Trong chớp mắt đã lập tức đến tháng sáu.
Người ta nói trời tháng sáu giống như khuôn mặt của một đứa trẻ. Muốn thay đổi thì thì có thể thay đổi ngay lập tức, thật sự không sai chút nào.
Nếu không thì tại sao buổi sáng lúc làm đồng mồ hôi vẫn vã ra như mưa nhưng buổi chiều trời đã lập tức kéo cơn mưa rồi.
Trận mưa to này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Chu Lâm. Anh đặc biệt mong chờ trời mưa và anh thực sự đã chờ được ngày đó.
Không biết anh đã phải làm việc bao nhiêu lâu rồi? Thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh mà.
Nghĩ như vậy, ban đêm anh lập tức bắt đầu cày trên đất đai của vợ mình. Thở hổn hà hổn hển, đừng có nói là anh cày ruộng chăm chỉ cần mẫn đến chừng nào.
Có khi nào anh kêu mệt không? Nhưng không cần phải nói đến chuyện anh quá vui vẻ khi làm điều đó.
Lúc đầu, mọi người đều rất vui vẻ vì trời mưa nên họ có thể được nghỉ ngơi một chút. Nhưng cuối cùng trời cứ mưa liên tục không ngừng.
Trời mưa liên tục năm sáu ngày mà vẫn không ngừng.
Nếu trời vẫn tiếp tục mưa như vậy thì sẽ rất có hại cho hoa màu trên đồng ruộng. Đặc biệt là với những loại hoa màu sắp được thu hoạch như lúa mì và lúa mạch.
Khi sắp đến lúc thu hoạch, có rất nhiều hoa màu sẽ phải kiêng kỵ nước mưa quá nhiều.
Mấy ngày này, ông đội trưởng đều rất buồn phiền.
Năm nay có rất nhiều phân chuồng, lúa mạch cũng phát triển rất tươi tốt. Nên tháng trước lúc xin phân hóa học về, mọi người trong đội còn bón thêm phân hóa học này cho lúa mạch.
Ông đội trưởng còn cảm thấy sản lượng chỗ lúa mạch trồng trên cánh đồng đó có thể lên tới 500 cân mỗi mẫu. Ông ấy đi thăm chỗ lúa mạch đó, chúng thật sự rất mẩy.
Sản lượng 500 cân trên mỗi mẫu vẫn tương đối bảo thủ, nhưng nó cũng có nghĩa là sản lượng năm nay chắc chắn sẽ cao.
Nhưng dù sản lượng cao đến mấy thì thu hoạch được mới là lương thực, còn nếu không thu hoạch được thì tất cả điều đó đều vô nghĩa.
Cũng may ông trời không làm ông đội trưởng quá khó xử. Đúng vậy. Sau bảy tám ngày mưa liên tục, bầu trời lập tức trở nên trong xanh.
Lần này nói là bầu trời trong xanh cũng không quá mức chút nào. Mặt trời trực tiếp chiếu sáng chói chang trên bầu trời.
Mà mấy ngày nay, cỏ dại cũng mọc lên rất nhiều trên đồng ruộng. Do vậy tất cả mọi người đều coi vấn đề làm cỏ là việc quan trọng nhất.
Trong khi các đồng chí nữ đi làm cỏ thì nhóm đàn ông bắt đầu đi chọn phân bón và tiếp tục bón thúc.
Tất cả cây trồng và hoa màu đều phụ thuộc vào phân bón. Có thể thiếu bất cứ thứ gì chỉ duy nhất không thể thiếu được phân bón. Nếu không hoa màu sẽ không phát triển tốt!
Chính vì nguyên nhân như vậy nên khi Chu Lâm tan làm cũng không dám bước vào nhà.
Anh bảo mợ út lấy cho anh quần áo với xà phòng. Sau đó, anh đi ra sông tắm rửa.
Lúc anh đến đó thì thấy nhóm người Lý Thái Sơn và Lý Phong Thu đang đứng nghe Vương Nhị Anh khoác lác.
“Anh Lâm!” Lý Thái Sơn vội vàng chạy đến đón.
Chu Lâm cũng lập tức cởi quần áo và xuống nước, rồi nhìn Vương Nhị Anh, nói: “Nhị Anh, dạo này anh đi hưởng phúc ở chỗ nào vậy? Ngày thường đều không thể gặp anh chút nào.”
Vương Nhị Anh cười ha hả: “Anh Lâm. Đấy là lời anh nói nhé. Nếu tôi có thể hưởng phúc thì sao lại không đưa mọi người đi cùng chứ? Tôi vẫn như trước đây thôi.”
Khi nói những lời này, trên khuôn mặt của anh ta vô cùng hớn hở.
Lý Thái Sơn bĩu môi, đang muốn nói mấy câu mỉa mai thì nghe Vương Nhị Anh tuyên bố một chuyện: “Tôi sắp kết hôn và sống cùng với quả phụ Dương!”
Chu Lâm với nhóm người Lý Thái Sơn hơi sửng sốt một chút.
Nhưng Trương Mã Tử đã bật cười lớn: “Vương Nhị Anh, anh nói đùa phải không? Anh muốn kết hôn và sống với quả phụ Dương ư?”
“Ai nói với anh đây là chuyện đùa. Tôi rất nghiêm túc!” Vương Nhị Anh bất mãn nói.
Trương Mã Tử lập tức cười ha ha, nói: “Vậy quan hệ của chúng tôi thì là gì? Anh nên biết rằng tôi rất thường xuyên đến thăm chiếc giường đất đó và nó suýt chút nữa đã bị sụp xuống khi tôi còn chưa kịp lăn lộn. Ha ha ha.”
Chu Lâm chỉ cảm thấy rát tai, không muốn ở đây nghe nên anh trực tiếp lao xuống nước và bơi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-145.html.]
Cố Quảng Thu cũng không muốn nghe điều này nên anh ấy và anh cùng nhau bơi ra ngoài.
Nhưng nhóm người Lý Thái Sơn và Trương Đại Căn thì lại tò mò nên tiếp tục nghe.
Chu Lâm không nghe Vương Nhị Anh nói nữa. Tắm rửa xong, trên đường về nhà anh nghe Lý Thái Sơn nói: “Thế mà anh ta thật sự muốn sống với quả phụ Dương. Vậy không phải anh ta sẽ thành con rùa đen hay sao? Có ngày nào mà mấy người như anh tư Trần và Trương Mã Tử không ghé qua cái giường đất của quả phụ Dương chứ?”
“Đây là chuyện nhà người ta, họ thích như thế nào là tùy họ.” Chu Lâm rất bình tĩnh: “Hơn nữa, loại người như Vương Nhị Anh, ngoại trừ quả phụ Dương bằng lòng sống cùng anh ta ra thì sẽ không có người phụ nữ nào khác muốn. Đây gọi là nồi nào úp vung nấy.”
Lý Thái Sơn cười ha ha, lại cảm khái. Trước đây, anh ta cũng không tốt hơn Vương Nhị Anh là bao, nhưng may mắn thay anh ta lạc đường cũng đã biết quay lại và đi theo anh Lâm làm việc chăm chỉ.
Tuy rằng hiện tại, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, cũng rất vất vả nhưng mà cũng có lúc anh ta cảm thấy rất an ủi.
Ví dụ như vợ của anh ta cũng rất tốt. Đừng nhìn thấy hiện tại vợ của anh ta đang mang thai và chậm chạp. Cô ấy không đi làm công nhưng tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một tay cô ấy lo hết. Ngay cả hai con lợn cũng là do cô ấy nuôi. Cô ấy là một người vợ vô cùng đảm đang.
Hai vợ chồng anh ta cùng nhau lên kế hoạch sau này sẽ sinh mấy đứa con. Từng xu một ở trong tay cô ấy cũng đều để tiết kiệm.
Hơn nữa bởi vì hai vợ chồng anh ta sẽ sống chung với cha mẹ chồng nên sau này sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc họ khi về già. Cho nên cha mẹ chồng cũng quan tâm đến hai người họ hơn các anh em trai khác.
Cuộc sống mỗi ngày rất có hi vọng.
Chuyện Vương Nhị Anh cưới quả phụ Dương lập tức được quyết định như vậy.
Nhưng bên phía nhà ông Vương đặc biệt không đồng ý. Nhưng mà không đồng ý thì cũng không có cách nào khác. Vương Nhị Anh nhất quyết muốn như vậy và anh ta còn trực tiếp dọn qua sống chung với quả phụ Dương.
Cho nên cuối cùng họ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Bởi vì như Chu Lâm nói, không phải là Vương Nhị Anh chưa bao giờ nói đến chuyện kết hôn. Nhưng những gia đình tốt chẳng ai lại bằng lòng gả con gái của mình cho một người có tiếng tăm như vậy chứ?
Về cơ bản không thể nói là tốt, mà ngay cả những gia đình có điều kiện kém một chút thì cũng không muốn loại người ham ăn lười làm như Vương Nhị Anh.
Nhưng mà anh trai của Vương Nhị Anh với chú hai, chú ba của họ thì thật sự rất ghét anh ta. Những người vợ của họ cũng không muốn làm chị em dâu với quả phụ Dương.
Cho nên họ đều làm ầm ĩ muốn ra ở riêng.
Cuối cùng bọn họ cũng không chia ra. Ông Vương và bà Vương đã lập tức để đứa con trai thứ hai không biết cố gắng này ra ở riêng. Đúng lúc anh ta cũng đi qua sống với quả phụ Dương!
Còn việc chia đồ đạc thì thật sự không nhiều lắm. Chỉ có một chút lương thực với một chút tiền. Như vậy là quá đủ.
Bởi vì công điểm của Vương Nhị Anh quá ít nên ngay cả bản thân anh ta cũng chẳng nuôi nổi thì làm sao có thể được chia lương thực với tiền chứ?
Sau khi Vương Nhị Anh kết hôn xong thì vẫn không đi làm công nhiều mà ngược lại là quả phụ Dương. Thế mà cô ta thật sự bắt đầu đi làm để kiếm công điểm. Dáng vẻ của cô ta giống như con gái nhà nhà lành.
Chỉ có điều không có ai muốn lại gần cô ta.
Chỉ có một người ngoại lệ duy nhất, đó chính là Dương Nhược Tình.
Khi tất cả mọi người cùng nhau làm cỏ, Dương Nhược Tình nhìn thấy quả phụ Dương đang bị cô lập.
Dương Nhược Tình cũng là loại người bị cô lập. Cô ta đi đến nơi nào cùng đều bị phụ nữ cô lập, bị phụ nữ xa lánh giống như là vận mệnh của cô ta vậy. Cô ta cũng hiểu điều đó và cũng đã chấp nhận hiện thực.
Hơn nữa đều là họ Dương nên Dương Nhược Tình lập tức đến đó để nói chuyện với quả phụ Dương.
Quả phụ Dương nhận xét đây thật sự là một người phụ nữ thanh niên trí thức rất xinh đẹp. Sau đó cô ta cười tủm tỉm và nói chuyện với Dương Nhược Tình, kết bạn với nhau.
Cuối cùng, quả phụ Dương cười nói: “Hiện tại tôi coi như đã hiểu vì sao thanh niên trí thức Đặng hay Đặng đại tài tử lại không thích ai cả. Dù là mấy cô thanh niên trí thức Bạch hay thanh niên trí thức Mã hoặc là thanh niên trí thức Sở cũng không quan tâm. Chỉ duy nhất sau khi cô đến thì anh ta mới không thể kìm nén được lòng mình. Cô thật sự rất tốt.”
Mặt của Dương Nhược Tình đỏ bừng lên nhưng ánh mắt lại có chút ảm đạm: “Chị dâu à. Chị đừng nói nữa. Tôi với anh ấy đã sắp chia tay rồi!”
Nghe thấy những lời của Dương Nhược Tình, quả phụ họ Dương cũng ngẩn ra.
"Sao lại thế?" Quả phụ họ Dương nhìn cô ta và nói: "Em với thanh niên trí thức Đặng rất xứng đôi. Hơn nữa không phải hai người vẫn luôn rất tốt sao? Sao lại đột nhiên muốn chia tay? Không phải chị nói em chứ, nếu em bỏ lỡ một chàng trai tốt như thanh niên trí thức Đặng thì sau này muốn tìm một người như vậy thật sự rất khó tìm đó!"
Có một lầm quả phụ họ Dương đã lén nhìn Đặng Tường Kiệt xuống sông tắm.
Ôi, thực sự là đừng nói nữa, nước miếng sắp chảy ra luôn rồi. Nếu người đàn ông như vậy chịu đến nhà cô ta, cô ta không cần tiền cũng chịu.
Cô ta cũng từng tỏ tình rồi nhưng người ta không để ý đến cô ta.
Dương Nhược Tình không biết những điều này. Cô ta hít mũi, nói với vẻ tủi thân: "Chị à, chị không biết ở bên ngoài người này được nhiều cô gái yêu thích đến mức nào đâu. Khi chúng em làm công tác tuyên truyền, em đã bắt gặp không chỉ một lần. Lần gần đây nhất, thậm chí anh ta còn đi chơi với một cô gái!"
Có một câu nói gọi là "thân thiết với người vừa quen."