Lần này thì mợ út không nói tiếp nữa.
Con trai con dâu của người ta thì người ta có thể chê bai ghét bỏ, nhưng bà sẽ không nói xấu cùng, chỉ ngồi nghe bà ấy nói thôi.
Cuối cùng bà mới nói một câu: “Bà cũng vui thầm đi, trong bốn đứa con trai thì có ba đứa hiếu thảo như thế, bà nhìn xem hai vợ chồng già nhà họ Trần kia kìa, không phải tôi nói gở nhưng về sau già rồi thì có thể dựa vào đứa nào được? Tôi thấy đứa nào cũng không dựa vào được, chắc chắn sẽ đùn đẩy nhau.”
Bà Niên lập tức cười, lời nói này quả không sai.
Tuy rằng vợ chồng nhà thằng hai thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng con trai cả, con trai thứ ba và đứa con trai út Niên Viễn Phương này thì đứa nào cũng hiếu thảo cả.
Con dâu cả và với con dâu thứ ba, còn cả Hứa Nhã vợ của thằng út cũng thế.
Tuy rằng trước đó cũng từng có mâu thuẫn, nhưng hiện giờ cũng rất hòa thuận.
“Vợ của thằng tư và Minh Châu đều tốt, không chê được gì, nhưng cái cô thanh niên trí thức Mã kia thật đúng là không ổn.” Bà Niên nói.
“Sao, lại xảy ra chuyện gì?” Mợ út đặc biệt đi cầm đậu phộng ra bóc vỏ, hỏi.
Bà Niên lập tức nói với mợ út rằng nhà bên đó cứ như đang diễn kịch ấy, Mã Quyên ỷ vào cái bụng mà làm mưa làm gió, mà dường như anh tư Trần cũng không chiều theo cô ta, cuộc sống của hai người này cứ phải gọi là gà bay chó sủa.
Trong lúc các bà đang buôn mấy chuyện này, Bạch Minh Châu cũng đã cho Tiểu Bác và Tiểu Viên ăn no cả, ra ngoài đánh răng, đương nhiên cũng có chào hỏi người lớn.
Hai bà cụ đáp lại rồi tiếp tục trò chuyện linh tinh. Về phần cậu út thì đang tập tâm bện dây thừng, nghe các bà buôn chuyện.
Chu Lâm ở trong phòng cho Tiểu Bác Tiểu Viên ăn mặc chỉnh tề, lúc này mới ôm ra ngoài ăn cơm sáng.
Cậu út Cố cười đưa tay tiếp nhận: “Để cậu ôm là được, các cháu ăn cơm đi.”
Chu Lâm lập tức đưa hai đứa bé Tiểu Bác và Tiểu Viên cho ông, nhưng mà bị mợ út cướp mất Tiểu Viên: “Tôi ôm một đứa.”
“Thật là trắng nõn đáng yêu, chắc chắn có sữa tốt.” Bà Niên nhìn Tiểu Bác và Tiểu Viên thì đặc biệt hâm mộ, không nhịn được mà khen, lại nói: “Hai anh em này dễ nhận ra thật, một đứa giống cha một đứa giống mẹ, đều là sinh đôi, sao lại khác nhau thế?”
Mợ út nói: “Tôi nghe Minh Châu nói sinh đôi cái gì trứng ấy, tôi không được đi học nên không hiểu, dù sao chính là có khác biệt.”
Bà Niên nhỏ giọng nói: “Bà bạn già này, bà nói một câu đi, có phải cháu ngoại nhà bà có phương thuốc cổ truyền gì hay không? Nếu có, tôi dùng tiền đổi với bà, tuyệt đối không lấy không của bà.”
“Bà nói gì thế, dựa vào tình cảm của hai ta chẳng lẽ tôi có thứ đó mà không cho bà, còn cần tiền của bà làm gì?” Mợ út đầu tiên là trừng mắt liếc bà ấy một cái, rồi lại nói: “Nếu thực sự có, chẳng lẽ tôi còn giấu hai anh em Quảng Hạ và Quảng Thu? Đừng nói người dân nhỏ bé như chúng ta, ngay cả người trước kia làm hoàng đế cũng không tìm thấy được phương thuốc như thế, đều nhờ vào bản lĩnh của hai vợ chồng bọn chúng thôi.”
Bà Niên cũng thấy rất thất vọng: “Thật là có bản lĩnh, tôi sống nhiều năm như thế cũng chưa gặp qua liên tiếp hai lần sinh đôi, còn đều là con trai.”
Chu Lâm và Bạch Minh Châu ở trong phòng bếp ăn cơm sáng, nghe bên ngoài hai bà cụ đang tán gẫu, cảm thấy buồn cười.
“Vợ ơi, em nói xem nếu chúng ta lại có con nữa, có phải vẫn là sinh đôi hay không.” Chu Lâm nảy ra ý xấu, còn lại gần nhỏ giọng nói.
Bạch Minh Châu trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Đã có bốn đứa rồi, còn muốn sinh nữa!
Nhưng mà để tránh cho cô có đôi khi cũng không nhịn được nghĩ không cần dùng đồ tránh thai, hiện giờ đã thắt ống dẫn tinh rồi, làm một mẻ khỏe cả đời.
“Thắt ống dẫn tinh, chấm dứt rồi.” Chu Lâm nhỏ giọng cười nói.
Bạch Minh Châu khẽ hừ một tiếng, đã nghe Chu Lâm thấp giọng cười nói: “Như thế này cũng khá tốt, không cần dùng đồ tránh thai, cảm giác thật là thoải mái, đi vào liền không muốn ra nữa.”
Lời này khiến sắc mặt Bạch Minh Châu đỏ lên, lại không nhịn được nhéo anh một cái.
Sáng sớm mà miệng đã đầy lời cợt nhả!
Hai vợ chồng vừa ăn cơm sáng vừa chơi đùa, Chu Lâm không chỉ ăn bánh bao mà còn ăn thêm cả hai củ khoai lang đỏ.
Bạch Minh Châu cũng ăn một miếng nhỏ, cô đều sẽ ăn thêm một ít hoa màu thô như thế.
Trong nhà cũng thường thay phiên ăn lương thực loại tinh và hoa màu thô, bảo đảm đầy đủ số lượng hoa màu ăn vào trong người, thân thể mới có thể càng thêm khỏe mạnh.
Ăn xong cơm sáng ra ngoài, Chu Lâm lập tức nói với cậu út và mợ út: “Cậu út, mợ út, cháu đưa vợ cháu với Đâu Đâu Đô Đô vào thành phố cùng đi dạo, hai người trông thằng ba thằng tư giúp bọn cháu nhé? Chắc khoảng chạng vạng thì chúng cháu sẽ về thôi.”
“Thế sao được, hai anh em bọn chúng đều đang tuổi cần b.ú sữa.” Cậu út Cố vội vàng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-206.html.]
Nếu bọn trẻ không cần cho b.ú thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng giờ còn đang b.ú sữa mẹ.
“Một ngày thì vấn đề không lớn, chuẩn bị sữa trước đi, bọn chúng đói bụng thì mợ lại hâm nóng bỏ vào bình sữa cho bọn chúng ăn là được.” Mợ út lại có kinh nghiệm, rất bình tĩnh mà nói.
Trong nhà có lu băng, nặn sữa xong rồi thả vào trong đôn, sau khi đậy kín thì thành ướp lạnh, đói bụng lấy ra hâm nóng lại, vẫn có thể ăn như bình thường, chỉ một ngày, không đến mười hai tiếng đồng hồ, không có vấn đề gì.
Vì thế Bạch Minh Châu lập tức nặn sữa vào trong cái đôn, đậy cái nắp lên xong mới để vào trong một cái nồi.
Cái nồi này thả không ít băng vụn, sau khi đậy kín cũng coi như là một cái tủ lạnh nhỏ.
Lý do không bỏ vào lu băng là bởi vì lu băng chuyên dùng để làm đông lạnh thịt tươi, để giữ sạch sẽ vệ sinh, dăm ba bữa Chu Lâm lại rửa sạch một lần, nhưng ngay cả như thế cũng vẫn sẽ có mùi lạ.
Đồ cho trẻ con ăn đương nhiên phải sạch sẽ vô khuẩn, cho nên đặt ở trong nồi ướp lạnh tạm thời để giữ tươi là được.
Đâu Đâu và Đô Đô cực kỳ vui vẻ.
Hai anh em vốn đang chơi nhảy ô cùng các bạn nhỏ, kết quả cha mẹ đã đạp xe đạp tới tìm bọn chúng, muốn đi vào thành phố chơi.
Đúng là hai anh em bọn chúng được sinh ra từ trong thành phố, nhưng mãi cho đến bây giờ đã hai tuổi hơn tám tháng mà còn không từng được vào thành phố.
Đương nhiên đối với những đứa trẻ nhỏ mà nói thì vào thành phố hay không vào thành phố không có sức hấp dẫn quá lớn, không chừng còn không vui bằng ở trong thôn, chủ yếu là được đi cùng cha mẹ làm cho bọn chúng rất hào hứng.
Chiếc xe đạp này của Chu Lâm chở Bạch Minh Châu và hai đứa con trai, vui vẻ cùng nhau vào thành phố.
Chuyện thứ nhất sau khi vào thành phố là đi dạo cửa hàng bách hóa.
“Chúng ta có thể mua đồ vật sao?” Đâu Đâu hỏi.
“Có thể, nhưng mà mỗi người chỉ có thể mua một món đồ, các con phải suy nghĩ thật kỹ xem muốn mua cái gì.” Bạch Minh Châu nói.
Đâu Đâu muốn mua một cái bút chì mới, bút chì trong nhà đã dùng gần hết rồi, Bạch Minh Châu không chỉ mua bút chì cho cậu bé mà còn mua thêm cho cậu bé một quyển sách luyện tập và một cục tẩy dẻo.
Cái này làm cho Đâu Đâu ngượng ngùng cười bẽn lẽn với mẹ, nhưng thật vui vẻ.
Còn Đô Đô thì lại muốn một viên bi pha lê, cậu bé mơ ước lâu rồi, bởi vì viên bi ở nhà của cậu bé đã bị hỏng mất rồi, mẻ mất một góc, nhưng cậu bé vẫn rất quý trọng nó.
Bây giờ cậu bé muốn có một viên mới.
Bạch Minh Châu cũng thỏa mãn cậu bé, mua cho cậu bé hai viên: “Nhưng mà mấy viên bi này không được để cho em ba em tư chơi, bọn chúng còn nhỏ, sẽ nhét vào trong miệng.”
“Con biết con biết, ông bà đã nói với con rồi, con cũng giấu kỹ lắm, bọn chúng không tìm thấy đâu.” Đô Đô lập tức nói.
Cậu bé có một hộp kho báu của riêng mình, những đồ vật nào mà cậu bé trân trọng thì sẽ để ở bên trong.
Bạch Minh Châu đã thấy rồi, cậu út làm cho cậu bé một cái hộp gỗ, đồ chơi gì Đô Đô đều có thể bỏ vào trong đấy hết, trước đó còn giấu một con bọ hung nữa, còn đặt tên cho nó là Đại Ngưu……
Đâu Đâu cũng có một cái, cậu bé không thích để đồ chơi vào, chỉ để đồ dùng học tập quý giá của cậu bé thôi.
Chơi thì không thiếu được, nhưng cậu bé không coi trọng những đồ chơi đó, ngược lại cậu bé rất thích và quý trọng đồ dùng học tập.
Đưa hai anh em bọn chúng đi mua những món đồ yêu thích của mình, sau khi để vào túi xách mà Chu Lâm mang đến, Bạch Minh Châu dẫn bọn chúng đến quán chụp ảnh.
Toàn bộ huyện thành chỉ có một quán chụp ảnh này, muốn chụp ảnh thì phải đến đây.
“Vợ ơi, sao đột nhiên lại muốn chụp ảnh?” Chu Lâm thấy bất ngờ, hỏi.
“Lưu lại tuổi thanh xuân của chúng ta.” Bạch Minh Châu cười, nhìn anh nói: “Chờ về sau già rồi, bọn nhỏ trưởng thành, còn có các cháu trai cháu gái, bọn chúng cũng có thể nhìn thấy được hồi trẻ trông chúng ta như thế nào.”
Chu Lâm nghe vậy rất vui vẻ: “Em nói đúng, trước kia anh không nghĩ đến chuyện này!”
Đứng ở cửa quán chụp ảnh, anh còn vội vàng sửa sang lại quần áo và kiểu tóc: “Như thế nào, trông có xấu hay không? Hôm nay chưa kịp chuẩn bị gì, có hơi đột ngột.”
Bạch Minh Châu cười cười: “Tự nhiên một chút là được.”
Muốn chụp ảnh ở quán chụp ảnh cũng không rẻ, nhưng ngay cả khi không rẻ thì Chu Lâm cũng tự nguyện tiêu số tiền này.
“Chú ơi, nhớ kỹ chụp cho chúng cháu đẹp đẹp một chút.” Chu Lâm còn dặn dò người ta.
Đây chính là ảnh chụp muốn để lại cho con cái sau này xem, chắc chắn phải chụp đẹp một chút mới được.