Không có chuyện gì xảy ra với Bạch Minh Châu cả.
Đừng nghĩ cô chỉ là một đóa hoa xinh đẹp chứ. Cô cũng không phải kẻ ngốc, cô cũng chuẩn bị đủ loại chống nắng.
Hơn nữa cô cũng không cậy mạnh bắt ép bản thân làm những việc mình không thoải mái. Cô hiểu rõ điều này.
Chỉ là chuyện này khiến người ta thật sự rất mệt mỏi.
Cũng may nỗ lực của tất cả mọi người cũng không uổng phí. Toàn bộ lương thực cần thu hoạch đều được thu hoạch xong, cũng đã được phơi khô và cho vào kho cất giữ.
Mà cũng vào ngày này, mùi thơm của thịt gà hầm lại được truyền ra từ trong nhà của Chu Lâm.
Đây là lần thứ hai mùi thơm của thịt được bay ra trong đợt thu hoạch vụ hè này.
Lần đầu tiên là giữa đợt thu hoạch vụ hè, Chu Lâm bắt được một con thỏ hoang ở trên ruộng lúa mì và xách về nhà. Ngay lập tức, mợ út nấu món thịt thỏ kho tàu trong hôm ấy.
Và cũng chia cho mấy người đàn ông trong nhóm của anh một chút.
Lần này là ngày hôm qua, lúc Bạch Minh Châu quay về từ sân phơi lương thực thì gặp được gà rừng. Nếu cô muốn bắt gà rừng thì chắc chắn là không bắt được, chỉ là cô thật sự rất may mắn nên không thể ngăn cản được thôi.
Gà rừng chạy quá nhanh không thấy đường nên trực tiếp đ.â.m đầu vào một thân cây và chết.
Bạch Minh Châu không muốn mang về cũng không được.
Mà Chu Lâm ở bên đó cũng có thu hoạch. Anh bắt được một con gà rừng trên ruộng đậu xanh.
Cho nên, hai vợ chồng mỗi người xách một con gà rừng về nhà, khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều rất ghen tỵ, nước mắt chảy ra từ khóe miệng luôn.
Lý Thái Sơn lập tức lấy một cái bát từ trong nhà đi ra, muốn sang đó xin một chút.
“Anh đi làm gì?” Kim Tiểu Linh vội vàng lôi kéo anh ta lại và nói.
“Anh đi múc cho em một bát canh mang về uống.” Lý Thái Sơn nói.
“Không cần. Em không cần ăn canh.” Kim Tiểu Linh vội vàng từ chối.
Lý Thái Sơn cười: “Em không cần phải khách sáo với anh Lâm và chị dâu như vậy. Có hai con mà.” Một con thì còn không nói nhưng có hai con nên nếu anh ta đi sang nhà anh Lâm muốn múc một bát canh mang về cho vợ anh ta uống thì chắc chắn không thành vấn đề.
Anh ta lập tức cầm bát đi, Kim Tiểu Linh không gọi được anh ta lại. Cô ấy nhìn thấy mẹ chồng đã quay về thì lập tức nói: “Mẹ, Thái Sơn vừa cầm bát đi sang tìm Chu Lâm xin canh gà.”
“Thằng nhóc không biết xấu hổ này. Nó lại dám làm như vậy!” Mẹ Thái Sơn nói, rồi cũng an ủi con dâu: “Nhưng mà bỏ đi. Quan hệ giữa thằng bé với Chu Lâm còn thân thiết hơn anh em ruột, nên kệ đi.”
Nếu là đứa con trai khác dù có tốt đến đâu thì con trai bà tuyệt đối cũng sẽ không muốn đi, dù thèm cũng không.
Nhưng Chu Lâm thì không giống như vậy. Anh ta có thể vô tư cầm bát sang nhà thì có thể thấy được tình cảm này thật sự rất tốt.
Lý Thái Sơn không chỉ xin một bát canh gà nấm thơm nồng mang về mà trong bát canh còn có bốn năm miếng thịt gà nữa.
Kim Tiểu Linh vô cùng ngượng ngùng: “Anh đi xin canh, sao còn xin nhiều thịt như vậy.” Bên trong có rất nhiều nấm và thịt gà. Mùi hương không ngừng lan tỏa ra bên ngoài.
“Không phải anh xin, là chị dâu múc riêng cho em. Em mau ăn đi.” Lý Thái Sơn đưa bát cho cô ấy.
Anh ta cũng thèm, nhưng mà hiện tại vợ anh ta đang có thai, bụng cũng đã lớn như vậy rồi. Hơn hai tháng nữa sẽ sinh nên không phải cô mới là người cần bồi bổ sao?
Lý Thái Sơn còn hẹn với anh Lâm của mình rằng khi nào rảnh sẽ lại vào núi. Vì vậy anh ta vào nhà để chuẩn bị một số thứ, xem có cần rửa sạch không.
Kim Tiểu Linh nhìn bát canh gà này, cảm thấy không nỡ ăn một mình.
Cô ấy gọi mẹ chồng nhưng bà ấy không muốn ăn, còn bảo cô ấy ăn nhanh khi còn nóng.
Kim Tiểu Linh cảm thấy xấu hổ nhưng cô ấy vẫn rất thỏa mãn khi uống bát canh gà này, còn ăn vài miếng thịt gà nữa.
Thực sự rất ngon, ăn xong cảm thấy cả người đều thoải mái.
"Ngon không?" Lý Thái Sơn ra ngoài thấy cô ấy như vậy thì cười hỏi.
Kim Tiểu Linh gật đầu rồi lại xấu hổ nói: "Chỉ có mình em ăn."
"Không phải chỉ mình em ăn, còn cả con của chúng ta nữa."
Kim Tiểu Linh nhìn anh ta.
Trước khi kết hôn, cô ấy vẫn còn do dự nhưng bây giờ cô ấy chỉ thấy vui mừng khi lúc đó vừa nghe nói anh ta bắt đầu đi làm liền đồng ý kết hôn.
Bởi vì nếu đổi thành người khác, có thể sẽ không lấy được người đàn ông chu đáo như vậy, còn có một người mẹ chồng quan tâm mà không gây rắc rối cho cô ấy.
Đúng vậy, sau khi kết hôn, không chỉ Lý Thái Sơn yêu thương cô ấy mà mẹ Thái Sơn, mẹ chồng của cô ấy cũng đối xử với người con dâu út này một cách chu đáo.
Không phải là đã hết bận rồi sao? Vì vậy, hôm qua mẹ chồng của cô ấy đã đến công xã mua diêm và các vật dụng hàng ngày, thậm chí còn mua cho cô ấy một hộp trái cây để ăn.
Hôm nay cũng vậy, thịt và canh mà người ta cho cũng đã vào bụng cô ấy rồi, tìm đâu ra nhà chồng như vậy chứ?
Nhưng đó cũng là vì người con dâu này đáng được yêu thương.
Mùa hè này, mẹ Thái Sơn cũng đi gặt lúa, bèn giao việc trong nhà cho cô ấy, hai con lợn, còn cả nấu ăn gì đó nữa.
Thai kỳ của con dâu không nhỏ, từ năm ngoái đến lúc này đã được sáu tháng rưỡi hoặc bảy tháng rồi, nhưng cô ấy hoàn toàn có thể giải quyết được việc trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-149.html.]
Thật là một đứa con dâu chăm chỉ.
Một đứa con dâu như vậy tất nhiên phải yêu thương nhiều hơn.
Còn bên nhà họ Chu, Chu Lâm và Bạch Minh Châu đang rất hài lòng khi ăn một bát mì canh gà.
Hai con gà rừng mang về nhà được chặt đôi đưa cho Trương Kiều Mai bồi bổ.
Trương Kiều Mai đã cai sữa cho Niên Sinh rồi, bởi vì quá bận, hơn nữa ăn các thứ khác cũng không có vấn đề gì.
Đây cũng là cách nuôi con của nhiều người trong thôn, rất ít người cho con b.ú đến một tuổi mà vẫn còn sữa như Bạch Minh Châu.
Mặc dù không cho b.ú nữa nhưng cũng cần bồi bổ, không thể để cơ thể bị thiếu chất giống như trước kia.
Nửa con gà rừng còn lại được cho vào nồi nấu canh, còn một con gà rừng khác được xào luôn với nấm.
Nếu dùng để hầm thì thịt gà rừng sẽ trở nên rất dai, không ngon lắm, nhưng nếu xào như vậy thì rất ngon.
Chỉ trong một bữa ăn mà thịt gà đã bị cả nhà họ ăn hết, ăn đến mức no nê.
Sau đợt thu hoạch vụ hè, mọi người không thể nghỉ ngơi ngay lập tức vì họ còn phải gieo trồng vụ lương thực thứ hai.
Khi đã trồng xong và tưới nước cho cây, mọi người mới thực sự bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
Vào thời điểm này, mọi người cũng có thể được chia một số lương thực để ăn. Hơn nữa bởi vì vụ lúa mì năm nay được mùa, mỗi gia đình lại được chia thêm năm cân lúa mì.
Đừng coi thường năm cân lúa mì này ít hơn số lượng mà mọi người được chia sau đợt thu hoạch vụ thu năm ngoái. Đây là điều chưa từng có trước đây. Đại đội Ngưu Mông đã thành lập được nhiều năm như vậy, nhưng mỗi năm khi vụ lúa mì này được thu hoạch thì các thành viên trong đội đều không được chia mà chỉ được chia các loại lương thực khác.
Nhưng năm nay thì có rồi.
Chu Lâm cũng theo lệ cũ, trực tiếp đợi ở khu vực chia lương thực để đổi với người khác. Ai muốn đổi thành các loại lương thực khác thì đều có thể đổi.
Ngoài ra, anh còn mua thêm khá nhiều lương thực từ đội nhưng tin tức như vậy cũng không còn là tin tức gì đáng nói nữa.
Lần nào anh không mua thì mới là tin tức nóng hổi.
Ngay cả mợ út của anh cũng không nói gì nhiều.
Dù sao thì đó cũng là mua từ đội, rõ ràng chính đáng, ai có tiền thì đều có thể mua.
Cả Hứa Nhã cũng đã mua thêm hai mươi cân lúa mì từ đội.
Đây là tiền Hứa Nhã tự bỏ ra, cô ấy muốn đợi đến khi Niên Viễn Phương về, đến lúc đó sẽ cho anh ta ăn ngon.
Chỉ là cô ấy không biết, trong lòng những người chị dâu khác ít nhiều cũng có chút ý kiến về việc cô ấy có nhiều tiền riêng như vậy.
Tuy nhiên, đó là chuyện của nhà ông Niên, người ngoài không biết được.
Vào đêm hôm đó, Chu Lâm lặng lẽ ra ngoài vào lúc nửa đêm và không trở về cho đến sáng hôm sau.
Hai ngày sau, Chu Lâm lại đạp xe ra ngoài. Lần này anh mang về thứ gì?
Quả vải!
Cũng là năm nay, Chu Lâm đã đi hỏi thăm thì mới biết, hóa ra vải luôn được vận chuyển đến đây, chỉ là số lượng không nhiều vì đường xa.
Tuy nhiên vẫn có, chỉ cần xem có mua được hay không thôi.
Vải mà Chu Lâm mang về cũng không nhiều, chỉ có ba cân.
Nhưng ba cân vải này có giá còn đắt hơn thịt.
Nhưng như vậy thì đã sao, năm đó cha anh đã cho mẹ anh và anh ăn vải, đến lượt anh, anh còn không thể cho vợ con ăn vải sao?
Không thể.
Lần này vải mà anh mua về chính là loại mà Bạch Minh Châu thích, đó là vải nếp.
Bạch Minh Châu nhìn thấy vải liền nói với Chu Lâm: "Bây giờ cũng rảnh rồi, anh đi đón cậu út đến ở vài ngày đi."
Mợ út nghe vậy thì biết ý của cháu dâu, muốn gọi ông già qua ăn vải, bà ấy cười nói: "Không cần đâu, chúng ta ăn là được, không cần quan tâm đến ông ấy."
"Như vậy không được." Bạch Minh Châu cười.
"Đúng rồi, phải đi đón cậu út đến mới được." Chu Lâm nói xong cũng rất nhanh nhẹn, trực tiếp đạp Đại Kim Lộc, đi đón cậu út của mình đến.
Cậu út Cố cũng rất vui khi được đến nhà cháu trai chơi, không chỉ có gia đình cháu trai mà còn có vợ và gia đình của con trai thứ hai cũng ở đây nữa.
Kết quả là vừa đến đã được ăn vải.
Cậu út Cố ăn hai quả rồi không ăn nữa mà cũng không nói gì trước mặt, đợi đến lúc đi ngủ, ông ấy mới nhỏ giọng lẩm bẩm với mợ út.
“Bà sang đây để trông chừng mà? Sao lại mua cả vải về ăn, bà không khuyên nhủ gì à?”
Mợ út nói: “Chẳng ai nhìn thấy đâu.”
Ăn vải xong thì trực tiếp ném vỏ vải vào lò sưởi đốt. Hạt vải sẽ nổ nên họ mang ra ngoài ném xuống sông, sạch sẽ gọn gàng.
“Đây là vấn đề nhìn thấy hay không nhìn thấy sao? Vải đắt lắm.”