Mục lục
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Quảng Hạ thản nhiên nói: "Chúng ta là họ hàng, lúc cần thiết thì nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."

Nhưng anh ấy nghĩ rằng điều đó vốn dĩ không cần thiết, em họ của anh ấy nhìn thì có vẻ hơi lơ đễnh nhưng chưa bao giờ khiến ai phải bận tâm về điều gì cả. Anh ấy và Cố Quảng Thu cộng lại cũng không thông minh bằng Chu Lâm.

Vợ Quảng Hạ tức c.h.ế.t rồi, cô ta biết thế nào tên này cũng nói như vậy mà!

"Dựa vào cái gì?"

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, hỏi: "Dựa vào cái gì mà bây giờ cậu ta ăn ngon mặc đẹp còn chúng ta không được hưởng chút lợi lộc nào, đợi đến khi có chuyện gì thì chúng ta lại phải giúp đỡ?"

Cố Quảng Hạ sửng sốt: "Em ăn phải thuốc s.ú.n.g rồi à, sao lại nổi giận dữ vậy?"

"Tôi không quan tâm, dù sao sau này anh cách xa cậu ta một chút!"

Cố Quảng Hạ, "... Em không có vấn đề gì chứ?" Ngày hôm qua còn tốt đẹp, không ngừng ca ngợi Chu Lâm, còn nói ngày mai sẽ đi cùng nhau đi thăm họ hàng.

Vợ Quảng Hạ cười lạnh, nói: "Tôi có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ!" Thậm chí còn bị hai mươi đồng kia làm cho mê muội, quên mất việc có thể tiết kiệm được tiền mới là quan trọng nhất!

Cô ta kể lại chuyện Chu Hữu Mai đã nói với cô ta hôm nay cho anh ấy nghe một lần.

Cố Quảng Hạ: “…”

“Anh nghe rõ chưa? Sau này nếu anh còn tiếp xúc gần gũi với cậu ta thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

Sáng hôm sau, vợ Quảng Hạ liền trốn trong nhà, con cá trong chậu được cô ta mang vào phòng giấu kín!

Thậm chí còn không muốn cho Chu Lâm ăn!

Mợ út vốn đang đợi cô ta nhưng cuối cùng con trai bà ấy lại đến báo rằng hôm nay vợ anh ấy sẽ không đi.

“Không phải nó nói là muốn đi à?” Mợ út hỏi.

Cố Quảng Hạ không dám nói ra sự nịnh bợ rồi lại trở mặt của vợ mình nhưng mợ út có thể không biết được sao?

Vừa ra khỏi cửa, bà ấy đã được hàng xóm nói là hôm qua đã nhìn thấy vợ Quảng Hạ nói chuyện với Chu Hữu Mai, hai người to nhỏ với nhau, không biết đang nói cái gì.

Mợ út là người thông minh, vừa nghe là Chu Hữu Mai, lại nhìn thấy việc hôm nay cô ta nói đi thăm họ mà cuối cùng lại không đi. Trước đó, chính cô con dâu này đã không ít lần thúc giục bà ấy đi thăm họ mà?

Còn cực kỳ nhiệt tình!

Mợ út liền lạnh lùng cười một tiếng, mặc kệ con dâu, tự mình cầm theo giỏ trứng đến thăm nhà cháu trai.

“Minh Châu, chỉ có mình cháu ở nhà à?”

Mợ út thấy cửa không đóng bèn đi vào, thấy cháu dâu ngoài cửa liền cười nói.

Bạch Minh Châu đang tưới rau, thấy mợ út đến cũng vui mừng, đáp: “Chỉ có mình cháu ở nhà. Chu Lâm đã dẫn Đâu Đâu và Đô Đô đi đâu không biết. Mợ út ngồi chơi trước đi, để cháu tưới nước xong đã.”

Mợ út cũng không phải người ngoài, tự mình ngồi trong sân, nhìn những trái cây và rau củ xanh tươi đang mọc bên cạnh, cười nói: “Mới chớp mắt một cái mà chúng đã lớn đến thế này rồi, cũng sắp ăn được rồi.”

“Đúng vậy, bây giờ ngày nào cũng có rau củ quả tươi, ăn rất ngon.”

Bạch Minh Châu vừa tưới nước vừa cười nói, rau củ quả sạch không ô nhiễm, tươi mới rất ngon.

Rất nhanh, Bạch Minh Châu đã xong việc, nhìn thấy bà ấy tới còn xách theo nhiều trứng gà như vậy thì bất lực.

"Mợ út, sao mợ còn xách nhiều trứng gà qua đây như vậy? Ăn không hết sẽ hỏng đó."

Cô vừa nhìn một cái là biết chắc chắn là bà ấy không nỡ ăn trứng gà nhà mình, toàn bộ đều tích góp lại, chắc chắn còn đi đổi với người khác rất nhiều.

"Một nửa cho cháu, một nửa cho Kiều Mai." Mợ út cười nói.

Hai ngày trước, con trai và con dâu về nhà, cũng mang theo rất nhiều lương thực.

Bạch Minh Châu đi pha cho bà ấy một cốc nước mật ong uống: "Lần sau mợ út không cần mang gì cả, chỉ cần mang theo quần áo là được. Mợ út chịu qua đây ở vài ngày thì cháu và Chu Lâm đã rất vui rồi."

Mợ út cảm thấy lời nói của cháu dâu thật ấm áp: "Mợ biết rồi, lần sau sẽ không mang cho các cháu nữa."

Bạch Minh Châu cười nói: "Cháu nghe Chu Lâm nói hôm nay không phải còn có chị dâu đến sao? Sao không thấy người đâu?"

"Nó không đến đâu. Nó nghe người ta nói hai vợ chồng các cháu không biết cách chi tiêu, không để dành được tiền, sợ sau này các cháu dựa dẫm vào nó, ước chừng sau này sẽ không nhiệt tình tiếp đãi các cháu nữa đâu."

Mợ út nói chuyện rất thẳng thắn, cũng không muốn bao che cho đứa con dâu đó. Tránh cho đến lúc cháu trai và cháu dâu nhiệt tình đi dán mặt ấm vào cánh tay lạnh của người ta, muốn cho họ biết rõ ràng một chút.

Trong lòng bà ấy, đứa con dâu đó chính là một kẻ vô ơn không thể thuần hóa, không thể so được với cháu trai và cháu dâu.

Bạch Minh Châu sững sờ, cười một tiếng, đáp: "Vậy thì kệ chị ấy đi."

Mợ út còn muốn nói một chuyện nữa: "Lần trước lúc mợ út về nhà, đã nói xấu các cháu rất nhiều..."

Bạch Minh Châu nghe vậy liền cười: "Mợ út đừng nói vậy. Hôm qua Chu Lâm về đã nhắc cháu một câu, cháu nghe xong liền hiểu. Là mợ út thương chúng cháu nên mới nói như vậy."

Cô cũng không phải là người không biết điều, sao có thể không hiểu ý của mợ út chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-93.html.]

Nhà cô sống sung sướng là chuyện ai cũng biết, vậy thì phải tìm cách bù đắp, nói rằng họ không tiết kiệm được đồng nào, nếu lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?

Như vậy, dù mang tiếng là phá sản thì cũng tốt hơn, để mọi người có chút an ủi chứ?

Mợ út cười.

Hai người đang nói chuyện thì Chu Lâm đẩy hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô trở về từ bên ngoài, chủ yếu là do Đô Đô tè dầm, đang khóc rất to.

"Mợ út." Chu Lâm cười.

Chỉ là trong mắt mợ út đã không còn có anh nữa, toàn bộ sự chú ý đều bị Đâu Đâu và Đô Đô thu hút.

“Ai da, hai cục cưng nhỏ của bà.” Mợ út vừa thấy dáng vẻ trắng trẻo mập mạp sạch sẽ của hai đứa trẻ thì cảm thấy rất yêu thích.

Mợ út ôm đứa bé đang khóc nức nở lên và hỏi:

“Đây là Đâu Đâu hay Đô Đô?”

Chu Lâm cười nói:

“Là Đô Đô.”

Mợ út mủi lòng hỏi: “Sao lại khóc thế? Có phải đói bụng rồi không?”

“Không phải đâu, chỉ là tè ra quần thôi.” Chu Lâm cười nói.

Mợ út liền thay cho Đô Đô một chiếc tã sạch sẽ, thơm tho, toát ra mùi nắng. Tâm trạng của bạn nhỏ Đô Đô liền từ âm u trở nên sáng sủa.

Cậu bé còn cười toe toét với mợ út đang thay tã cho mình, khiến bà ấy vui mừng khôn xiết.

Tuy nhiên, mợ út cũng là người sòng phẳng, yêu quý Đô Đô thì nhất định phải yêu quý Đâu Đâu.

Bà ấy kiểm tra tã của Đâu Đâu và thấy cậu bé vẫn chưa tè ra, bèn bế cậu bé lên.

Bạch Minh Châu nghĩ đến, chung quy không thể để mợ út vừa qua đây lại nhờ bà ấy làm việc. Nhưng mà mợ út không thấy phiền, bà ấy tình nguyện hầu hạ con của cháu trai.

Dưới tiếng huýt sáo của mợ út, Đâu Đâu đã phóng nước tiểu ra xa ba thước trong gió.

“Ôi trời, Đâu Đâu của chúng ta giỏi quá.” Mợ út nhìn thấy đứa trẻ hoạt bát, tươi tắn thì liên tục khen ngợi, vui mừng không thôi.

Người lớn tuổi rất quý những đứa trẻ như thế này, vừa nhìn vào liền thấy tràn đầy sức sống.

Điều này không phải nói chơi, chú Trương và thím Trương là ví dụ điển hình nhất.

Trước đây khi Trương Kiều Mai chưa kết hôn, cuộc sống của hai người không tệ lắm nhưng luôn thiếu một chút sức sống và sự hoạt bát.

Nhưng kể từ khi Trương Kiều Mai kết hôn với Cố Quảng Thu, lại ở trong nhà hai người, tinh thần của hai vợ chồng già đã có chút khác biệt.

Sau khi Trương Kiều Mai báo tin vui, hai vợ chồng già giống như vừa được uống thuốc thập toàn đại bổ vậy.

Không thể nói là trở nên khỏe mạnh nhưng tinh thần hoàn toàn khác biệt, cả người bỗng trẻ ra rất nhiều.

Đó chính là sự khích lệ và sức mạnh về tinh thần mà trẻ nhỏ mang lại cho một gia đình.

Mợ út rất thích điều này, bởi vì bà ấy coi hai anh em nhỏ như cháu nội của mình, sao lại không vui chứ?

Đâu Đâu cũng cảm nhận được một sự thân thiết của bà nội trên người mợ út, vì vậy rất ngoan ngoãn để mợ út ẵm bồng.

“À đúng rồi mợ út, sao chị dâu không đi cùng mợ vậy? Hôm qua cháu sang, không phải chị ấy nói là muốn đi cùng mợ sao?”

“Con dâu lớn của mợ cả cháu, Chu Hữu Mai, hôm qua có kéo nó lại nói chuyện phiếm. Sau khi nói chuyện xong thì nó không muốn đi nữa. Hôm qua Quảng Hạ còn bảo mợ mang theo một con cá qua đây, cũng bị nó giấu trong nhà, lật mặt còn nhanh hơn cả ông trời!” Mợ út nói.

Chu Lâm lập tức bật cười, nói: “Hôm qua cháu sang thấy chị ấy đối xử với cháu nhiệt tình như thế, cháu đã nghĩ bụng chắc là chị ấy chưa biết hai vợ chồng cháu là “cái hố không đáy” cỡ nào đâu nhỉ? Không ngờ lại chị ấy lại như vậy.”

“Có người cười trên nỗi đau của người khác như anh sao?” Bạch Minh Châu nói anh.

“Không sao đâu.” Mợ út không quan tâm, nói: “Nó đúng là người như vậy, vào nhầm nhà rồi, đáng lẽ ra phải đi làm con dâu cho hai nhà kia.”

Bà ấy không muốn thừa nhận đây là con dâu của mình, thật sự quá thực dụng và cũng rất mất mặt.

Chu Lâm rất vui, lại nói với mợ út: "Mợ út, sau này khi hai người già rồi, lúc đó nhất định phải qua đây ở nhé. Cháu sẽ mở rộng căn nhà này ra, hai người qua đây ở hoàn toàn không thành vấn đề."

"Nói bậy, sao có chuyện để cháu trai dưỡng già cho mình chứ." Mợ út lườm anh nhưng rất vui vẻ.

"Mọi chuyện đều có sự bắt đầu mà, dù sao thì qua chỗ cháu dưỡng lão cũng có vấn đề gì đâu?" Chu Lâm nói rồi hỏi vợ mình: "Vợ, em có đồng ý không?"

"Đồng ý chứ. Đến lúc đó Đâu Đâu và Đô Đô sẽ có ông cậu và bà mợ đưa đón đi học rồi." Bạch Minh Châu cười.

Mợ út rất cảm động, nói: "Đừng lo, bây giờ còn sớm mà. Hơn nữa dù cậu mợ già rồi thì cũng sẽ không để nó bắt nạt đâu."

Gia đình con trai cả còn muốn bắt nạt bà ấy và chồng bà ấy sao? Họ đâu có già đến mức hồ đồ đâu.

"Những chuyện khác đều dễ nói nhưng nếu dám bắt nạt cậu út và mợ út của cháu thì đừng trách cháu trở mặt." Chu Lâm nói.

Mợ út cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK