Mục lục
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Lý cũng hiền từ nhìn Chu Lâm trong trong trạng thái bối rối: “Đứa nhỏ này có chút giống như cha của nó. Năm đó cha của nó thật sự là một thanh niên rất anh tuấn, cũng rất may mắn. Hai cha con họ đều có ngôi sao may mắn phù hộ!”

Bà Lý khen ngợi như vậy mà quên mất rằng lúc ở bệnh viện đã mắng thằng nhãi này rất nhiều. Bởi vì bà ấy nhìn thấy Bạch Minh Châu sẽ không sinh xong nhanh như vậy nên dự định sẽ đi ngủ một giấc để hồi phục sức khỏe. Cuối cùng Chu Lâm sống c.h.ế.t không cho!

Anh còn chạy đi mua cho bà ấy một hộp trái cây, để bà ấy ăn xong rồi mau chóng đi vào trấn an cháu dâu!

Khi ấy bà Lý còn lẩm bẩm rằng tên nhãi này thực sự không tôn trọng người già. Bà ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, mà giày vò như thế sẽ khiến cho xương cốt già cỗi đều tan thành từng mảnh.

Chu Lâm cũng không quan tâm đến bà ấy. Vợ anh sắp sinh con mà bà cụ này còn định đi ngủ, thật là quá đáng!

Nhưng có một điều phải nói, Chu Lâm cũng thật sự vô cùng hào phóng.

Sau khi sinh con xong trở về, anh lập tức đưa cho bà Lý một phong bao đỏ chín mươi chín xu rất lớn. Điều này có nghĩa là chúc bà sống lâu trăm tuổi, sống lâu thật lâu!

Bà cụ cũng nhận được rất nhiều phong bao lì xì cảm ơn từ người khác, không phải là không có cái nào nhiều hơn cái này.

Có gia đình nhiều đời độc đinh không dễ sinh, sau khi được bà ấy giúp đỡ thì nhà họ còn tặng bao lì xì lớn hơn so với cái này.

Nhưng trong bao lì xì của Chu Lâm còn có lời nói cát tường, khiến cho bà Lý rất vui vẻ. Tất nhiên bao lì xì này cũng không nhẹ.

Hiện tại bản thân nhận được vinh quang lớn như vậy, chuyện này thật sự có liên quan đến Chu Lâm, nên đương nhiên bà Lý cũng muốn khen một câu.

Được chính miệng của bà cụ Lý thừa nhận, không phải tất cả mọi sự chú ý của những người xung quanh đều dồn lên người Chu Lâm sao?

Vương Nhị Anh càng muốn tiến đến gần. Anh ta cũng muốn sờ tay của Chu Lâm lần nữa để mượn thêm chút may mắn!

“Anh muốn làm gì vậy? Muốn làm gì?” Lý Thái Sơn vội vã ngăn lại.

“Tôi chỉ là muốn thân thiết với anh Lâm hơn một chút.”

“Ai cũng muốn thân thiết với anh Lâm hơn một chút, nhưng không ai muốn sờ anh Lâm giống như anh cả. Anh có cảm thấy ghê tởm không?” Lý Thái Sơn mắng.

“Ghê tởm!” Chu Lâm cũng ghét bỏ và vội vàng bỏ đi.

Ánh mắt mọi người nhìn anh thật sự giống như là hận không thể tặng cho anh hai nén hương. Anh sợ hãi và muốn đi tìm vợ.

Người nói vô tình người nghe hữu ý. Chị dâu cả Chu đang đứng trong đám đông xem náo nhiệt cũng nghe thấy hết những lời nói này.

Sau khi tan cuộc Triệu Mỹ Hương cùng đi về với chị ta, nói: “Khỏi phải nói cũng biết rằng bố chồng của cô thật may mắn. Bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nghe cha mẹ chồng tôi kể về chuyện đó. Năm đó chính vì như vậy mà nhà của cô mới được xây dựng lên như bây giờ. Chắc chắn là Chu Lâm rất giống với cha chồng của cô!”

Khuôn mặt chị dâu cả Chu trầm xuống không nói chuyện. Vinh quang của bà Lý nhưng cuối cùng Chu Lâm lại được chú ý. Cô ta thật sự không hiểu vì sao chuyện tốt gì cũng đều có thể liên quan đến Chu Lâm?

Trước kia có hàng vạn người ghét anh, nhưng hiện tại cả gia đình ông đội trưởng đều đối xử với anh rất tốt. Thanh niên tốt như Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn đều thích đi cùng với anh.

Bà Lý rất có uy tín trong thôn cũng khen ngợi anh, còn có rất nhiều chuyện khác mà chị ta không thể kể ra hết được. Dù sao bất cứ chuyện gì tốt cũng đều bị anh nhặt được.

“Sao Chu Xuyên không được gọi đến?” Đột nhiên Triệu Mỹ Hương hỏi một câu như vậy.

Đúng vậy, tại sao Chu Xuyên không được gọi đến?

Chị dâu cả Chu cũng không kìm được mà suy nghĩ!

Về đến nhà, chị ta lập tức nhìn thấy Chu Xuyên đang ngủ. Một ngọn lửa giận dữ không biết từ đâu dâng lên trong n.g.ự.c chị ta!

Chị ta lấy gối đập thẳng vào anh ta: “Ngủ cái gì mà ngủ. Ban ngày ban mặt không đứng dậy làm việc, anh là lợn à?”

Sau khi bị đánh thức, Chu Xuyên tỉnh dậy thì lại bị mắng ầm ĩ. Sau khi tỉnh táo lại thì anh ta cũng nổi giận: “Em bị bệnh à? Anh ngủ một giấc thì cũng có trêu chọc đến em sao?”

Từ sau khi bị anh em nhà mẹ đẻ chị ta đánh lần trước, tính kiêu ngạo của anh ta cũng bị ép xuống rất nhiều. Nhưng mà hai vợ chồng chung sống thì chuyện cãi nhau đều là chuyện bình thường.

“Anh còn có mặt mũi nói vậy ư? Anh có biết hiện tại mỗi ngày Chu Lâm đều nở mày nở mặt như thế nào không? Anh là anh cả mà còn có mặt mũi đi ngủ ư?”

“Bên ngoài lại có chuyện gì sao?” Chu Xuyên sửng sốt một chút.

“Chuyện gì ư? Chuyện lớn! Hiện tại chú ấy thành ngôi sao may mắn rồi. Mọi người đều muốn cúi đầu trước chú ấy để cầu vận may!”

Chu Xuyên ngạc nhiên, gì cơ? Đây là đang nói về tình huống gì vậy?

“Anh rốt cuộc có phải cùng một cha mẹ sinh ra không vậy?” Chị dâu Chu quan sát anh ta.

Lời nói sỉ nhục này hoàn toàn chọc giận Chu Xuyên. Anh ta tức giận đến mức quát to: “Cô có ý gì. Cô muốn bị đánh nữa có phải không!”

Thật ra chị dâu Chu chính là cố ý nói như vậy. Hai anh em Chu Xuyên với Chu Lâm cũng có chút giống nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-95.html.]

Họ là anh em ruột thịt, nên không cần nghi ngờ về điều đó.

Nhưng chị ta chỉ là không phục, nghẹn ngào nói: “Đều cùng một cha mẹ sinh ra, vậy sao nhà họ lại may mắn như vậy? Bất cứ chuyện tốt gì cũng không thể thiếu phần của chú ấy, mọi người đều khen là được ngôi sao may mắn chiếu sáng! Ngược lại anh là anh cả, vì sao ngay cả một cái rắm cũng không có!”

Chị ta càng nói càng bực tức!

Hai ngày trước Chu Lâm vào núi, không phải chú ấy còn mang về rất nhiều thịt với một tổ ong lớn sao?

Thịt thì không nói, nhưng cái tổ ong lớn kia lọc ra rất nhiều mật ong. Chú ấy không mang chỗ mật ong đó ra trạm thu mua để bán mà ngược lại chú ấy lại chia mật ong cho rất nhiều người.

Nhà chú Trương, nhà chú Đào còn cả nhà ông đội trưởng, thật sự là biết cách làm người!

Nhưng mà nhà mình thì ngay cả mùi vị thật sự như thế nào thì cũng chưa được ngửi!

Chu Xuyên cũng không biết trong lòng chị ta đang đố kị: “Đó đều là chuyện phong kiến. Làm gì có ngôi sao may mắn chiếu sáng? Chỉ là vận may cứt chó mà thôi!”

“Vậy anh cũng đi lấy một cái cho em xem nào!”

Trong lòng Chu Xuyên nói nếu bản thân mình cũng có thể làm được thì còn cần phải để cô ta nói sao? Anh ta đã đi hết núi Đại Sơn rồi.

Nhưng anh ta lại lười nói chuyện tiếp với chị ta, mà nằm xuống tiếp tục ngủ!

Khoảng thời gian vừa rồi khiến anh ta thật sự rất mệt mỏi. Lúc này không phải anh ta nên tranh thủ ngủ hay sao?

Anh ta cũng không phải là chú hai có vợ thương đến mức khi thu hoạch vụ hè vẫn có thể được ăn uống tốt như vậy. Nếu anh ta không yêu thương bản thân hơn thì thật sự sẽ phải làm trâu làm ngựa!

Chị dâu Chu thấy anh ta nằm xuống giường định ngủ liền nổi giận.

"Còn ngủ nữa? Mau ngồi dậy cho tôi!"

Chu Xuyên tức giận, nói: "Tôi ngủ thì có liên quan gì đến cô? Trong nhà này, bây giờ thậm chí tôi còn không được ngủ nữa à?"

Chị dâu Chu không cho anh ta ngủ: “Anh đi vào rừng săn thú đi. Nếu không mang được thú về thì cũng đừng về nữa!”

“Tôi không đi, cô muốn đi thì tự đi đi!”

Sao chị dâu Chu có thể bỏ qua cho anh ta? Chị ta tiếp tục làm ầm ĩ, cãi nhau to tiếng!

Cuối cùng, Chu Xuyên không thể ở nhà được nữa, anh ta trực tiếp đến trước mộ của cha mẹ anh ta để khóc.

“Mẹ, mẹ thật mù quáng. Lúc đầu sao mẹ không nói cho con biết một người vợ như vậy, không phải là một người tốt, con thật là khổ sở…”

Anh ta phàn nàn nhưng lại quên mất rằng mẹ anh ta thực sự không hài lòng với cô con dâu cả này, ngay từ đầu bà ấy đã không ưng cô ta rồi.

Anh ta đã quen chị dâu Chu từ trước đó, thậm chí còn làm chuyện gạo nấu thành cơm ở đống lúa mì trước khi cưới. Vì vậy mới không thể không cưới cô ta về.

“Còn cha nữa, cha cũng không công bằng. Con cũng là con trai ruột của cha mà. Kết quả cha không cho con vận may của cha, lại không tiếc cho cái đứa hư hỏng như em trai. Đều là con trai ruột của cha, dựa vào cái gì con vào núi bị chó hoang cắn, em trai vào núi thì có thể nhặt đồ được quý…”

Sau khi ở đây khóc lóc một lúc lâu, anh cả Chu mới quay về.

Khi trở về nhà, chị dâu Chu thấy anh ta trở về tay không thì lại mắng chửi anh ta một trận, điều này khiến anh cả Chu rất chán ghét.

Nghĩ lại mà xem, cô ta còn dám kêu anh em nhà mẹ ruột của mình đến đánh anh ta nữa!

Thù mới hận cũ ùa về, anh cả Chu lập tức cãi nhau với chị dâu Chu, còn nói lời cay đắng: "Muốn sống thì sống không thì cô cút đi cho tôi. Tưởng tôi quý con đàn bà già như cô à, cũng không phải là thứ hiếm lạ gì!"

Chị dâu Chu cũng bối rối, còn dám đuổi chị ta đi? Làm vậy mà được sao?

“Tôi thấy anh vẫn chưa nhớ lần trước nhỉ?” Chị dâu Chu gào một tiếng, bắt đầu làm ầm ĩ!

Và thế là hai người lại tiếp tục cãi nhau.

Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản đều vội vàng bỏ chạy.

Nhưng lúc này chúng cũng đều đói rồi, cuối cùng đành chạy đến tìm chú út của chúng, nhưng bánh bao của chú út phải dùng sức lao động để đổi lấy.

Cả Chu Lâm và Bạch Minh Châu đều không lấy làm lạ với việc hai vợ chồng cãi nhau khiến ba đứa trẻ phải đến bán mình đổi lấy lương thực.

Mợ út thắc mắc: "Không phải ngày gì đặc biệt mà, họ cãi nhau cái gì thế?"

"Chị dâu cháu cũng ở đó xem, nghe thấy những lời khen rằng cháu giống cha cháu, đều được ngôi sao may mắn phù hộ, mặt đã cau lại rồi, chắc chắn đã quay về cãi nhau với anh trai cháu." Chu Lâm giải thích.

Mợ út lập tức tỏ ra chán ghét.

Nhưng bà ấy cũng không muốn bận tâm đến họ, hai người này không biết xấu hổ, ba ngày hai bữa lại cãi nhau đánh nhau, có thể sống như vậy được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK