Đồng hồ xe đạp gì đó đều có, chỉ là quá khiêm tốn mà thôi, anh chỉ dùng chiếc đồng hồ này vào lúc giao nhận hàng hóa thôi, còn những thời gian khác thì anh phải giấu nó đi.
Trong thôn chỉ có Bạch Minh Châu biết anh có, bí ẩn đến mức ngay cả bọn nhỏ cũng không biết đến sự tồn tại của chiếc đồng hồ này.
Lúc trước anh kiếm được số tiền đầu tiên là chuộc lại vòng tay vàng của mình, số tiền thứ hai chính là đi mua cái đồng hồ này để xem thời gian xuất nhập hàng hóa.
Xuất phát từ trong thôn từ lúc hơn ba giờ không đến bốn giờ, lúc đến huyện thành còn chưa đến bảy giờ.
Đây cũng đã đủ để nhìn ra được đến cùng thì Chu Lâm đã dùng lực bao nhiêu, đạp nhanh bao nhiêu, là kiểu đạp xe đạp đến mức đỉnh đầu cũng bốc khói.
Ngày mùa đông mà trên trán của anh đã ra không ít mồ hôi.
Bạch Minh Châu biết thời gian tới kịp, bảo anh đi chậm một chút, chỉ là Chu Lâm không muốn đi chậm.
So với việc vợ thi đại học, chút mệt mỏi này tính là gì? Tất cả đều là việc nhỏ.
Trước bảy giờ là anh có thể đạp xe tới huyện thành, hơn nữa còn có thể đưa cô đi ăn một bữa điểm tâm sáng, chọn cho cô bánh bao thịt, sủi cảo thịt lợn để cô ăn.
Sau khi ăn sáng xong, coi như có thể thảnh thơi đi qua trường trung học mà vẫn còn kịp.
Đây là cuộc thi buổi sáng, toàn bộ hành trình đều có anh.
Nhưng buổi chiều vẫn còn cần phải thi, bởi vì buổi chiều hai giờ bắt đầu thi đương nhiên sẽ không cần phải trở về.
Chu Lâm cũng có cách để cô nghỉ ngơi, anh hỏi cô có kiêng kỵ bệnh viện hay không?
Bạch Minh Châu lắc đầu, hỏi anh có ý gì? Anh nói cho cô biết trong lúc bọn họ đang thi, anh đã liên hệ với y tá trưởng của bệnh viện để mượn một chiếc giường cho cô có thể ngủ một giấc giữa trưa.
Nếu là người khác đến làm như vậy, chắc chắn y tá trưởng sẽ không thể đồng ý, có điều Chu Lâm và Bạch Minh Châu thì khác, y tá trưởng đã khắc sâu ấn tượng đối với hai vợ chồng này.
Đặc biệt là Bạch Minh Châu, hai cặp song sinh con trai đều sinh tại đây, cô ấy còn tham dự, trở thành đề tài câu chuyện cả đời của cô ấy.
Bây giờ cô tới tham gia thi đại học muốn mượn một chiếc giường để nghỉ ngơi, nếu quá đông đúc, có người bệnh yêu cầu, cô ấy muốn giúp cũng không giúp được, nhưng thực sự có vị trí trống thì sắp xếp cho Bạch Minh Châu, còn đặc biệt để riêng cho cô một căn phòng trống nữa chứ.
Cho nên khác với đám người Sở Sương, sau khi Bạch Minh Châu ăn xong cơm trưa còn có thể ngủ tiếp một giấc.
Đương nhiên cho dù đám người Sở Sương có muốn ngủ cũng chẳng ngủ được, sau khi ăn xong còn phải giữ vững tinh thần tiếp tục đọc sách, cho dù là nước đến chân mới nhảy thì cũng phải đọc!
Nhưng ở trong mắt Chu Lâm thì giữa trưa mà vợ anh không ngủ một giấc là không được, buổi sáng nay đã rời giường sớm như thế, anh cũng không hiểu cuộc thi như thế nào, nhưng biết chắc chắn là hao tâm tốn sức.
Anh vẫn đứng ở bên ngoài trường thi chờ, có vài thí sinh sau khi ra ngoài còn khóc, sắc mặt cũng thuộc dạng trắng bệch không còn giọt máu.
Không nói là những người không quen biết, chính là đám người có quen biết như Sở Sương Hứa Nhã, khí sắc cũng không tốt chút nào.
Cho nên cần phải tìm một chỗ cho vợ anh ngủ một giấc bồi bổ tinh thần thì cô mới đủ sức ứng phó với cuộc thi buổi chiều chứ, đúng không?
Về phần nói cái gì mà những nơi như bệnh viện không may mắn, Chu Lâm cũng không tin chuyện đó, dù có không may mắn đến đâu, có anh và vợ anh ở đó thì sẽ trở nên may mắn!
Đúng vậy, anh Lâm của chúng ta chính là tự tin như thế!
Cũng may vợ anh không thèm để ý.
Bạch Minh Châu cảm động với sự cẩn thận của người đàn ông thô lỗ này, tất nhiên là sẽ không cự tuyệt ý tốt đó, sau khi ăn xong sủi cảo Chu Lâm mua về cho mình thì cô ngủ luôn một giấc.
Mười một giờ rưỡi bắt đầu ngủ, ngủ đến một giờ mới dậy, cả người đều thấy thoải mái.
Rửa mặt một phen, lại ăn hai quả táo Chu Lâm không biết đổi được từ nơi nào về cho cô, lập tức xuất phát đi qua trường trung học.
Buổi chiều là hai giờ bắt đầu thi, phải đến trường thi trước một giờ rưỡi.
Mãi cho đến buổi chiều ngày mười một mới thi xong môn lịch sử, cuộc thi đại học này mới tính là xong.
Từ trường thi đi ra, vào thời khắc nhìn thấy Chu Lâm đứng ở bên cạnh xe đạp chờ mình, trong lòng Bạch Minh Châu đều là ấm áp.
Chu Lâm trước tiên đưa bình nước nóng ra: “Vợ ơi, lạnh không? Mau cầm.”
Bạch Minh Châu nâng bình nước nóng, nhìn anh nói: “Thi xong rồi.”
Chu Lâm nhếch miệng cười: “Đúng, thi xong rồi.”
Anh cũng không hỏi vợ thi như thế nào, bởi vì anh tin tưởng trăm phần trăm vào vợ mình.
Vợ nói có thể thi đậu Đại học Bắc Kinh thì nhất định có thể, sẽ không có một chút vấn đề gì.
Anh chỉ cần chuẩn bị tốt tiền tài đi thủ đô là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-230.html.]
Hai vợ chồng không về trước luôn mà chờ đám người Đổng Kiến.
Không lâu sau Đổng Kiến, Sở Sương và Hứa Nhã đều đi ra ngoài.
Đương nhiên còn có Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình, cùng với Trần Tùng và Mã Quyên và những người thanh niên trí thức mới tới nữa.
Trên mặt Đổng Kiến không thể ra điều gì, Sở Sương cũng không nhìn ra được, còn cảm xúc của Hứa Nhã hình như có chút hạ xuống.
Nhưng từ trên mặt Đặng Tường Kiệt có thể nhìn ra được bốn chữ ‘khí phách hăng hái’, trên mặt Dương Nhược Tình cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ ‘nhất định phải được’.
Về phần hai người Mã Quyên và Trần Tùng thì sắc mặt đều thuộc dạng trắng bệch.
Đặng Tường Kiệt liếc mắt nhìn Chu Lâm và Bạch Minh Châu, không nói một câu nào, sau khi anh ta nhẹ gật đầu với Đổng Kiến thì mang theo Dương Nhược Tình đi luôn.
Anh ta mượn xe đạp của nhà ông đội trưởng chở Dương Nhược Tình đi vào thành phố tham gia cuộc thi.
Đổng Kiến cười nói với Chu Lâm, Bạch Minh Châu: “Hai người cũng đi về trước đi.”
Anh ấy và đám người Sở Sương cùng nhau ngồi xe lừa vào thành phố để tham gia cuộc thi, còn phải vội vàng mang xe lừa của nhà chú Đào trở về.
Chu Lâm cười nói: “Được, vậy chúng tôi sẽ đi về trước, mấy ngày này mọi người cũng đều vất vả, trước hết cứ nghỉ ngơi vài ngày, đến lúc đó nhà tôi làm chủ, đều mời mọi người đến nhà ăn bữa cơm, họp mặt một chút nhé?”
“Được.” Đổng Kiến cười đồng ý.
“Hai người đi đường chậm một chút.” Sở Sương và Hứa Nhã cũng đều nói.
“Đã biết.” Bạch Minh Châu ngồi ở yên sau xe đạp, vẫy vẫy tay với bọn họ.
Trên đường về nhà, Bạch Minh Châu nghĩ tới: “Anh có mua chút trái cây đưa qua cho y tá trưởng không đấy.”
“Trong lúc mọi người đang tham gia cuộc thi thì anh đã đưa qua rồi, anh xách một túi quả quýt qua đó, cô ấy trực tiếp chia cho các y tá.” Chu Lâm cười nói.
Cũng không thể luôn trắng trợn làm phiền người ta được, vẫn cần phải có biểu thị một chút, nếu không phải có bao nhiêu tình cảm mới đủ tiêu hao chứ?
Bạch Minh Châu nhẹ gật đầu, lúc này mới ôm eo anh, an ổn ngồi ở yên sau xe, đi theo anh cùng nhau về nhà.
Sau khi từ cuộc thi trở về, mợ út cũng không hỏi thành tích, chỉ ra sức làm đồ ăn ngon cho Bạch Minh Châu, để cô ăn nhiều một chút, ăn xong bảo cô đi ngủ.
Hai ngày nay dậy sớm như vậy, lại phải tham gia cuộc thi, thật đúng là rất hao tâm tổn sức.
Bạch Minh Châu cũng thật sự nghỉ ngơi thoải mái hai ngày.
Trong lúc cô đang nghỉ ngơi, các thí sinh còn lại thì đang so đáp án.
So đáp án là chuyện mà rất nhiều thí sinh đều làm.
Ví dụ như Hứa Nhã đã so sánh đáp án với người khác, sau khi so xong kết quả chính là người như Hứa Nhã còn phải trợn tròn mắt, hốc mắt cũng ngăn không được mà đỏ lên.
Thời điểm đến bên này tụ tập ăn cơm, Bạch Minh Châu hỏi làm sao vậy? Sao sau khi trở về tĩnh dưỡng rồi mà còn càng tiều tụy hơn.
Sở Sương nói: “Sau khi so đáp án với người khác thì như thế.”
Đổng Kiến nói: “Không cần thiết, bọn họ cũng không nhất định đã làm đúng đâu.”
“Đúng vậy, sao mới thế đã chịu đả kích rồi.” Bạch Minh Châu hỏi.
Hứa Nhã chịu đả kích rất lớn, hiển nhiên là ở trong nhà cũng đã khóc, giọng nói đã hơi khàn khàn: “Năm nay sợ là tôi không thi đậu.”
Bạch Minh Châu không tin: “Không thể nào?”
Cô đã từng kiểm tra nền tảng của Sở Sương và Hứa Nhã, tuy rằng nền tảng văn hóa của Hứa Nhã không bằng Sở Sương, nhưng cũng rất khác, bởi vì nhiều năm trôi qua mới lại lần nữa khôi phục thi đại học, đề thi thật sự không khó, rất nhiều câu hỏi đều là tri thức cơ sở.
Hứa Nhã không đến mức sẽ không thi đậu.
Nhưng Hứa Nhã thật sự đã bị đả kích rồi, bởi vì đáp án của người khác đều giống nhau, cô ấy so đáp án cùng những thanh niên trí thức đó thì thấy mình trả lời không giống họ.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Bạch Minh Châu cũng viết lại đề bài đã thi xong, trí nhớ của cô thì không cần phải nói, bên cạnh còn có Đổng Kiến và Sở Sương hỗ trợ nhớ lại, cho nên đề thi của ba môn chính trị, ngữ văn, và toán học đều được phục hồi viết ra như cũ.
Phần lịch sử sau đó Đổng Kiến và Sở Sương không biết, Bạch Minh Châu dựa vào ký ức của mình viết một số câu hỏi ra, Hứa Nhã lại bổ sung một ít, cứ như thế mà đã chắp vá được gần đủ.
“Trí nhớ của cô thật tốt.” Ba người Đổng Kiến đều kinh ngạc cảm thán, nói.
Bạch Minh Châu cười, giao hết đề mục của mấy môn này cho Hứa Nhã: “Tuy rằng lịch sử và địa lý chỉ chắp vá ra được tám phần của đề mục, nhưng cũng đủ rồi. Còn có ba môn này, cô làm lại một lần, chúng tôi xem giúp cô.”
Hứa Nhã ừ gật đầu, lập tức vội vàng điền lại một lần các đề mục, đều đã từng viết rồi nên nhớ kỹ đáp án trong lòng, làm rất là nhanh.
Cô ấy viết xong một môn, Bạch Minh Châu, Đổng Kiến, Sở Sương chấm lại môn đó cho cô ấy, không bao lâu tất cả bài thi đã được chấm điểm hết cho cô ấy, cuối cùng thành tích đạt được đều cao hơn đáp án ban đầu mà Hứa Nhã đã so sánh.