Mà rõ ràng là Niên Viễn Phương đã bị dáng vẻ khom lưng cúi đầu của Ngô Phúc làm cho mơ hồ, không nói đến anh ta, mà ngay cả Phó Đại Long cũng cảm thấy m.ô.n.g lung.
Nhưng bọn họ đều là người thông minh, nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Phúc làm anh ta không nhịn được mà vội vã hỏi: “Sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
Anh ta không nói lời nào thì còn tốt, lời vừa nói ra Ngô Phúc lại nhớ tới sự tồn tại của anh ta, liền trực tiếp trách móc anh ta: “Chuyện này cũng là lỗi của anh đấy, Phó Đại Long!”
Phó Đại Long nghe vậy thì cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì thì Ngô Phúc đã tức giận nói: “Anh biết rõ ràng anh Lâm là em nuôi của Cơ tứ gia, vậy mà anh còn làm như vậy, anh chưa suy nghĩ thấu đáo, vốn dĩ chỉ cần một câu là có thể giải quyết được rồi, kết quả lại bị anh làm cho chuyện thành phức tạp như thế này, khiến mọi người đều không vui, anh thật sự là có năng lực đấy!”
Hai chân của Phó Đại Long cũng cảm thấy mềm nhũn.
Cơ tứ gia? Vậy mà Chu Lâm lại là em nuôi của Cơ tứ gia sao?
Niên Viễn Phương cơ hồ là người duy nhất bối rối, nhưng anh ta cũng không phải tên ngốc, anh ta đã nhạy nén phát hiện ra dường như Chu Lâm có cái gì đó rất khác biệt?
Phó Đại Long cũng không quan tâm đến những lời nói đó, anh ta kéo Ngô Phúc sang một bên nói chuyện: “Có chuyện gì vậy? Cậu nói cho chi tiết vào, tại sao Chu Lâm lại là em nuôi của Cơ tứ gia được?”
Đương nhiên anh ta biết thân phận của Chu Lâm, mặc dù anh ta cảm thấy tương lai Chu Lâm nhất định sẽ là nhân vật lớn, bởi vì người này giỏi trong việc làm những điều khiến người khác thích, hơn nữa người như vậy tuyệt đối không phải người bình thường.
Cho nên Phó Đại Long mới bằng lòng kết bạn với Chu Lâm, lần này Chu Lâm đến nhờ anh ta, mặc dù anh ta nhận quà với tư cách là người trung gian, nhưng thật ra anh ta làm vậy là vì nhìn vào tiềm năng của Chu Lâm.
Không ngờ Chu Lâm lại là em nuôi của Cơ tứ gia?
Cơ tứ gia là ai?
Anh ta là một trong những người đứng đầu của gia tộc nhà họ Cơ giàu có nhất bấy giờ!
Ở trước mặt Cơ tứ gia thì Phó Đại Long và Ngô Phúc cùng lắm cũng chỉ có thể coi là con tôm con cá nhỏ mà thôi, thậm chí còn không tính là cái gì cả.
Chính bởi vì Ngô Phúc may mắn theo người đại ca hiện nay đi mừng thọ nên mới có thể lộ mặt trước mặt Cơ tứ gia.
Bây giờ biết Chu Lâm có chỗ dựa lớn như vậy, trong lòng bọn họ còn cần phải nói nữa sao?
Bọn họ đều nhịn không được mà thầm mắng Chu Lâm, cho dù là có giả lợn ăn thịt hổ thì cũng không cần phải giả bộ như thế này, đây không phải là muốn g.i.ế.c người sao?
Với bối cảnh như vậy, tại sao còn phải cố gắng kết bạn với bọn họ làm cái gì?
Cứ như bọn họ đang kết giao với anh vậy!
Vì vậy, một số ít con cá vàng nhỏ mà Phó Đại Long nhận được trước đây đều được trả về sau khi tiêm hormone và trong chốc lát chúng đã phát triển thành những con cá vàng lớn, không những trở thành những con cá vang lớn mà chúng còn sinh ra một vài con cá vàng nhỏ nữa.
Không chỉ những con cá vàng nhỏ của Phó Đại Long đã phát triển thành những con cá vàng lớn, mà những con cá vàng nhỏ của Ngô Phúc cũng vậy, ngoại trừ cái này ra thì còn đem chiếc xe và những đồ vật còn nguyên vẹn trên xe trở về.
Lúc Chu Lâm trở về thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Niên Viễn Phương đang chờ anh.
Sáng sớm nay anh ta đã yêu cầu người của mình tiếp tục làm việc, bởi vì anh ta nhận thấy mọi chuyện vẫn ổn, nhưng anh ta vẫn chưa nắm rõ được tình hình nên đành phải chờ Chu Lâm.
Ngày hôm qua Chu Lâm trực tiếp ngủ ở đó, buổi tối thì nói chuyện với Cơ tứ gia, đến rất khuya mới đi ngủ.
Hôm nay thức dậy muộn, sau khi ăn cơm trưa xong anh mới trở về.
Thật ra Cơ tứ gia nói chuyện với anh rất vui vẻ, còn muốn đưa anh đi gặp những người khác, nhưng Chu Lâm lại nói anh phải quay về xử lý một số chuyện ở đó trước.
Lúc này Cơ tứ gia mới để cho anh về, còn gọi người tới lái xe chở anh về, chờ buổi tối sẽ cho người tới đón anh đi ăn cơm tối và gặp gỡ những người khác.
Nhìn thấy anh trở về, trong lòng tràn đầy nghi hoặc nên đương nhiên Niên Viễn Phương phải hỏi.
Mặc dù Chu Lâm không có gì giấu diếm, nhưng anh cũng chỉ nói ngắn gọn một chút.
Nhưng mà có một điều chắc chắn rằng sau này họ ở đây sẽ như cá gặp nước.
Chu Lâm cũng nhìn thấy Phó Đại Long và Ngô Phúc đến gửi tiền bồi thường.
Anh cũng không khách sáo mà trực tiếp nhận lấy, nhất định phải nhận rồi, nếu anh không nhận thì họ mới hoảng sợ đấy, nếu anh nhận thì có nghĩa là anh ngầm thừa nhận, trong lòng sẽ ổn định.
Bởi vì sau cuộc nói chuyện đêm qua dưới ánh nến, Chu Lâm cũng biết gia đình của người anh em kết nghĩa của mình ở đây hoành tráng đến mức nào.
Hai người đó chẳng qua là cá và tôm nhỏ mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-295.html.]
Tất cả đều vô ích, anh cũng không biết Cơ tứ gia lợi hại như vậy, mặc dù có nói qua chuyện buôn bán than đá, nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ đề cập đến việc gia tộc mình to lớn và có sức ảnh hưởng đến như vậy.
Hơn nữa giao tình trước đây vẫn còn, làm sao Chu Lâm có thể không tận dụng tốt được chứ?
Những con cá vàng nhỏ này là do anh đặc biệt mang đến từ phía nam, những gì có thể áp dụng ở đó cũng có thể áp dụng ở đây, anh chỉ nghĩ rằng nó sẽ có ích khi cần nhờ người khác giúp đỡ nên anh giữ lại để đề phòng.
Bây giờ chắc chắn không cần phải nhờ giúp đỡ, còn tất cả những con cá vàng lớn này đều có thể bán lấy tiền được rồi.
“Hai chiếc xe không đủ, nếu lại gọi thêm người, chúng ta sẽ phải mua thêm hai chiếc xe nữa.” Chu Lâm nói.
Niên Viễn Phương im lặng một lát, rồi nhìn anh, nói: “Việc này giao cho tôi, nhưng hợp đồng hợp tác của chúng ta cần phải bàn bạc lại.”
“Hả?” Chu Lâm nhìn anh ta.
“Trước kia là năm đều, bây giờ một chín là được, tôi một anh chín.” Niên Viễn Phương nhìn anh, nói.
Trước đây khi đến đây làm việc cùng Chu Lâm, anh ta cũng từng nghĩ đến những rắc rối tương tự, nhưng anh ta cảm thấy mình có thể giải quyết được, tuy nhiên anh ta thiếu kinh nghiệm xã hội, đến khi thực sự đến đây làm việc thì anh ta mới biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào.
Muốn đứng vững gót chân ở nơi này, thì anh ta phải còn mất nhiều thời gian lắm.
Đặc biệt là sự việc lần này khiến cho anh ta nhận ra rằng sự chênh lệch giữa mình và Chu Lâm là rất lớn.
Về phần Chu Lâm, thật ra anh đã có kế hoạch của mình trước khi Niên Viễn Phương lên tiếng rồi.
Tiếp theo, anh sẽ mở rộng đội ngũ của mình và tiếp tục hợp tác với Niên Viễn Phương thêm một năm nữa, anh vẫn sẵn sàng chia đều lợi nhuận cho anh ta, anh tin rằng những gì anh ta kiếm được trong năm nay chắc chắn sẽ đủ để bù đắp cho sự ưu ái đó.
Nhưng một năm sau anh sẽ làm một mình, sẽ không còn hợp tác với Niên Viễn Phương nữa.
Đó là điều chắc chắn, làm sao anh có thể bằng lòng để Niên Viễn Phương chia đều lợi nhuận của mình mà không được gì được?
Thực lực không tương xứng thì chắc chắn sẽ không thể hợp tác lâu dài được.
Vốn dĩ Niên Viễn Phương cũng chỉ có một con đường này, nhưng còn chưa bắt đầu kiếm tiền thì đã bị người ta nhắm đến, muốn chen một chân vào rồi.
Cái tên Ngô Phúc này rõ ràng là muốn hút máu.
Ở trên bàn rượu nhìn thấy con cá vàng nhỏ của Chu Lâm, Chu Lâm còn tỏ ý lần sau sẽ đến thăm anh ta, chẳng lẽ anh lại đến đó tay không sao?
Thấy Chu Lâm biết điều như vậy, nên lúc này sắc mặt anh ta mới khá lên.
Lợi nhuận từ hai chiếc hai xe tải đều bị mỗi người bọn họ cắn một miếng, người kia cũng cắn một miếng, còn lại bao nhiêu thì để các anh tự chia nhau à?
Chỉ là về cơ bản Niên Viễn Phương cũng không mong đợi sẽ kiếm được tiền ở đây. Với bối cảnh của Chu Lâm thì chỉ cần anh có xe tùy ý vận chuyển cũng sẽ không có ai dám liếc mắt mà nhìn nữa.
Chu Lâm dự định sẽ mua thêm hai chiếc xe tải lớn nữa, tính cả hai chiếc lúc trước là sẽ có bốn chiếc xe tải.
Anh vẫn còn nhớ rõ là Niên Viễn Phương đã đến tìm anh để hợp tác, cho nên lợi nhuận của bốn chiếc xe tải lớn sẽ chia cho Niên Viễn Phương một nửa, thời hạn là một năm.
Nhưng dù chỉ có một năm thì thu nhập trong năm này chắc chắn đủ để cho Niên Viễn Phương yên ổn tạo ra lợi nhuận thêm vài năm nữa.
Chu Lâm tự cho rằng mình đã đủ ý tứ, không liên quan gì đến việc kia cả.
Nhưng đó là tất cả suy tính của anh rồi.
Một năm sau anh sẽ tiếp tục mở rộng đội ngũ của mình, còn việc với Niên Viễn Phương thì đường ai nấy đi.
Tuy nhiên, đó là ý nghĩ của Chu Lâm trước khi Niên Viễn Phương đề xuất thay đổi cách chia lợi nhuận, nhưng khi nghe anh ta chủ động mở miệng nói, thì ý tưởng của Chu Lâm đã thay đổi.
Bởi vì Chu Lâm không thể chỉ làm những việc này ở đây được, vợ và con của anh đều ở thủ đô, còn có sự nghiệp của anh cũng ở phía nam.
Bên này cũng cần những người có năng lực và đáng tin cậy để trông coi ở đây.
Thật ra thì Niên Viễn Phương rất thích hợp, đặc biệt là anh ta còn rất tự giác và sẵn sàng từ bỏ lợi nhuận của mình, vì thế nên đương nhiên Chu Lâm sẵn sàng tiếp tục hợp tác với anh ta.
Cho nên khi nghe được lời này của Niên Viễn Phương, Chu Lâm liền nói: “Anh còn nói những lời khách sáo như vậy làm gì. Tôi và anh đi được nửa đường chẳng lẽ là nhờ may mắn thôi sao? Anh đã đưa tôi đến đây, tôi cũng là từ thôn quê đi lên.”
Nếu có Bạch Minh Châu ở đây, thì chắc chắn cô sẽ gọi anh là đồ tiểu nhân nham hiểm, anh nói chuyện không bao giờ nói trực tiếp mà toàn đi đường vòng.
Hiển nhiên là Niên Viễn Phương sẽ không làm như vậy.
Anh ta lắc đầu, nói: “Tôi có thể nhìn rõ tình hình ở đây, tiếp theo đều là dựa vào anh mà kiếm tiền, nếu tính toán kỹ thì lợi nhuận một đối với tôi cũng là quá đủ rồi.”