Trong nhà có chỗ nuôi mười con lợn vì sân sau rất rộng, sân trước cũng rộng, anh ấy đã sửa hai chuồng lợn.
Khi Cố Quảng Hạ đang bận rộn với những công việc này, Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn đã lại lên tàu đi về phía nam.
Hai người vừa về đến nơi đã ngỡ ngàng.
Lý Thái Sơn không khỏi thốt lên: “Anh Lâm, anh lại mua thêm một chiếc xe tải nữa à?”
Chu Lâm cười: “Không phải là một chiếc xe tải chở không hết sao?”
Trước đây, không phải Quyền ngũ gia đã giới thiệu cho anh một con đường buôn bán hay sao? Bởi vì cách đối nhân xử thế của Chu Lâm, những người đó rất hợp với anh nên họ đã giao hết số hàng lậu mang theo cho Chu Lâm.
Họ còn giới thiệu cho Chu Lâm không ít người. Chu Lâm đều kết thân với họ, thu mua hết số hàng lậu họ mang theo, còn dư lại hai ba phần mới tuồn ra ngoài cho người khác.
Mà số lượng hàng lậu đó thực sự lớn hơn dự đoán của Chu Lâm.
Cũng chính vì vậy, Chu Lâm mới mua thêm một chiếc xe tải, một chiếc kia thực sự không đủ.
Trong khoảng thời gian Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn về quê, Chu Lâm dẫn theo sáu người lính xuất ngũ thực sự bận rộn muốn chết.
Bây giờ anh thấy họ đã trở lại, sau khi chào hỏi vài câu, ba người liền vội vàng bắt tay vào làm việc, thậm chí không nghỉ một ngày nào.
Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cũng không nói hai lời, trực tiếp bắt tay vào làm.
Tuy những ngày về quê nhàn hạ nhưng họ cũng nhớ nhung những ngày kiếm tiền nơi đây.
Chẳng lẽ không cần phải bận rộn kiếm sống sao?
Cũng chính vì họ đã trở về, Chu Lâm mới có thời gian rảnh rỗi, mang theo chiếc túi da cá sấu của mình đi khai thác con đường mới.
Khai thác con đường mới nghĩa là tìm người ra ngoài để bàn chuyện làm ăn, mời người ta đi ăn uống vui chơi.
Ăn uống thì Chu Lâm mời, nhưng vui chơi thì chỉ là thuận tiện thì đi thôi.
Sau khi vào trong phòng, anh đưa cho cô gái một ít tiền boa để cô ấy đi chỗ khác và giữ im lặng, hứa hẹn lần sau đến sẽ lại cho cô ấy tiền.
Cô gái cũng rất vui vẻ.
Chu Lâm đã mời cô gái đi ăn uống vui chơi vài lần, mà trước mắt cũng không có nhiều người chu đáo như anh, vì vậy anh nhanh chóng đạt được thỏa thuận với cô ấy.
Đừng hỏi tại sao Chu Lâm lại đến những nơi như thế này, đây là điều bất đắc dĩ.
Ai mà không muốn đàm phán suôn sẻ chứ? Ai lại bằng lòng đến những nơi như vậy chứ?
Nhưng những người này chỉ muốn như vậy, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột.
Nghe những lời họ nói trên bàn ăn, Chu Lâm biết họ muốn gì, vì vậy anh chỉ có thể làm theo ý họ, dù sao thì người bẩn thỉu cũng không phải là anh.
Chu Lâm cũng đã dẫn Lý Thái Sơn và hai người lính xuất ngũ khác đi giao tiếp. Nếu không chỉ mình anh uống rượu với họ thì thực sự không chịu được.
Trước khi đi, vợ anh dặn anh không nhất thiết phải kiếm tiền về, chỉ dặn anh không được làm việc quá sức.
Nhìn xem vợ anh yêu thương anh như thế nào đi? Sao anh có thể không biết yêu thương cơ thể mình, anh còn phải sống bên vợ đến đầu bạc răng long kia mà.
Hai người lính xuất ngũ mà anh dẫn đi giao tiếp, anh không cần nói nhiều, họ là nhân viên dưới trướng anh, tự họ có thể lo liệu được.
Nhưng anh phải quản Lý Thái Sơn, anh đã dặn Lý Thái Sơn chỉ cần giả vờ. Họ đến đây để tiếp khách, tuyệt đối không được làm điều gì có lỗi với vợ ở nhà.
Lý Thái Sơn suýt bị hoa mắt, người ở nông thôn cả đời chưa từng thấy trận địa này, nhưng anh ta cũng nghe lời anh Lâm.
Anh Lâm nói không được làm thì không được làm.
Vì vậy anh ta rất có quy củ.
Chu Lâm đã thăng chức cho một trong sáu người lính xuất ngũ.
Anh ấy sẽ là người quản lý, cùng với Lý Thái Sơn quản lý cửa hàng của họ.
Lý do không chọn Cố Quảng Thu là vì anh ấy không thể nói được và gặp khó khăn trong giao tiếp.
Điều đáng nói là những người lính xuất ngũ này thực sự rất hữu ích.
Họ không cần Chu Lâm phải lo lắng nhiều, làm việc không lười biếng, cũng không cứng nhắc, khi đi giao hàng có thể linh hoạt ứng phó với mọi tình huống. Tuy rằng mỗi người ăn rất nhiều nhưng Chu Lâm vẫn có thể nuôi nổi.
Chỉ cần họ hoàn thành tốt công việc được giao, những vấn đề khác đều không thành vấn đề.
Trên thực tế, những người lính xuất ngũ này cũng rất vui khi được làm việc cho Chu Lâm.
Chu Lâm không phải là người hay can thiệp vào chuyện của người khác. Chỉ cần họ hoàn thành tốt công việc hàng ngày, anh sẽ không nói gì cả và cũng không thích ra oai với tư cách là ông chủ.
Thỉnh thoảng, anh còn mời họ đi ăn ngoài để chiêu đãi họ.
Cộng thêm việc được bao ăn ở, họ có thể tiết kiệm được tiền mỗi tháng.
Nói thật thì mức lương này còn cao hơn cả lúc họ còn ở trong quân đội.
Vì vậy, mọi người đều vui vẻ làm việc chăm chỉ, tích góp dần dần, chẳng phải là sẽ có tiền để cưới vợ hay sao?
Cả sáu anh lính xuất ngũ đều là đàn ông độc thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-268.html.]
Mãi đến giữa tháng mười một, Chu Lâm mới bận rộn xong việc và có thời gian rảnh rỗi.
Lúc này trời đã rất lạnh.
Cũng vào thời điểm này, một từ mới “hộ gia đình vạn tệ” đã lan truyền khắp cả nước.
Đúng như tên gọi, đây là từ chỉ những gia đình có thu nhập mười ngàn đồng.
Điều này đã gây ra một sự chấn động trên toàn quốc.
Mười ngàn đồng, đây là khái niệm gì?
Trong thời đại mà mức lương bình quân hàng tháng chưa đến ba mươi đồng, đây là điều mà không ai dám nghĩ tới.
Mọi người trong ngõ đều bàn tán về từ mới “hộ gia đình vạn tệ” này.
Mợ út còn hỏi bà Thẩm: “Cha của "con lừa con" có phải là “hộ gia đình vạn tệ” không?”
Bà Thẩm cười đến nỗi không thể ngậm miệng lại, đáp: “Nếu phải thì tốt quá, nếu phải thì nhà tôi cũng được lên báo rồi!”
Năm nay, con trai bà là Thẩm Gia Hưng đã tự mình ra ngoài làm ăn.
Biệt danh của Thẩm Gia Hưng là Mao Lư (con lừa), con trai anh ấy là "con lừa con", chính là đứa bé suýt bị bắt cóc trước đây.
Bà Thẩm sinh được năm người con, nhưng chỉ có một đứa con trai này, hồi trẻ bà ấy thường bị hàng xóm láng giềng coi thường.
Đừng tưởng rằng chỉ có ở nông thôn mới coi thường việc sinh con gái, thời đó ở thành phố cũng không khác gì ở nông thôn.
Vì vậy, mối quan hệ giữa bà Thẩm và những người hàng xóm chỉ ở mức bình thường. Mãi đến khi mợ út đến, bà ấy mới có người để trò chuyện.
Bỏ qua những lời bàn tán, hãy nói về con trai bà Thẩm, tên là Thẩm Gia Hưng. Năm nay, anh ấy đã quyết định trở thành một hộ kinh doanh cá thể, tất nhiên là có đăng ký giấy phép kinh doanh đầy đủ.
Lúc đầu, cả bà Thẩm và ông Thẩm đều phản đối kịch liệt.
Bà Thẩm còn đến than phiền với mợ út về chuyện này nhưng mợ út không nói gì, chỉ nói rằng người trẻ tuổi dám nghĩ dám làm, đã từ bỏ công việc rồi thì còn nói gì nữa?
Chỉ còn cách để mặc anh ấy.
Mợ út nói không sai, con trai bà Thẩm rất quyết đoán, anh ấy đã tự quyết định trước rồi mới báo lại, không xin phép họ mà tự ý từ bỏ công việc để trở thành hộ kinh doanh cá thể.
Hơn nữa anh ấy cũng không hề che giấu chuyện này với những người hàng xóm xung quanh.
Cũng vì chuyện này, sau nhiều năm, bà Thẩm lại bị những bà lão khác chê cười.
Vào thời điểm đó, “hộ kinh doanh cá thể” là một từ mới mẻ và cũng không được mọi người chấp nhận.
Có một công việc tốt mà không đi làm, lại đi làm “hộ kinh doanh cá thể”, chẳng phải là ăn no rửng mỡ hay sao?
Nhưng Thẩm Gia Hưng không quan tâm, anh ấy trực tiếp mở tiệm bán bánh bao của mình, tên là “Tiệm bánh bao Gia Hưng”.
Nhưng việc kinh doanh này lại phát đạt một cách bất ngờ.
Hai vợ chồng bận rộn đến mức không rảnh tay, còn tìm bà Thẩm đến giúp đỡ. Lúc đầu bà ấy không muốn đi, bởi vì bà ấy cảm thấy có hơi ngại ngùng, không muốn xuất đầu lộ diện.
Nhưng mợ út đã khuyên bà ấy rằng:
“Bây giờ là xã hội nào rồi, bà còn quan tâm đến chuyện này sao? Lãnh đạo cấp cao còn nói rằng phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Nếu họ không bận đến mức không còn cách nào khác thì họ cũng sẽ không đến nhờ bà giúp đỡ. Bà hãy đến giúp họ, không cần phải cảm thấy mất mặt. Làm việc chân chính kiếm tiền, có gì mà mất mặt?”
Bà Thẩm đến, chủ yếu là để phụ giúp thu tiền. Kết quả vừa nhìn thấy liền cảm thán, chuyện kinh doanh thực sự là tốt không tưởng.
Trước đây, một tháng lương của con trai bà ấy chỉ tầm bốn mươi đồng, cũng xem như là khá cao rồi, nhưng để nuôi sống cả gia đình thực ra cũng không dễ dàng.
Bởi vì con dâu bà ấy mắn đẻ, có ba đứa cháu trai, ba đứa cháu gái, tổng cộng có bao nhiêu miệng ăn? Mọi người đều phải tiết kiệm.
Ngày thường thỉnh thoảng cũng đều nhờ ông Thẩm và bà Thẩm phụ giúp con trai một chút, không thì thực sự khó khăn.
Cũng chính vì vậy, Thẩm Gia Hưng mới quyết tâm, từ bỏ công việc đang làm ra ngoài mở tiệm bán bánh bao.
Và việc mở cửa hàng này quả là đúng đắn.
Trước đây một tháng chỉ kiếm được tầm bốn mươi đồng, bây giờ một tháng kiếm được hơn một trăm đồng!
Đây chỉ là ước tính, bà Thẩm cũng không biết chính xác. Bà ấy chỉ biết rằng hiện tại con trai bà ấy thực sự kiếm được tiền.
Bởi vì thỉnh thoảng, anh ấy lại hào phóng mua một con vịt quay đắt đỏ về ăn!
Đó là điều trước đây không dám nghĩ, một tháng lương được bao nhiêu tiền chứ? Một con vịt quay đã tốn một phần tư tiền lương, làm sao mua nổi?
Có thể thấy bây giờ anh ấy thực sự kiếm được tiền rồi.
Mợ út trêu chọc hỏi bà Thẩm rằng liệu bà đã thành “hộ gia đình vạn tệ” hay chưa, bà ấy cũng vui vẻ nhưng không dễ dàng như vậy.
Mợ út lại hỏi: “Hôm trước tôi nghe loáng thoáng, có chuyện gì với nhà ông Hà vậy?”
Nhắc đến chuyện này, bà Thẩm tức giận: “Nhà ông Hà thật là vô liêm sỉ, bà biết không, họ vậy mà lại mở một tiệm bán bánh bao ngay bên cạnh tiệm của con trai tôi!”
Trước đây, khi con trai bà từ bỏ công việc để làm kinh doanh, nhà ông Hà là người chế giễu to nhất, thậm chí bà Hà còn đến “an ủi” bà Thẩm nhiều lần.
Bây giờ thì tốt rồi, họ lại học theo và mở một tiệm giống y như vậy. Nhưng nếu muốn mở thì hãy mở ở nơi khác, cách nhau vài cửa hàng cũng được. Vậy mà nhà ông Hà lại không biết xấu hổ mà mở ngay bên cạnh!
Sống cùng ngõ với nhau bao nhiêu năm nay, họ thực sự không có chút tình hàng xóm nào!