Mục lục
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên cô sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn vặt và để ở phía bên phòng phía tây cho họ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Hôm nay cũng đúng lúc lấy ra để chiêu đãi mọi người.

“Cô đừng bận việc nữa, mau ngồi xuống trò chuyện với chúng tôi đi.” Chị Lý nói.

“Mỗi lần đến đây, cô đều lấy đồ ăn vặt ra chiêu đãi. Cô không để lại dùng sao?” Chị Đại Sơn cũng nói, nhưng cũng cầm một hạt đậu nành lên ăn: “Ôi trời. Cái này thật sự rất thơm, mọi người cũng nếm thử đi.”

“Không thơm sao được. Nó được chiên bằng mỡ đó.” Chị Lý nói và cũng cầm một hạt lên nếm thử.

Vợ Ngõa Phiến với Kim Tiểu Linh cũng cười và nếm thử. Họ cũng nói ăn rất ngon.

Bạch Minh Châu ngồi xuống nói chuyện gia đình cùng với họ. Chị Đại Sơn và chị Lý cũng nói về chuyện làm thịt lợn và chia thịt sắp tới.

Họ nói từ chuyện làm thịt lợn chia thịt vào cuối tháng đến chuyện các gia đình nuôi lợn con.

Việc nuôi lợn rất được hoan nghênh.

Ít nhất trong số những người có mặt, ngoài Bạch Minh Châu, những người khác đều có lợn để nuôi.

Chị Đại Sơn còn hỏi Bạch Minh Châu: "Sao em không nuôi một con? Cũng không cần phải chăm sóc nhiều, chỉ cần cho ăn thôi. Nếu nuôi lợn rồi, không nói đến sau này nộp lợn được tính công điểm, còn có phân lợn nữa, cũng có thể kiếm công điểm, rất thích hợp cho người ở nhà chăm con làm."

Phân lợn rất đáng tiền.

Thông thường mỗi tháng số phân mà một con lợn thải ra có thể giúp gia đình tăng thêm từ ba mươi đến bốn mươi công điểm. Nếu cho ăn nhiều, lợn cũng sẽ ị nhiều, cũng có thể kiếm được nhiều công điểm hơn.

Lợi ích của việc nuôi lợn không cần phải nói thêm.

Bất cứ đội viên nào có thể nuôi đều sẽ nuôi trong nhà.

Chị Lý nói: "Cô ấy phải chăm con, còn phải viết bài, làm gì có thời gian?"

Vợ Ngõa Phiến liền cười: "Không có thời gian là một chuyện, quan trọng nhất là cô có chịu được mùi đó không?"

Bạch Minh Châu cười.

"Thực ra không chịu được mùi đó cũng bình thường. Chị cũng thấy hôi, còn thu hút muỗi nữa." Chị Lý nói.

"Nuôi lợn cũng là vì không còn cách nào khác. Tuy nhiên, thanh niên trí thức Dương ở nhà tôi vừa nghe trong nhà có ý định nuôi lợn thì không chấp nhận được, trực tiếp chuyển đi rồi." Vợ Ngõa Phiến rất tiếc.

"Chuyển đi à? Chuyển đi khi nào?"

"Đã chuyển đi từ chiều hôm qua rồi." Vợ Ngõa Phiến nói, cô ấy cũng đã cố gắng giữ lại, dù sao mỗi tháng đều có tiền trợ cấp.

Nhưng Dương Nhược Tình không muốn.

Bạch Minh Châu biết, Dương Nhược Tình sẽ chuyển đi. Chịu không nổi mùi nuôi lợn là một chuyện, còn là do tình cảm của cô ta với Đặng Tường Kiệt đã phát triển đến một mức độ nhất định.

Lần này đi tuyên truyền vấn đề vệ sinh, Dương Nhược Tình đã đạt được thành tích không nhỏ.

Mặc dù bị phụ nữ tẩy chay là số phận của nữ chính Dương Nhược Tình nhưng đàn ông lại rất thích nghe cô ta tuyên truyền.

Cô ta và Đặng Tường Kiệt hoàn toàn trái ngược nhau, một người là bạn của phụ nữ, một người là "súp gà của đàn ông". Khi hai người cùng nhau đi tuyên truyền ở các đội lớn nhỏ thì có một loại ma lực khiến mọi người đều xếp hàng ngay ngắn, đặc biệt nghe theo.

Vì có hai người họ làm tuyên truyền như vậy, mọi người đã chú ý đến vệ sinh cá nhân nhiều hơn, hiệu quả khá rõ rệt.

Tuy nhiên, trong quá trình tuyên truyền vệ sinh, vì vẻ ngoài quyến rũ của mình, Dương Nhược Tình không tránh khỏi việc thu hút khá nhiều người theo đuổi. Mỗi ngày đều có thể nhận được khá nhiều thư tình hoặc một số thanh niên đỏ mặt thổ lộ tình cảm, cũng vì vậy mà bị nhiều phụ nữ hiểu lầm và mắng mỏ.

Lúc này, chính Đặng Tường Kiệt đã đứng ra giải thích và bảo vệ cô ta. Anh ta không bao giờ trách Dương Nhược Tình vì đã thu hút đàn ông. Bởi vì cô ta chỉ cần đứng ở đó không làm gì cũng rất được lòng người rồi.

Chính vì sự bao dung và thấu hiểu của anh ta, mối quan hệ của hai người đã nhanh chóng nóng lên trong đợt tuyên truyền này, tình cảm lại tiến thêm một bước.

Đã có ý định muốn ở bên nhau rồi.

Chuyển về khu tập thể thanh niên cũng có một phần là yêu cầu của Đặng Tường Kiệt, vì phòng sẽ ở ngay bên cạnh, chỉ cách một bức tường mà thôi.

Bạch Minh Châu nghĩ, chắc chắn Mã Quyên sắp ghen tị đến c.h.ế.t luôn rồi. Ghen tị khiến người ta hoa mắt váng đầu, sớm muộn gì cũng bị Dương Nhược Tình vả mặt.

Tuy nhiên, những nhân vật trong kịch bản này không liên quan gì đến cô, cô sẽ không xen vào làm gì, mọi người đều bình an.

Chủ đề cũng nhanh chóng chuyển sang cái khác, không tập trung nhiều vào Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt nữa.

Hơn nữa, gần đây trong thôn lại có chuyện náo nhiệt, do nhà anh Đoạn gây ra.

Kim Tiểu Linh mới cưới về chưa lâu, chưa hiểu rõ chuyện trong thôn, liền tò mò hỏi chị Đại Sơn: "Chị ơi, bên phía nhà chị có chuyện gì vậy? Sáng nay cứ như đang diễn kịch ấy."

Nghe cô ấy hỏi cái này, chị Đại Sơn liền nói: "Bây giờ anh Đoạn muốn nhận lại ba đứa con trai!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-123.html.]

Nhà chị ấy mới xây xong căn nhà đất, ở ngay cạnh nhà anh em Đoạn Văn nên đặc biệt rõ ràng về những chuyện đã xảy ra.

Rõ ràng chị Lý cũng biết nội tình, nói mỉa mai: "Đây là thấy mấy đứa Đoạn Văn có thể gánh vác gia đình rồi, cũng biết bọn họ toàn là trai tráng khỏe mạnh, muốn nhận lại đây mà!"

"Anh ta mơ đẹp quá." Chị Đại Sơn lạnh lùng hừ một tiếng: "Anh ta muốn không nhận thì không nhận, muốn nhận thì nhận à? Trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như vậy!"

"Tôi nghĩ đây là ý của quả phụ kia!" Vợ Ngõa Phiến cũng đi xem náo nhiệt: "Tôi nghĩ là do quả phụ kia xúi giục."

"Chắc chắn là ý của quả phụ kia, anh Đoạn đó, cô ta nói cái gì thì chính là cái đó. Cô ta không đồng ý thì anh Đoạn dám đi nhận con à? Tuy nhiên bây giờ anh em Đoạn Văn đã lớn rồi, còn dám đánh nhau với anh ta, không coi anh ta ra gì!" Chị Đại Sơn nói.

"Là quả phụ kia xúi giục anh Đoạn đi à? Sao cô ta không đi mà nói?" Kim Tiểu Linh hỏi.

"Cô ta nào dám. Trước đây cô ta đối xử với anh em Đoạn Văn như thế nào? Bọn họ có thể sống sót được đều nhờ mẹ bọn họ bảo vệ!" Chị Lý nói.

"Đúng vậy, nếu cô ta dám đi thì chắc chắn sẽ bị anh em Đoạn Văn lột da!" Chị Đại Sơn nói, lại cảm thán: "Lúc trước Đoạn Văn đói như thế, tôi không đành lòng, nhét cho cậu ấy hai cái bánh bao. Thằng bé nhớ ơn, đến bây giờ vẫn còn nhớ, lần trước Đại Sơn xây tường đất, cậu ấy liền kêu em trai cậu ấy chạy đến giúp."

"Đúng vậy, mẹ chồng tôi cũng không đành lòng nên có cho Đoạn Vũ mấy củ khoai lang. Sau khi sang xuân, mấy anh em bọn họ đã đào rất nhiều rau dại cho nhà tôi, thấy con trai tôi bị lũ hàng xóm đánh, còn ra tay giúp đỡ." Vợ Ngõa Phiến cũng nói.

"Lần trước tôi nhìn thấy Quảng Thu tặng Đoạn Sơn một con cá. Đoạn Sơn nói Quảng Thu đối xử với nó còn tốt hơn cả cha nó đối xử với nó. Nó muốn làm con nuôi Quảng Thu." Chị Lý nói.

"Đây còn là cha ruột đó. Cha dượng cũng không đến mức ngay cả con ruột cũng không nhận như vậy ư? Sau này anh ta sẽ hối hận!" Chị Đại Sơn hừ lạnh.

"Không phải bây giờ đã hối hận rồi sao? Nhưng mà đã muộn rồi!"

"Đứa trẻ c.h.ế.t rồi sữa mới đến, đương nhiên không có ích!"

Họ thật sự rất căm ghét những việc làm của anh Đoạn.

Đầu tiên là anh Đoạn nghe lời cha mẹ, ép c.h.ế.t vợ mình.

Sau đó lại cưới một quả phụ độc ác vào nhà, ngược đãi ba đứa con trai của người vợ quá cố.

Cũng may là người dân trong thôn không nợ lòng, đã san sẻ giúp đỡ bọn họ một chút.

Đừng trách người dân trong thôn chỉ có thể làm được đến thế, những năm đó mỗi nhà đều rất khó khăn.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mấy anh em Đoạn Văn đều đã lớn lên.

Năm nay, ba anh em họ đã kiếm được khá nhiều lương thực, không những trả hết nợ cho đội mà còn để dành được một ít tiền.

Bây giờ ba anh em có thể tự lo cho cuộc sống của mình.

Chính vì thấy ba anh em họ đã lớn như vậy, quả phụ kia mới tỉnh ngộ.

Mặc dù cô ta cũng ghét mấy đứa con riêng này nhưng việc dưỡng già sau này còn phải nhờ cậy vào họ.

Vì vậy cô ta đã bảo anh Đoạn đi nhận ba đứa con trai về.

Tuy nhiên, mấy anh em Đoạn Văn đã cắt đứt quan hệ cha con với anh Đoạn, tự sinh sống.

Sau này, mặc dù vẫn sẽ cho anh ta một ít lương thực để nuôi dưỡng nhưng giữa họ tuyệt đối không có tình cảm gì khác. Nếu thật sự có thì đó cũng là thù hận!

Bạch Minh Châu và Kim Tiểu Linh chỉ nghe họ nói.

Tuy cái thôn này nhỏ nhưng luôn có rất nhiều chuyện kiểu thế này, nhà nào nhà nấy đều có.

Không phải là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thì là mâu thuẫn chị em dâu, hoặc là mâu thuẫn cha con, anh em, thậm chí là những chuyện thị phi nhảm nhí.

Sau khi tuyết ngừng rơi, Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu và những người khác đã đến tìm Chu Lâm để lên núi.

Thực ra Chu Lâm không muốn đi vì nhà anh không thiếu thức ăn, còn dư lại nhiều vật tư mang về từ lần trước lắm.

Nhưng Bạch Minh Châu bảo anh đi.

"Đi săn một chút món dân dã về đây. Ngày mai em mời Hứa Nhã, Sở Sương và Đổng Kiến đến nhà ăn cơm." Bạch Minh Châu nói.

Sau khi chia lương thực, Hứa Nhã và Sở Sương đã đến hai lần. Một lần mang theo dưa chuột muối chua giòn, một lần làm cho Đâu Đâu và Đô Đô mỗi đứa một chiếc gối nhỏ.

Ruột gối bằng bông, tuy vải không mới nhưng được may rất tinh xảo, hai người họ rất thích Đâu Đâu và Đô Đô.

Mỗi lần họ đến, Bạch Minh Châu cũng mời họ ăn điểm tâm, trò chuyện với họ.

Bởi vì biết không thể đạt đến tầm cao của Bạch Minh Châu, hai người họ cũng không nhất thiết phải viết lách, đến chỉ đơn giản là muốn đi dạo một chút.

Hơn nữa, dựa theo hiện tại, họ làm việc chăm chỉ, cuối năm ngoài việc được chia lương thực theo khẩu phần của mình, mỗi người còn được chia tiền, không nhất thiết phải viết lách.

Chu Lâm biết Sở Sương và Hứa Nhã không phải là người như Mã Quyên. Là người hay quỷ, anh chỉ cần nghe giọng điệu là có thể biết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK