Cứ như vậy sẽ không cần mọi người lại vì bốn đứa con trai nhà cô mà lo lắng.
Mà nay năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học, đến lúc đó chính là thời điểm xem hư thực ra sao, sẽ không ai đi quan tâm nhà cô không xây nổi phòng ở nữa.
Chờ mọi người hàn huyên xong trở về, thời gian đã không còn sớm.
Mấy đứa bé Đâu Đâu và Đô Đô còn muốn cùng gác đêm với cha mẹ, chỉ là không ngăn cản nổi, không bao lâu đã ngủ rồi.
“Vợ ơi, bây giờ nhà chúng ta cũng thật náo nhiệt.” Chu Lâm đắp chăn kín kẽ cho mấy đứa bé, thỏa mãn lại than thở mà nói.
Bạch Minh Châu đưa mắt nhìn bốn con lợn nhỏ đang nằm trên giường đất kia, cũng mỉm cười.
Thật sự rất náo nhiệt, bây giờ mỗi ngày đều náo nhiệt, cũng chỉ lúc này có thể ngừng nghỉ một lúc.
Để cô cảm thấy hai vợ chồng mình có thời gian ở riêng một chỗ cũng đặc biệt hiếm hoi.
Nhưng mà có được có mất, cô cảm thấy cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc.
Năm nay ăn tết cũng giống như năm ngoái, chỉ là so sánh với năm ngoái thì năm nay càng có vẻ náo nhiệt hơn.
Từ đầu năm mùng một đến mùng bốn tết trong nhà đều là người lui tới không ngừng, tăng thêm tiếng cười đùa của bọn nhỏ, trong căn nhà gạch mộc không lớn này, hơi người thật là quá mức thịnh vượng.
Mãi cho đến khi qua mấy ngày đầu năm, giờ mới đi qua nhà cậu út thăm người thân.
Sáng sớm, Cố Quảng Thu đã đi qua bên phía nhà chú Đào để mượn xe lừa.
Trương Hiểu Mai mang theo Niên Sinh và Lâm Lâm lên xe lừa, một nhà bốn người đi tới đây tìm Chu Lâm và Bạch Minh Châu, bọn họ cũng đã chuẩn bị xong.
“Sao mang nhiều đồ vật như vậy, cha mẹ nhìn chắc chắn sẽ lại nói các em đấy.” Trương Hiểu Mai vừa thấy đồ mà tay bọn họ xách theo thì lập tức nói.
Chu Lâm chuẩn bị hai con gà rừng, đều đã làm thịt sẵn.
Ngoài ra còn có một bao đường đỏ cùng một bao đường phèn, ngay cả rượu cũng có một bình.
Mang mấy thứ này qua thăm người thân, ở thời buổi này vẫn là rất hào phóng.
Bạch Minh Châu cười nói: “Dù sao một năm mới đi qua một chuyến này, chẳng lẽ chúng em còn có thể đi tay không qua đó ăn không uống không hay sao.”
“Sao có thể nói là ăn không uống không, đã xách bao nhiêu thứ đi qua.” Trương Hiểu Mai nói.
Cô ấy cũng có chút hổ thẹn.
Bởi vì so sánh với Chu Lâm và Bạch Minh Châu, bọn họ thân là con trai con dâu mà đồ mang qua biếu hai ông bà còn kém hơn.
Bạch Minh Châu cười cười: “Em coi như tính riêng.”
Trương Hiểu Mai và Cố Quảng Thu cũng rất hiếu thảo.
Ngay lần trước đại đội chia thịt, cô ấy cũng bảo Cố Quảng Thu cầm một nửa qua đó bề biếu.
Sau khi lương thực mới của thu hoạch vụ thu phát đến, Cố Quảng Thu cũng đưa không ít lương thực mới qua đó, đưa bao nhiêu tiền thì không biết, nhưng chắc chắn cũng sẽ có.
Việc này phải tùy người, không cần so sánh.
Trong nhà điều kiện tốt, muốn hiếu thảo với người già thì có thể đưa nhiều thêm một chút. Điều kiện không tốt, hai ông bà cũng tự mình làm được việc để kiếm sống, không cần giả vờ là người giàu có làm gì.
“Em ba em tư, các em cần phải ngồi cho vững, đừng té ngã.” Sau khi hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô lên xe lừa, lập tức ôm hai đứa em trai, nói.
Bọn chúng rất có dáng vẻ của người làm anh trai, bé ba bé tư cũng rất thích ngồi xe lừa, hai đứa còn duỗi tay sờ soạng con lừa đen một chút.
Niên Sinh lập tức ôm Lâm Lâm.
Dọc đường Bạch Minh Châu và Trương Hiểu Mai đều tán gẫu, Chu Lâm và Cố Quảng Thu ngồi ở phía trước, vừa đánh xe lừa, vừa trò chuyện phiếm với nhau.
Ví dụ như nói năm nay hình như cá trong sông nhiều hơn so với năm trước phải không? Bởi vì sau khi bắt đầu mùa đông, Cố Quảng Thu có rảnh đi đánh cá, đã đưa không ít cá sang bên này ăn.
Cố Quảng Thu cũng gật đầu tỏ vẻ nhiều hơn không ít, còn đều là cá to nặng đến năm sáu cân, nhưng không biết nguyên nhân là gì.
Con lừa đen lớn chở hai nhà mười người sang nhà họ Cố.
Cậu út Cố và mợ út đã đang chờ từ sáng sớm.
“Bọn họ đến rồi.” Cậu út Cố đi bộ ở cửa, xa xa đã nhìn thấy xe lừa kia, tức khắc kêu lên với người trong phòng.
Mợ út bước nhanh ra ngoài, cùng bà đi ra ngoài còn có hai chị em Cố Tiểu Tây Cố Tiểu Bắc, cùng với Cố Quảng Hạ.
“Chú hai thím hai, chú thím, Đâu Đâu Đô Đô, Niên Sinh, Lâm Lâm, còn có Tiểu Bác và Tiểu Viên!” Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc trực tiếp chạy vội đi ra đón.
“Chị Tiểu Tây, anh Tiểu Bắc.” Đâu Đâu và Đô Đô đều cười ha ha chào hỏi, Niên Sinh cũng gọi theo.
Lâm Lâm còn có bé ba bé tư đã quên bọn chúng từ lâu rồi, không nói gì, nhưng đôi mắt rất linh hoạt, sau khi đi đến nơi xa lạ này thì đang nhìn quanh khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-221.html.]
“Ai da, đều đến đây thăm người thân, trên xe toàn là người, thật đúng là náo nhiệt.” Hàng xóm ra cửa vừa vặn nhìn thấy, kinh ngạc cảm thán nói.
“Người nhiều mới náo nhiệt chứ.” Mợ út cười đáp lại lời hàng xóm.
Hàng xóm ừ gật đầu.
Ở dưới sự nhiều chuyện của Triệu Mỹ Hương, bên phía đại đội Cố gia cũng biết chuyện đại đội Ngưu Mông trở thành đại đội tiên tiến, trước đó một số người của đại đội Cố gia còn nói những lời không hay đối với việc Cố Quảng Thu đi sang ở tại nhà cha vợ, hơn nữa còn dời hộ khẩu qua đó, nhưng giờ đều chỉ còn lại có hâm mộ.
Ngoại trừ cái này, đương nhiên còn có chuyện trước kia Bạch Minh Châu một hơi sinh hai cặp sinh đôi.
Một hơi bốn đứa con trai, đây thật đúng là không sao tưởng tượng ra được, năm ngoái bởi vì trời thật sự quá lạnh, Bạch Minh Châu không đưa bé ba bé tư tới, để cho Chu Lâm đưa hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cùng Cố Quảng Thu tới đây thăm người thân.
Đây là lần đầu tiên hai anh em bé ba bé tư tới cửa.
Trong lúc mợ út hàn huyên cùng hàng xóm, xe lừa đã tới trước mặt rồi.
Đâu Đâu Đô Đô từ trên xe lừa xuống dưới, đều lớn tiếng gọi người: “Ông họ, bà họ!”
“Ông họ, bà họ.” Bé ba bé tư cũng học theo các anh trai kêu lên.
Bọn chúng đang gọi ông họ bà họ, nhưng Niên Sinh và Lâm Lâm cũng gọi ông họ bà họ theo, khiến người lớn đều là không nhịn được mà bật cười.
“Niên Sinh Lâm Lâm, cháu phải gọi là ông nội bà nội chứ.” Cố Quảng Hạ buồn cười, nói.
Lúc này Niên Sinh và Lâm Lâm mới phản ứng kịp, lại gọi ông nội bà nội thêm một lần.
Đương nhiên Chu Lâm và Bạch Minh Châu còn có Cố Quảng Thu Trương Hiểu Mai, cũng cười cùng cậu út mợ út, còn chào hỏi hàng xóm nữa.
Hàng xóm liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ mà Chu Lâm xách theo: “Đến nhà cậu út của cháu chơi thì trực tiếp mang một cái miệng đến là được, còn mang nhiều đồ vật như thế làm gì.”
“Thím nói lời này sao được, hồi còn nhỏ cháu làm thế thì được chứ lớn lên sao có thể làm vậy được nữa.” Chu Lâm cười.
Hàng xóm lập tức cười ra tiếng.
Mợ út nói: “Năm ngoái những đồ mà cháu mang đến đây còn chưa ăn hết, lại mang sang đây làm gì.”
Anh sợ đồ ăn tết của hai người già bọn họ không phong phú, năm ngoái đã đưa hai con gà không biết mua ở đâu đến đây, còn Quảng Thu cũng mang đến đây bảy tám con cá đông lạnh nặng mấy cân, giờ lại mang theo gà rừng đến.
“Trong nhà nhiều đến nỗi không có chỗ để rồi, cho nên phải mang đến đây.” Chu Lâm cười nói.
Cậu út Cố không nghe nổi nữa: “Giọng điệu ngông cuồng không biết điểm dừng.”
Bạch Minh Châu cười nói: “Cậu út, đợi lát nữa cậu phải uống cùng đám Chu Lâm một chén đấy.”
Cậu út Cố cười cười: “Sợ lát nữa bọn chúng không thể quay về được.”
“Ái chà, giọng điệu này của cậu út cháu còn lớn hơn cháu đấy, đợi lát nữa chúng cháu phải xem tửu lượng của cậu út thế nào so với so năm ngoái.” Chu Lâm cười.
Mợ út cười tiếp đón bọn họ: “Đều nhanh vào phòng, nhanh vào phòng.”
Chào hàng xóm một câu xong, đoàn người vào nhà.
Ba đưa nhỏ Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh không đi vào, chơi ở bên ngoài cùng anh chị họ, Cố Tiểu Bắc còn chia sẻ pháo mua được cho bọn chúng.
Bọn nhỏ đã chơi ở bên ngoài rồi, còn lại người lớn ở trong phòng ngồi xuống uống trà hàn huyên.
Cậu út Cố lập tức nhìn bé ba và bé tư và Lâm Lâm đang chơi những món đồ chơi thủ công do ông chế tác trên giường đất, nói: “Đều là sinh đôi, sao Đâu Đâu và Đô Đô giống nhau như đúc, hai anh em bọn chúng lại không giống nhau như vậy?”
Lúc trước ông cũng có từng đi qua thăm và ở đó, nhưng khi đó chúng còn nhỏ, hiện tại càng lớn hai anh em càng mỗi người một vẻ, ai không biết đều nhìn không ra bọn chúng là anh em sinh đôi.
“Sinh đôi không giống nhau, cái này gọi là sinh đôi trứng gì ấy, trước đó Minh Châu từng nói rồi, nói cụ thể ông cũng không hiểu đâu.” Mợ út nói.
Bạch Minh Châu cười nói: “Đâu Đâu và Đô Đô là sinh đôi cùng trứng nên mới giống nhau. Hai anh em bọn chúng là sinh đôi khác trứng, sinh đôi khác trứng thì trông không giống nhau.”
Đúng là cậu út Cố nghe không hiểu, nhưng ít nhiều cũng hiểu ra, sinh đôi và sinh đôi cũng không giống nhau.
“Anh không tài nào phân biệt được Đâu Đâu và Đô Đô nhưng hai đứa bé này thì dễ phân biệt rồi, đứa giống cha là Tiểu Bác, đứa giống mẹ là Tiểu Viên.” Cố Quảng Hạ cười nói.
Trương Kiều Mai nói: “Thì sinh tận bốn đứa, kiểu gì cũng phải được một đứa giống mẹ chứ, sao có thể để Minh Châu đẻ thuê hết được.”
Nghe vậy, mọi người đều bật cười, cả nhà sum vầy rất náo nhiệt.
Nhưng trong một ngày đông vui như vậy, tất cả mọi người đều ăn ý không nhắc tới vợ của Quảng Hạ.
Lúc ăn trưa, Chu Lâm nói với mợ út, lát nữa vợ chồng họ muốn đón mợ út qua ở với nhà mình ít hôm.
Bởi vì nếu như ngày mai trời không đổ tuyết thì anh sẽ đi vào trong núi cùng với bọn Quảng Thu.
“Được thôi, lát nữa mợ đi về chung với tụi con.”
Cậu út Cố cũng không có ý kiến gì.
Chu Lâm vào rừng đi săn, chỉ có mình cháu dâu thì sao chăm xuể những bốn đứa trẻ.
Cố Quảng Hạ hơi ngượng ngùng: “Anh có thể đi cùng bọn em không?”