lại bị bắt?” Chu Lâm vốn dĩ còn không để tâm, nhưng vừa nghe thấy câu này, lập tức nhướng mày.
“Tụ tập hành nghề mại dâm, bị người ta tố cáo, sau đó đã bị bắt đi.”
Chu Lâm không cảm thấy có gì bất ngờ: “Đáng đời, đồ không biết xấu hổ, tôi làm bạn với anh ta cũng cảm thấy hổ thẹn.”
Ở trong thôn này, có ai không biết chuyện của Vương Nhị Anh và quả phụ Dương chứ? Vốn cho rằng anh ta đã chịu sống yên ổn qua ngày, tính tình thay đổi, kết quả sau lưng lại làm hành động như vậy.
Vương Nhị Anh canh chừng, quả phụ Dương tiếp khách.
Đều cùng thôn, khi cùng nhau tắm sông mọi người đã sớm bàn tán chuyện này.
Nói thẳng ra là Vương Nhị Anh tự nguyện làm rùa đen rụt đầu, lúc tiếp đón khách còn nói là mời lần sau lại đến, hơn nữa xong việc còn hỏi cảm giác thế nào, có chỗ nào không hài lòng để lần sau thay đổi.
Dáng vẻ không biết xấu hổ này thật khiến người khác ghê tởm.
Cho nên trước mắt nghe thấy anh ta bị bắt đi, Chu Lâm là người đầu tiên muốn vỗ tay khen ngợi.
Lý Thái Sơn nói: “Anh Lâm, anh biết ai là người tố cáo không?”
“Ai?”
“Anh hai của Niên Viễn Phương!”
Chu Lâm cười: “Đây là muốn trả thù Vương Nhị Anh sao?”
Lý Thái Sơn cũng cảm thấy như vậy.