Cô miễn cưỡng gọi Giang Đại Hổ ra bên ngoài nói chuyện trong một ngôi nhà bỏ hoang và nói về chuyện này.
“Đại Bảo đang yên đang lành tự dưng bị ốm, có liên quan đến việc anh báo cáo chuyện của Chu Lâm không?” Cô ta không nhịn được nói.
Nhưng Giang Đại Hổ không tin chuyện này: “Có liên quan gì đến anh ta chứ? Là do Đại Bảo ham chơi. Ngày hôm qua anh nhìn thấy nó chơi ở bên ngoài người đầy mồ hôi, quần áo thì cởi sạch ra. Thế nên bây giờ mới bị cảm.”
“Thật sự không liên quan đến chuyện anh báo cáo Chu Lâm phải không?” Lý Tiểu Liên vẫn nghi ngờ.
“Không liên quan. Em đừng tự mình dọa mình.”
Lúc này Lý Tiểu Liên mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Đại Hổ lập tức ôm cô ta vào trong ngực, Lý Tiểu Liên cũng không phản kháng, mà còn giận dỗi liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Anh đúng là oan gia.”
“Đại Bảo lớn như vậy rồi. Em lại sinh thêm cho anh một đứa nữa đi.”
“Cũng không đến lượt em mang thai đâu. Những năm gần đây, anh cũng làm rất nhiều chuyện xấu.” Lý Tiểu Liên giận.
Giang Đại Hổ lập tức chứng tỏ lần này nhất định có thể khiến cô ta mang thai.
Mà ngay lúc hai người đang thân thiết nóng bỏng, Triệu Mỹ Hương đã đưa theo chị dâu cả Chu, vợ Phong Mậu, anh tư Trần, Vương Nhị Anh và nhóm đàn ông chuyên bắt kẻ xấu đến bắt người!
Triệu Mỹ Hương nghe thấy một chút chuyện ở bên này thì lập tức đến đây. Với tính cách của cô ta, làm sao có thể không ép c.h.ế.t đôi nam nữ này chứ?
“Tôi nghe thấy tiếng nói. Mọi người cùng đi vào với tôi!” Cô ta vô cùng hào hứng.
“A, tại sao lại là hai người!”
Triệu Mỹ Hương dẫn đầu lao vào, thì lập tức nhìn thấy hai người Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên, la hét chói tai.
“Ôi. Trời ơi. Tại sao lại là hai người kia chứ?” Chị dâu cả Chu cũng lao đến và kêu lên.
“Trời ạ!” Vợ của Phong Mậu đứng phía sau cô ta cũng liên tục kêu lên.
“Ôi, ôi!”
Mà hai người đàn ông không đứng đắn là anh tư Trần và Vương Nhị Anh cũng trực tiếp huýt sáo, xem diễn mà không sợ đài cao.
Mặt mũi Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên đỏ bừng và hận không thể tìm một khe nứt trên mặt đất mà chui xuống.
“Đồ đê tiện, tôi liều mạng với cô!”
Cuối cùng Triệu Mỹ Hương cũng tỉnh táo lại. Cô ta xông lên kéo tóc và đánh đ.ấ.m Lý Tiểu Liên giống như con báo cái.
“Cô đang làm cái gì vậy!” Giang Đại Hổ vội vàng kéo cô ta ra.
Triệu Mỹ Hương nhìn thấy anh ta còn dám che chở cho con đàn bà đê tiện này nên lại chuyển cơn giận dữ của mình đến Giang Đại Hổ. Cô ta nhào lên đánh đ.ấ.m anh ta thật mạnh: “Anh là tên đàn ông khốn nạn. Tôi một hơi sinh cho anh ba đứa con trai, mà anh còn dám làm chuyện có lỗi với tôi. Anh có còn là người không? Anh có còn là người không hả?”
“Cô điên rồi sao? Tôi với Tiểu Liên không có quan hệ gì cả. Chúng tôi chỉ ngồi đây nói chuyện phiếm thôi!” Giang Đại Hổ đẩy cô ta ra và nói.
“Ôi trời. Vậy là anh bảo mấy người chúng tôi ở đây đều mù hết phải không?”
“Đúng vậy, lại nói chuyện ở trong ngôi nhà hoang này cơ đấy!”
“Chậc chậc chậc!”
Vương Nhị Anh, anh tư Trần và một số người đàn ông khác cũng ha hả cười nói.
“Mấy người còn đứng ngẩn ra đó, mau trói hai người này lại cho tôi!” Lúc này Lý Đại Hải dẫn người tiến vào, trầm mặt quát.
Anh ấy cũng dẫn mấy người đàn ông đến, không hề khách sáo đè Giang Đại Hổ xuống và dùng dây thừng trói anh ta lại.
Không chỉ có anh ta, mà cả Lý Tiểu Liên cũng giống như vậy. Cả hai người đều bị trói.
Lúc bà Giang với Giang Nhị Hổ chạy đến thì lập tức nhìn thấy cảnh này.
“Chuyện gì vậy? Chuyện này là sao? Không phải nói bên này có người thông dâm sao? Sao không bắt người thông dâm đó mà lại trói Đại Hổ nhà tôi với Tiểu Liên vậy?” Bà Giang vội vàng nói.
Chị dâu cả Chu ôi chao một tiếng: “Thím Giang à, chuyện này thật sự là…… Cháu cũng không thể nói được!”
“Để tôi nói!” Vợ Phong Mậu thật sự rất kích động: “Khi chúng tôi vừa mới bước vào thì thấy Đại Hổ với Tiểu Liên đều không mặc quần!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-127.html.]
Sau khi nghe thấy náo nhiệt thì nhóm chị Đại Sơn và vợ Đại Hải lập tức chạy đến đây và đúng lúc nghe thấy những lời nói này, hô to thật là hay quá!
Cho nên người thông dâm ở đây chính là Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên ư?!
“Giang Đại Hổ!” Mắt của Giang Nhị Hổ đỏ bừng.
“Chú đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn. Chúng tôi chỉ đến chỗ này để nói chuyện thôi!” Giang Đại Hổ vẫn cố gắng giãy giụa.
Bà Giang cũng suýt chút nữa thì ngất đi.
Cả đời bà già này đều ăn dưa của nhà người khác, xem náo nhiệt nhà người khác và châm ngòi thổi gió nhà người khác, lại không nghĩ rằng này hiện tại ta bà lại có thể ăn dưa của chính con trai cả và con dâu thứ hai của mình. Khiến bà ta thật sự suýt chút nữa không thể chịu đựng được nữa rồi.
Nhưng khi nghe thấy lời con trai cả nói thì bà ta cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng. Không sai, không sai. Là tôi bảo bọn nó đến đây chờ tôi bởi vì tôi có chút chuyện muốn nói với bọn chúng. Mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu!”
“Chúng ta nhiều người nhiều mắt như vậy, cũng không phải đui mù đâu.” Đám người anh tư Trần với Vương Nhị Anh không đồng tình.
“Còn nói dong dài làm cái gì, đưa người đi!” Lý Đại Hải trầm mặt, vẫy tay thẳng thừng.
“Đại Hải à. Đại Hải. Chúng ta đều là người trong một làng, thím nhìn cháu lớn lên từ bé. Cháu với Đại Hổ cũng cùng nhau lớn lên, cháu tạm tha cho nó lần này đi. Tha cho nó lần này đi!” Bà Giang vội vàng lôi kéo Lý Đại Hải, nói.
Lý Đại Hải cũng không hề nể nang: “ Ở đại đội chúng ta nghiêm khắc đả kích loại chuyện này. Bọn họ phải bị trừng phạt nghiêm khắc, nếu không sẽ khiến những người khác học theo. Vậy thì đại đội của chúng ta cũng sẽ lập tức hỗn loạn hết lên giống như đại đội khác!”
“Vậy quả phụ họ Dương đó thì sao? Không phải cô ta còn mở cửa để buôn bán hay sao? Sao cháu không đưa người đi bắt cô ta? Có phải bởi vì cháu cũng chiếu cố đến việc buôn bán của cô ta đúng không?” Bà Giang giận dữ nói.
Lý Đại Hải gầm lên: “Thím, thím chú ý lời nói một chút!”
Vợ Đại Hải cũng lập tức nói: “Thím im miệng đi. Thím đi hỏi người ở trong thôn xem, xem có ai đi đến đó tìm cô ta không? Chẳng qua trước cửa nhà quả phụ có nhiều chuyện rắc rối mà thôi!”
Những người đàn ông không đứng đắn ở đây cũng lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thím không nên nói bậy như vậy!”
Anh tư Trần đã từng đến, lúc Vương Nhị Anh có tiền cũng là khách quen. Nhưng mà không ai trong số họ dám thừa nhận chuyện này? Ai dám thừa nhận thì người đó sẽ gặp xui xẻo.
Hơn nữa loại chuyện này thì phải bắt được cả đôi, nếu không thì sẽ không thể xác nhận được. Giống như hai người Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên vậy. Dù họ có ngàn cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.
Bà Giang có kêu khóc cũng không có tác dụng. Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên cũng vẫn bị người ta trực tiếp trói đi.
Mà sau khi nhà mẹ đẻ của Lý Tiểu Liên biết chuyện này cũng cảm thấy đặc biệt không còn mặt mũi. Chỉ là dù không còn mặt mũi thì cũng vẫn phải chịu đựng, chuyện nên cầu xin thì vẫn phải cầu xin.
Họ lập tức đi tìm ông đội trưởng. Nhưng làm sao ông đội trưởng lại dung túng cho chuyện này được chứ?
Ông ấy cũng sắp bị tức c.h.ế.t rồi. Thật vất vả khi cả đại đội đều tiến bộ, đại đội của ông ấy trở thành đại đội tiên tiến, vậy mà cuối cùng lại xảy ra loại chuyện như thế này!
Đây thực sự chính là một vết nhơ!
Chuyện này không cần can thiệp nào. Nên xử lý như thế nào thì phải xử lý như thế ấy!
Cho nên Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên đã bị đưa đến công xã. Mà gần đây ở bên công xã cũng đang đả kích loại chuyện này. Bởi vì khi không có chuyện gì để làm vào mùa đông thì loại chuyện này cũng xảy ra rất nhiều.
Cho nên có thể tưởng tượng được kết cục của Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên như thế nào. Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, mà hai người đã bị tra tấn đến mức gần như không còn hình người.
Nhưng mà bà Giang vẫn có cách. Bà ta đi đến công xã vừa khóc lóc, vừa làm loạn vừa đòi thắt cổ. Bà ta nói rằng đây là ý của bà ta bởi vì mãi mà con dâu thứ hai của bà ta không thể sinh được cháu trai, bà ta sợ đứa con thứ hai này của bà ta tuyệt hậu, nên mới nghĩ ra cách như vậy!
Dù sao chúng đều là con cháu nhà họ Giang, cũng có nghĩa là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nên không cần tính toán rõ ràng như vậy làm gì!
Bà Giang vừa kêu khóc lại vừa dập đầu đến nỗi đầu chảy m.á.u ở chỗ công xã, giống như là muốn c.h.ế.t ở công xã.
Cuối cùng lãnh đạo của công xã cũng quy chuyện này là chuyện gia đình.
Rốt cuộc ở nông thôn, không phải bởi vì không sinh được con trai nên cũng xảy ra nhiều chuyện giống như thế này hay sao?
Thật sự nếu coi đây đây là chuyện của gia đình thì cũng có thể chấp nhận được.
Chỉ là trải qua mấy ngày bị tra tấn này khiến cho Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên cũng thật sự mất đi mấy phần mạng sống. Sau khi hai người trở về thì càng trốn ở trong nhà và không dám ra ngoài gặp ai.
Nhưng chuyện này cứ trôi qua như vậy sao?
Tất nhiên là không rồi!
Giang Nhị Hổ không đồng ý!
Anh ta với Giang Đại Hổ đúng là anh em ruột, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sẵn sàng nuôi con cho anh trai của anh ta!
Anh ta không cần đứa con trai này của Giang Đại Hổ!
Mấy ngày này Triệu Mỹ Hương cũng lấy nước mắt rửa mặt. Chắc chắn cô ta cũng không muốn nuôi Giang Đại Bảo.