Cộng thêm đồ ăn của hai vợ chồng họ có thể so sánh với đồ ăn ở nhà địa chủ, nên mọi người cho rằng cô đã ăn quá nhiều, mới thành ra như vậy.
"Chẳng trách cậu ấy có thể vào trong núi nhặt được nấm linh chi và nhân sâm lâu năm. Không phải người nào cũng có được may mắn như vậy đâu." Lý Phong Thu nói.
Hai người trò chuyện một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó, không chỉ hai người họ cảm thấy hạnh phúc, trong nhà ông Trương, Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai cũng cực kỳ hưng phấn.
Ở thời đại này, năm đồng chắc chắn không phải là số tiền nhỏ, lại còn gần như nhặt được miễn phí, nên mọi người càng vui vẻ hơn.
Cố Quảng Thu mang một miếng thịt về, nặng khoảng ba đến năm cân, là một miếng thịt nhiều mỡ, chắc chắn có thể ra rất nhiều dầu.
Sao có thể không vui được chứ?
Chu Lâm cũng giống như vậy, khi anh về đến nhà thì vợ anh đã ngủ, anh chuẩn bị ngày mai ăn thịt hầm.
Ngay cả Lý Thái Sơn cũng không ngoại lệ.
Sáng hôm sau, nhà ông Trương hầm thịt, nhà Lý Phong Thu hầm thịt, nhà Chu Lâm hầm thịt, nhà Lý Thái Sơn cũng hầm thịt.
Tin tức này lan truyền khắp đại đội Ngưu Mông.
Nhà Chu Lâm thì cũng thôi đi, ba nhà còn lại thì có chuyện gì thế? Mấy gia đình bọn họ, nhà này còn sống tiết kiệm hơn nhà kia, đặc biệt có Lý Thái Sơn là người keo kiệt nhất, vậy thịt từ đâu ra?
Mọi người đều đến hỏi thăm.
Chị dâu Chu, chị Đại Căn và Triệu Mỹ Hương đang ở trong nhà, nói về mùi thịt bên ngoài.
"Tôi đoán chắc chắn hôm qua bọn họ đã săn được lợn rừng, nhưng họ không chịu thừa nhận, có mỗi mấy con thỏ và gà bé tí thì sao có thể có cái mùi này được. Đều là mùi mỡ lợn!" Chị Đại Căn nói.
Triệu Mỹ Hương nói: "Chỗ nhà chị còn đỡ, chỉ có gần nhà Lý Thái Sơn. Nhà tôi còn gần nhà ông Trương, Chu Lâm và cả Lý Phong Thu, cả ba nhà đều đang nấu thịt lợn hầm. Chị không biết đâu, mấy đứa trẻ ở nhà cứ ngửi thấy mùi đó là khóc.”
Chị dâu Chu nghe xong gần như chảy nước miếng: “Thơm đến thế sao?”
“Còn không phải sao.” Triệu Mỹ Hương nói: “Chỉ ngửi mùi đó thôi, là gần như tôi không thể cử động được.” Cô ta nói bằng giọng kháy đểu: "Chẳng lẽ Chu Lâm chưa đưa sang cho cô miếng thịt nào sao? Lúc tôi ra ngoài, tôi thấy cậu ta cầm theo một miếng thịt, che rơm lên trên. Tôi tưởng cậu ta đưa tới cho cô, hóa ra lại không phải."
“Không có." Chị dâu Chu lập tức mất bình tĩnh.
"Đúng là chẳng nể tình anh em gì, thỉnh thoảng cậu ta vẫn hầm thịt ăn. Vậy mà cô làm chị dâu cũng chưa được uống một miếng nước nào."
Chị Đại Căn nói: "Đúng đó. Nếu đã có thể để lại một miếng thịt lớn như vậy để ăn vậy phần còn lại đi đâu? Chắc chắn là được bán lấy tiền rồi, không biết bán được bao nhiêu nhỉ?”
Chị dâu Chu nghe xong, thực sự rất ghen tỵ.
Cô ta không hiểu tại sao tên lưu manh đó lại may mắn đến vậy? Cô ta cứ nghĩ rằng anh sắp không chống đỡ được nữa, ai ngờ người ta còn bắt được một con lợn rừng để bán lấy tiền.
Đây là loại may mắn gì vậy?
Chị dâu Chu tức giận đợi anh cả Chu về, tức giận nói: "Sao anh vô dụng thế? Không làm được cái gì, anh giống như kẻ thua cuộc vậy. Chỉ cần anh có chút năng lực, tôi đã không phải suốt ngày phải ăn cỏ ăn trấu, người ta chẳng cần phải làm gì cũng có thể cho vợ ngày nào cũng ăn thịt, nuôi vợ trắng trẻo, mập mạp. Tôi đúng là bị mù mới đi theo người đàn ông như anh.”
Anh cả Chu cũng ghen tỵ với em trai mình, thằng nhóc đó lấy may mắn ở đâu ra thế?
Khi mọi người cho rằng anh sắp hết tiền, anh lại đi săn được lợn rừng, không chỉ bán lấy tiền mà còn có thịt lợn rừng để ăn.
Anh ta đang cảm thấy buồn bực, sau đó vừa về đến nhà đã bị chị dâu Chu mắng té tát, thì sao có thể chịu được?
Anh ta bắt đầu tranh cãi với vợ, lời nói rất khó nghe.
Cuối cùng, hai vợ chồng còn đánh nhau vì chuyện này, chị dâu Chu bị anh ta tát một cái, tức giận, lao về phía anh ta và cào cho anh ta mấy nhát: “Trên giường đã không được rồi, còn dám đánh vợ, anh đúng là kẻ hèn nhát, thấy tôi dễ bắt nạt đúng không, tôi liều mạng với anh.”
Khi hai người còn đang bận đánh nhau, Chu Lâm đã đến nhà ông cậu.
Anh mang đến cho nhà ông cậu một miếng thịt cũng không lớn lắm, hơn ba cân, nhưng là một miếng thịt mỡ.
Ông cậu và vợ biết đây là thịt lợn rừng thì cực kỳ kinh ngạc.
Bà mợ vội nói: “Trong nhà thì sao? Có để lại không?”
“Chắc chắn rồi ạ.” Chu Lâm cười nói: “Đây là cháu mang biếu cậu mợ, anh Quảng Thu cũng muốn mang một miếng đến đây, nhưng mà bị cháu ngăn lại, một miếng của cháu là đủ cho hai người ăn rồi.”
Bà mợ mỉm cười: “Đủ rồi, đủ rồi. Cháu đó, sao lại cắt một miếng lớn như vậy.”
“Cháu cho hai người bồi bổ mà.” Chu Lâm cũng cười theo: “Cháu đi về trước đây, chờ có thời gian rảnh cháu lại đến thăm hai người.”
"Đi đường chậm thôi.” Hai ông bà biết trong nhà vẫn còn cháu dâu đang mang song thai nên không giữ anh lại nữa.
Sau khi Chu Lâm về, bà mợ cắt thịt và cho vào nồi nấu mỡ lợn. Mùi thơm của mỡ lợn bay ra ngoài khiến hàng xóm cũng phải đến hỏi thăm xem có chuyện gì. Hôm nay đâu phải là ngày quan trọng mà lại nấu mỡ lợn.
Bạn đừng nghĩ chuyện này là làm quá. Ở thời đại kiểm tra nghiêm ngặt này là thế. Nhà nào ăn thịt mà chẳng đóng chặt cửa như ăn vụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-52.html.]
Nhưng cậu và mợ không có ý định như vậy, và họ cũng không quan tâm.
Bởi vì cháu trai họ mang đến biếu nên họ muốn để người khác biết.
Đương nhiên cậu cả Cố và cậu hai Cố đều nghe nói đến việc cháu trai ở đại đội Ngưu Mông gửi một miếng thịt béo to cho cậu út Cố.
Nhưng cả hai bọn họ đều tỏ ra rất lạnh lùng và ngạo mạn!
Người thân của gia đình ông Chu nghèo rớt mồng tơi, năm đó em gái của bọn họ lại bị tên họ Chu ốm yếu kia làm cho mờ mắt, thực sự bằng lòng lấy anh ta.
Sau khi lấy chồng thì cô làm việc vất vả như trâu như ngựa rồi cũng mắc bệnh, sau khi tên ma ốm họ Chu qua đời không lâu, cô cũng đi theo.
Chỉ còn lại hai đứa con trai, đứa lớn thì còn đỡ, nghe nói điều kiện khá tốt, chỉ có điều lại khá vô tâm, thậm chí còn chưa từng tới thăm bọn họ!
Xem dáng vẻ như vậy thì là vì chê bọn họ nghèo hay sao?
Còn về phần đứa nhỏ thì lại chẳng phải là một đứa tử tế gì, thế mà cậu út lại coi nó như báu vật, bọn họ chẳng muốn có một đứa cháu trai thỉnh thoảng lại đến nhà xin tiền gì đó.
Bọn họ không hề muốn có mối quan hệ này một chút nào!
Ai ngờ thế mà nó lại đem đến cho cậu út một miếng thịt to béo chứ?
“Hừ, lần trước đi tay không đến nhà, không được đón tiếp, hiện giờ còn cố ý xách thịt heo đến cho cậu út, đây là làm trò cho ai xem chứ? Cứ làm như chúng ta thèm thuồng lắm không bằng!” Cậu cả Cố nói.
Cậu hai Cố cũng có suy nghĩ y như vậy, ngoài việc mắng tên khốn này không kính trọng người già, không quan tâm trẻ nhỏ ra thì đều tỏ ra khinh thường, tỏ ra mình cũng chẳng thèm!
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, dù sao Chu Lâm cũng không biết, kỳ thực trước kia anh cũng mong muốn được các cậu yêu thương, nhưng nay đã khác xưa rồi.
Anh đã không còn là cậu thiếu niên yếu đuối ngày xưa, anh đã làm chồng làm cha, anh cũng chỉ có một người cậu mà thôi, còn hai người khác thì cứ mặc kệ họ thôi.
Khi Chu Lâm về tới nhà, liền nhìn thấy ba chị em Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản.
“Các cháu đến làm gì.” Chu Lâm nhìn thấy ba chị em liền hỏi.
Chu Đại Nha Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản đều sắp c.h.ế.t thèm bởi mùi thơm của thịt hầm trong phòng bếp rồi.
“Chúng cháu nghe nói chú út bắt được một con lợn rừng!” Chu Đại Nha nói.
“Ai bảo các cháu tới thế.”
Chu Đại Nha đảo mắt, “Tự chúng cháu tới.” Sau Tết là nó đã mười một tuổi, đương nhiên là hiểu chuyện, biết quan hệ giữa cha mẹ mình và chú út không được tốt lắm.
Nếu nó nói là cha nó bảo ba chị em nó đến đây ăn rình thì chắc chắn là chú út sẽ dùng chổi quét bọn chúng ra ngoài ngay lập tức.
Chu Lâm cười lớn, tất nhiên là anh biết ba đứa nhỏ này bị ai sai tới, cười nói: “Muốn ăn thịt không?”
“Muốn!” Chu Đại Nha Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản gật đầu như gà con mổ thóc.
Chu Lâm gật gật đầu, “Được, thế thì trở về lấy lương thực đến đây đổi, đừng có nói là chú út không nể tình các cháu nhé, người khác có lấy lương thực đến đổi chú út cũng không cho đổi đâu. Các cháu về lấy, chú út sẽ đổi cho các cháu một ít để các cháu nếm thử.”
Chu Đại Nha Chu Nhị Nha tức khắc sửng sốt, hiển nhiên là chúng không ngờ chú út lại nói như vậy.
Chu Tam Đản thì đã sắp c.h.ế.t thèm vì mùi thịt thơm ngào ngạt rồi, nó lôi kéo chị cả chị hai “Các chị còn đứng ngây ra đó làm gì, mau trở về lấy lương thực tới đổi đi!”
Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha đều đã lớn, con nhà nghèo phải biết lo liệu từ sớm, nhưng chúng không hề ngốc, nếu chúng về nhà lấy lương thực đến đổi thì chắc chắn sẽ bị cha mẹ đánh cho một trận.
Phải biết rằng hôm nay cha mẹ bọn chúng đã đánh chửi nhau.
“Chú út ơi, chúng cháu không dám.” Chu Đại Nha nhịn không được mà nói: “Hôm nay cha mẹ chúng cháu đã đánh chửi nhau.”
“Đánh chửi nhau à?” Chu Lâm nhướng mày.
“Đúng vậy.” Chu Đại Nha gật gật đầu, “Đánh chửi nhau rất ác liệt, cha cháu tát mẹ cháu hai cái, mẹ cháu cào xước cả cổ và mặt cha cháu, thậm chí còn làm vỡ một cái chén!”
Điều quan trọng nhất là chiếc chén đó là chén của nó, sau này nó chỉ đành phải dùng chung chén với Nhị Nha.
Chu Lâm bật cười, “Đang yên đang lành, sao lại đánh chửi nhau? Nhàn rỗi quá à.”
Ngoài miệng thì anh nói như vậy, nhưng trong lòng biết rõ, nguyên nhân chắc chắn là do người chị dâu có tấm lòng nhỏ nhen như lỗ kim không được ăn thịt uống canh nên mới trút giận lên người anh trai của anh.
Đánh đi, cứ đánh càng ác liệt càng tốt!
Bởi vì tâm trạng tốt, Chu Lâm liền nói với ba đứa trẻ: “Các cháu không có lương thực thì sẽ không có thịt để ăn đâu, nhưng chú út cũng không phải là người nhỏ nhen không nể tình người như vậy, có thể cho các cháu một cơ hội.”
“Cơ hội gì?” Chu Đại Nha nói.
“Muốn ăn thịt thì cũng được, nhưng sau này phải đến đây phụ giúp công việc quét tuyết, chú út có thể cho mỗi đứa hai miếng thịt, ăn một miếng thịt thì phải quét tuyết mười ngày, hai miếng thịt thì quét hai mươi ngày, sau này không có tuyết thì phải đến đây quét sân.”
Bạch Minh Châu mới từ phòng bếp đi ra nghẹn cả lời, “……” Cái gì anh chàng thô kệch này nhà cô cũng nói ra được.
Chu Lâm vừa thấy cô đi ra thì tức khắc đi tới đỡ cô, “Vợ ơi, em đi chậm lại một chút.”
“Anh đang làm gì thế.” Bạch Minh Châu hỏi.