Mọi người cũng rất biết trả giá, xe đạp Phượng Hoàng này khỏi phải nói, nổi tiếng hơn cả Đại Kim Lộc của Chu Lâm.
Tuy chiếc xe này đã mua được ba bốn năm rồi, nhưng nói thật, nó được bảo dưỡng rất tốt, được lau chùi sáng bóng.
Nhưng dù sao cũng là xe cũ.
Cuối cùng sau một hồi mặc cả, chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ này được đội trưởng đại đội Cố Gia và con trai mua với giá ba trăm đồng.
Lúc đầu Lý Phong Mai nhất quyết không muốn bán, nhưng mấy ngày nay, chẳng ai mua, có không ít người đến xem nhưng chỉ là xem vậy thôi.
Thêm vào đó vì cô ta không có tiền sinh hoạt ở nhà, anh trai và chị dâu có ý kiến rất lớn với cô ta, vậy chẳng phải chỉ có thể bán rẻ ba trăm đồng sao?
Nhưng nói thật, ba trăm đồng cũng không tính là bán rẻ.
Dù sao cũng đã sử dụng gần bốn năm rồi. Mặc dù đã giảm giá gần vài chục đồng nhưng sao có thể coi là bán rẻ? Ở đây không có người môi giới kiếm tiền chênh lệch giá.
Lại nói Chu Lâm, lần này qua đó không chỉ có đón mợ út đến đây, còn khiến ông đội trưởng đại đội Cố Gia cũng tới đây, dẫn theo hai chị em Tiểu Tây và Tiểu Bắc cùng tới.
Để chuẩn bị cho việc này, Cố Quảng Hạ đã chuẩn bị không ít lương thực.
Sau khi đưa mợ út về nhà, Chu Lâm vào núi.
Mợ út lấy tiền trả lại cho cháu dâu. Bà ấy không giữ một xu nào, đồng thời còn véo tai cháu trai và dạy dỗ anh một trận.
Đã là cha của bốn đứa con trai. Tuy rằng có nhiều con trai là chuyện rất phấn khởi cũng rất đáng mừng nhưng khi từng đứa chúng lớn lên, chỉ riêng việc ăn uống đã là một vấn đề lớn rồi.
Hơn nữa, cưới vợ cũng phải tốn tiền, xây nhà cũng phải tốn tiền, cơ bản là chỗ nào cũng phải tốn tiền. Kết quả là anh còn vung tay quá trán, tùy tiện cho bà ấy năm mươi đồng.
Mặc dù bà ấy biết rõ hai vợ chồng có điều kiện nhưng cũng không thể hoang phí như vậy.
Tuy nhiên, bà ấy chỉ véo tai cháu trai, chứ không nói nhiều với cháu dâu là Bạch Minh Châu.
Vì cô cháu dâu này thật sự là không thể chê vào đâu được, đổi thành người khác liệu có ai nỡ bỏ ra nhiều tiền cho bà ấy như vậy không? Đây là vì trong lòng ghi nhớ tình cảm của bà ấy nên mới tình nguyện chi ra số tiền này.
Mợ út vừa đến, Đâu Đâu và Đô Đô liền đặc biệt vui mừng, ôm chân của bà ấy gọi từng tiếng bà mợ, bà mợ.
Hai đứa nhỏ Tiểu Bác và Tiểu Viên vẫn chưa quên mợ út. Khi thấy người già đến bế bồng và yêu thương mình, chúng cũng rất vui vẻ, miệng cười toe toét.
Mợ út cũng cảm thấy mềm lòng.
Hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng rất vui khi đến đây. Hai chị em rất thích đến đây chơi. Sau khi Bạch Minh Châu sinh Tiểu Bác và Tiểu Viên vào giữa năm, hai chị em cũng đã đến thăm.
Cố Tiểu Bắc nói: "Khuôn mặt của hai em trai trông không giống nhau nhỉ?"
Bạch Minh Châu cười đáp: "Đúng vậy, Đâu Đâu và Đô Đô là sinh đôi cùng trứng, còn Tiểu Bác và Tiểu Viên là sinh đôi khác trứng."
Vì vậy, cho đến nay, Đâu Đâu và Đô Đô vẫn rất giống nhau. Ngoại trừ việc có thể phân biệt được tính cách, nếu đứng cùng nhau không nói gì thì người dân trong thôn vẫn sẽ nhìn nhầm.
Nhưng Tiểu Bác và Tiểu Viên thì khác, Tiểu Bác giống Chu Lâm, còn Tiểu Viên giống cô.
Trong bốn người con trai, chỉ có đứa con út Tiểu Viên này là giống cô, có hơi trông giống con gái.
Lúc Bạch Minh Châu nói về sinh đôi cùng trứng và sinh đôi khác trứng, không chỉ Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc không hiểu mà mợ út cũng chẳng hiểu gì.
Đâu Đâu và Đô Đô ra ngoài chơi cùng Cố Tiểu Bắc, Cố Tiểu Tây ở lại giúp đỡ chăm sóc Tiểu Bác và Tiểu Viên.
Bạch Minh Châu hỏi cô bé về việc học.
"Tiền trong nhà bị mẹ con lấy cho bà ngoại mượn xây nhà. Mẹ cháu đi đòi nhưng không đòi được, bà ngoại còn muốn cháu thôi học, bảo con gái thì học làm gì? Sau này cũng trở thành con nhà người khác. Cháu liền khóc một trận. Cuối cùng là ông nội bỏ tiền cho cháu đi học nhưng sau này cha cháu đã trả lại tiền cho ông nội." Cố Tiểu Tây kể lại những thăng trầm trong chuyện học của mình.
Bạch Minh Châu không nói gì nhiều, chỉ nói: "Muốn thành công thì phải trải qua khó khăn, được đi học là tốt rồi." Sau đó cô lại hỏi Cố Tiểu Tây đã học được gì.
Cố Tiểu Tây kể lại những gì đã học, học số, học ghép chữ...
Bạch Minh Châu kiểm tra cô bé một chút, phát hiện Cố Tiểu Tây đều trả lời được.
"Cháu học rất chăm chỉ." Bạch Minh Châu gật đầu hài lòng.
Cố Tiểu Tây nở nụ cười: "Cháu vẫn nhớ những gì thím dặn ạ!"
Bởi vì xin phép nghỉ học để đến đây, Bạch Minh Châu cũng tranh thủ dạy thêm cho cô bé, dạy những gì cô bé sắp học sau này.
Cố Tiểu Tây là một cô bé thông minh, tuy thời gian bây giờ còn ngắn nhưng chỉ cần có thể duy trì việc học như vậy, sau này thi vào trường sư phạm hẳn là không thành vấn đề.
Sau khi lớn lên thì vào thành phố dạy học hoặc chọn nghề nghiệp khác, đều là những lựa chọn rất tốt.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải học tiếp.
Hai chị em chỉ đến ở nhà họ vài ngày mỗi năm nên Bạch Minh Châu không hề keo kiệt, không chỉ làm cho chúng những món điểm tâm mà còn chẳng tiếc cả trứng và thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-204.html.]
Lần trước, Chu Lâm đi đổi hàng mang về còn dư lại khá nhiều, vì có thùng đá nên họ trữ lại để ăn dần, do vậy cũng hầm cho hai chị em chúng một ít.
Hai chị em vui mừng khôn xiết.
Mấy ngày giống như chỉ chớp mắt liền đi qua.
Lần này, Chu Lâm và mọi người vào rừng săn được khá nhiều thú vật, thậm chí còn có ba con lợn rừng to.
Lần này vẫn là Đào Ngõa Phiến, Lý Đại Sơn và Lý Phong Thu, còn có Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn vào rừng cùng Chu Lâm.
Chu Lâm là người đi thương lượng giá cả, tính cả ba con lợn rừng, tổng cộng bán được hơn một trăm đồng.
Sáu người chia đều, phần dư một chút được chia cho Chu Lâm, mọi người đều không có ý kiến gì.
Bởi vì dấu vết của ba con lợn rừng to đều do Chu Lâm phát hiện ra. Tuy lúc vây bắt mọi người đều ra sức nhưng phải có người dẫn đầu.
Cho nên khi không thể chia đều, việc chia cho người dẫn đầu như Chu Lâm một phần nhiều hơn là điều gần như đã trở thành quy tắc chung, bởi vì điều này khiến mọi người tâm phục khẩu phục nhất.
Mỗi nhà cũng không thể thiếu việc mang một ít thịt lợn rừng về để ăn, vì vậy mỗi nhà mang về khoảng năm cân.
Nhóm người họ về nhà vào lúc chiều tối.
"Lần này săn được bao nhiêu thứ vậy?" Có người thấy họ liền không nhịn được hỏi.
"Có thể được bao nhiêu thứ chứ? Còn chẳng đủ chia cho mấy người chúng tôi." Lý Đại Sơn nói một câu.
Sau đó, mọi người tản ra về nhà. Một số người thèm thuồng thịt lợn rừng vì đây là thời điểm vừa thu hoạch xong, ai cũng có tiền.
Có người đến nhà Đào Ngõa Phiến tìm anh ấy đổi hai cân thịt lợn rừng. Đào Ngõa Phiến đồng ý đổi. Một số người khác cũng đến tìm Lý Đại Sơn nhưng anh ấy không đổi được.
Vì anh ấy đã cho cha mẹ một cân, cho mỗi anh em nửa cân, còn cho nhà vợ một ít nên nhà anh ấy không còn lại được bao nhiêu.
Mọi người liền đi tìm Lý Phong Thu để đổi, ngược lại Lý Phong Thu đồng ý đổi.
Ngoài việc mang hai cân cho nhà vợ, anh ấy còn mang một cân cho nhà cũ, đổi một cân và giữ lại một cân để ăn.
Nhà Lý Thái Sơn không đổi cho ai vì gia đình anh ta đông người, còn phải cho nhà vợ nên không thể đổi.
Chu Lâm chỉ đổi một cân cho Hứa Nhã và không đổi cho bất kỳ ai khác.
Thịt lợn rừng phải hầm mới ngon. Nếu không chế biến đúng cách, thịt sẽ dai và cứng. Bạch Minh Châu phải tốn nhiều công sức để chế biến món ăn này.
Vì sử dụng nhiều gia vị nên món thịt lợn rừng hầm của cô vô cùng ngon.
Ngày hôm sau, Chu Lâm đưa hai anh em Cố Tiểu Bắc và Cố Tiểu Tây về nhà và đón cậu út Cố sang nhà chơi hai ngày.
Cậu út Cố đã lâu không gặp bốn anh em Đâu Đâu và Đô Đô, còn có hai anh em Niên Sinh và Lâm Lâm nên ông ấy đã chuẩn bị lương thực để sang chơi hai ngày.
"Cậu chuẩn bị lương thực làm gì? Cháu còn không thể mời cậu hai bữa cơm à?" Chu Lâm đỡ ông ấy lên xe và đạp xe về nhà.
Buổi sáng anh sang đón cậu út Cố, buổi trưa cậu út Cố đã thấy trên bàn bày một đĩa thịt khâu nhục làm từ thịt lợn rừng.
Sáng nay, hai anh em Cố Tiểu Bắc và Cố Tiểu Tây đã ăn một bữa rồi. Khi Chu Lâm đưa hai đứa về, anh còn gói thêm một phần để hai đứa mang về ăn tiếp. Nhưng Cố Tiểu Tây còn phải đi học, xin nghỉ học vài ngày là đủ rồi.
Mợ út không thể đi được, hai đứa cháu đều không cho phép, Chu Lâm chỉ đành đưa hai chị em về rồi đón cậu út sang.
Thịt lợn rừng hầm với đầy đủ gia vị, thơm lừng, mềm rục, ăn ngon không thể tả. Cộng thêm cơm nếp được Bạch Minh Châu nấu cũng đặc biệt thơm ngon mềm dẻo, cậu út Cố không kiềm được miệng, một bát cơm to như vậy... không còn sót lại một hạt nào.
"Ông cậu, ngon không ạ?" Đô Đô hỏi.
"Ngon." Cậu út Cố gật đầu.
"Nếu không đủ ăn, tối bảo mẹ con nấu nhiều cơm hơn, ông cậu phải ăn nhiều một chút." Đâu Đâu cũng nói.
Nhà những đứa trẻ khác đều có ông nội, còn hai anh em chúng không có ông nội. Nhưng trong lòng hai đứa, mợ út là bà nội, cậu út cũng là ông nội, không khác biệt lắm.
Cậu út Cố cười, nói: "Đủ rồi, đủ rồi."
Trưa ăn thịt khâu nhục, tối ăn thịt lợn rừng luộc, còn có trứng luộc, ngoài ra còn có cải bó xôi xào thanh mát và cà tím xào mỡ lợn, thực sự là rất ngon.
Buổi tối lúc đi ngủ, cậu út Cố không khỏi cảm thán: "Bảo sao bà ăn đến mập lên, cuộc sống này đúng là không thể chê vào đâu được."
"Hay sang năm, đổi thành ông sang đây trông trẻ con nhé? Cũng để ông bồi bổ." Mợ út cười nói.
Cậu út Cố vừa cười vừa liếc nhìn bà ấy: "Nói gì vậy?"
Rồi lại nhắc đến mấy đứa bé Đâu Đâu, Đô Đô: "Đều lớn cả rồi. Niên Sinh cũng vậy, mới đó mà đã lớn phổng phao, mỗi lần sang đây lại cao hơn, hiểu chuyện hơn không ít."
Mợ út nói chuyện vài câu với ông ấy thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ: "Cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi. Sáng mai còn phải dậy gói bánh bao thịt nữa."
Bụng cậu út Cố vẫn còn no nhưng ông ấy lại cảm thấy thèm ăn.