Mục lục
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cho dù là như vậy, Chu Lâm vẫn lo lắng vợ anh không đủ dinh dưỡng, cho nên thời điểm nửa đêm đi ra ngoài giao dịch, anh còn trữ một ít kẹo sữa, sữa bột cùng với sữa mạch nha, thực phẩm dinh dưỡng v.v ở trong nhà.

Anh cũng thường đến công xã mua một chút trái cây đóng hộp mang về, có điều vợ anh không thích đồ hộp, chỉ thích ăn trái cây tươi thôi.

Nhưng đúng là không có cách nào, vì bây giờ lấy đâu ra trái cây tươi đây.

Trong lúc một đám đàn ông đang tắm ở sông, Lý Thái Sơn nói:

“Anh Lâm, nếu mà thai lần này của chị dâu là con gái thì sau này làm vợ của con trai tôi nhá?”

Sau khi Lý Thái Sơn biết Đâu Đâu được Đổng Kiến nhận làm con nuôi, anh ta cũng muốn nhận Đô Đô làm con nuôi, nhưng việc nhận con nuôi không phải là việc muốn nhận ai thì nhận, phải hợp cả bát tự nữa.

Bát tự của Lý Thái Sơn và Đô Đô không đạt được mức độ vô cùng hợp nhau, cho nên đành thôi.

Nhưng mà cái tên này ngày nhớ đêm mong muốn làm thông gia với nhà anh Lâm của mình, trước kia ngóng trông đứa bé trong bụng vợ mình là con gái, về sau sẽ làm vợ của Đâu Đâu hoặc là Đô Đô.

Bây giờ sinh con trai thì coi như bít cửa, nhưng mà tin tức tốt là chị dâu lại có thai, vẫn là sinh đôi.

Lần này thế nào cũng phải có đứa con gái chứ? Thế là anh ta muốn đính hôn làm vợ của con trai nhà mình luôn.

Chu Lâm cũng muốn cho anh ta một cú đấm, bảo anh ta đừng ngủ mơ giữa ban ngày nữa, đừng có dọa cho con gái anh chạy mất!

Nhưng người ta cũng nhiệt tình, cho nên Chu Lâm nói: “Bây giờ đã nói đến chuyện mười mấy hai mươi năm sau, có phải cậu lo lắng quá sớm hay không?”

Lý Thái Sơn cười hì hì: “Thì tại tôi muốn giành trước một bước thôi mà.”

“Với quan hệ của hai chúng ta, cậu đã giành trước bao nhiêu bước rồi, chuyện sau này để sau này nói đi.” Chu Lâm cũng không cự tuyệt, chỉ nhẹ nhàng nói.

Lý Thái Sơn được dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở, lại cảm thán: “Anh Lâm, anh thật đúng là tài giỏi, sao có thể tài giỏi đến thế, Đâu Đâu và Đô Đô là anh em song sinh, bây giờ lại là sinh đôi tiếp.”

Đám người Lý Phong Thu cũng không thể không phục, đều hỏi thăm anh đã ăn gì? Có phải dùng những thuốc bổ khác hay không?

Chu Lâm xua xua tay tỏ vẻ đây đều là vận may cả thôi.

Tuy anh cũng cảm thấy mình rất tài giỏi, nhưng anh thấy vợ mình cũng tài giỏi không kém, không hoàn toàn là công lao của một mình anh.

Tất nhiên bên phía khu tập thể của thanh niên trí thức cũng có nhiều người nghe nói đến chuyện lần này Bạch Minh Châu mang thai lại là sinh đôi tiếp,.

Cho dù là Dương Nhược Tình cũng không nhịn được mà hâm mộ.

Lúc trước sinh hai đứa con trai đáng yêu người gặp người thích, không ngờ hiện giờ lại là sinh đôi tiếp, ngay cả cô ta cũng phải thừa nhận nữ thanh niên trí thức lấy người đàn ông ở nông thôn này cũng có chút may mắn trên người.

Đồng thời tình cảnh của cô ta cũng chịu ảnh hưởng, bởi vì sau khi Đặng Tường Kiệt tan việc về nhà thì rất trầm mặc.

Cô biết anh ta cũng thích trẻ con, muốn có con.

Lúc trước khi đang quan hệ thân thiết, anh ta cũng ôm cô ta nói muốn sinh mấy đứa bé, như thế mới vô cùng náo nhiệt.

Kết quả đứa bé kia đã bị Mã Quyên hại cho không còn……

Đương nhiên, hiện tại cô ta vẫn còn chưa muốn sinh con, sinh con ra rồi nuôi sống kiểu gì? Nơi này chính là ở nông thôn, cô ta không muốn để cho con của mình phải sinh ra ở cái nơi như là nông thôn thế này.

Cho nên cho dù cô ta có biết cảm xúc của Đặng Tường Kiệt nhưng vẫn coi như không biết gì.

Nhưng cô ta không biết trong lòng Đặng Tường Kiệt hối hận đến chừng nào.

Bây giờ Bạch Minh Châu sống càng hạnh phúc, vậy thì cây gai trong lòng Đặng Tường Kiệt sẽ đ.â.m càng sâu hơn.

Thật sự, từ sau khi cô rời xa anh ta và sống cùng Chu Lâm, trên mặt cô luôn nở nụ cười, có đôi khi ở bên ngoài anh ta cũng gặp được cô, thật sự có thể nhìn thấy trên mặt cô tỏa ra một loại hạnh phúc khác thường.

Chỉ là trong mắt cô đã không còn tình cảm dành cho anh ta giống như trước kia nữa, hoàn toàn coi anh ta là người xa lạ.

Có đôi khi nửa đêm tỉnh mộng, anh ta vẫn sẽ nghĩ đến cô bé trước kia đuổi theo phía sau anh ta, sùng bái không muốn xa rời anh ta như thế nào.

Giống như anh ta là cả bầu trời của cô, là tất cả của cô.

Nhưng tất cả những điều đó đều đã biến thành quá khứ.

Lúc trước nếu như anh ta nhận lời thổ lộ và lời tỏ tình của cô, vậy thì có phải bây giờ người đàn ông trải qua cuộc sống hạnh phúc cùng cô sẽ là anh ta mà không phải Chu Lâm hay không?

Nghĩ như thế Đặng Tường Kiệt hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh còn có Dương Nhược Tình đang ngủ, người này mới là vợ hợp pháp của anh ta.

Tạm thời không nói đến chuyện của hai vợ chồng này.

Sáng sớm hôm nay Đổng Kiến đã tặng cho Bạch Minh Châu một đôi chân giò lợn.

Mợ út nhìn thấy anh ấy xách theo một đôi chân giò lợn như thế thì hỏi: “Sao cậu lại mang chân giò lợn qua đây?”

“Chào thím ạ, đôi chân giò lợn này là để cho Minh Châu bồi bổ.” Đổng Kiến cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-185.html.]

Đổng Kiến rất là hào phóng, sau khi Hứa Nhã sinh em bé, anh ấy cũng tặng cho cô ấy một đôi chân giò lợn, bởi vì đều là thanh niên trí thức, quan hệ của hai bên cũng không tồi, anh ấy không hề keo kiệt.

Bây giờ biết Bạch Minh Châu lại mang thai một cặp song sinh thì anh ấy đi kiếm ngay một đôi chân giò lợn đem qua đây để bồi bổ cho cô.

Bởi vì nói ra thì anh ấy là cha nuôi của Đâu Đâu, quan hệ với Chu Lâm và Bạch Minh Châu còn thân hơn một chút, sau khi nhận kết nghĩa, cơm tất niên cũng ăn chung luôn ở bên này.

“Ở lại đây ăn cơm sáng đi.” Mợ út nói.

“Cháu ăn xong mới đến.” Đổng Kiến cười cười: “Cháu đi về trước.”

Anh ấy để chân giò lợn lại rồi vẫy vẫy tay đi mất.

Không lâu sau Chu Lâm cũng thức dậy, mợ út nói ngay với anh là cha nuôi của Đâu Đâu mang chân giò lợn qua đây.

“Thật là người tốt, chỉ là sao còn chưa kết hôn chứ? Mợ thấy cô giáo Sở thật sự rất tốt, không ít người đều khen cô ấy biết dạy trẻ con đó.” Mợ út nói.

“Đổng Kiến là người có khát vọng lớn, trước khi ổn định lại thì anh ấy không có tâm tư đó đâu, chúng ta không cần khuyên nhiều.” Chu Lâm vừa nhổ nước đánh răng ra vừa nói.

Ban đầu anh cũng cho rằng hai người sẽ thành đôi, kết quả lại không thành.

Nhưng đây là việc riêng của Đổng Kiến, anh sẽ không lắm lời nói thêm làm gì, người ta là người làm công tác văn hóa, trong lòng có suy tính khác, không cần người ngoài lắm miệng xen vào.

Ăn bữa sáng xong, vẻ mặt Chu Lâm khổ sở vác cuốc đi làm.

Cháu gái của Lý Thái Sơn là Lý Đại Ni vội vàng làm xong việc nhà rồi đến bên này, “Thím ơi, cháu qua đây lấy quần áo.”

“Để hết ở trong sọt kia kìa.” Mợ út nói.

Lý Đại Ni đáp vâng, vác cái sọt được làm từ rơm rạ đựng quần áo đi mất.

Bạch Minh Châu có thai, chắc chắn không tiện giặt những thứ như quần áo, mợ út muốn tiếp nhận chuyện này, nhưng cả Chu Lâm và Bạch Minh Châu đều không đồng ý.

Bởi vì mỗi ngày Đâu Đâu và Đô Đô đều chơi đến mức cả người toàn là bùn đất, ngoại trừ tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ, giữa trưa trước khi ngủ trưa, Bạch Minh Châu còn thay một bộ quần áo sạch khác cho bọn chúng rồi mới để hai anh em lên giường đất ngủ.

Mà bản thân Bạch Minh Châu bởi vì mang thai nên nhiệt độ cơ thể cao, một ngày cô cũng phải thay nhiều hơn một bộ quần áo, hơn nữa Chu Lâm, mợ út, cùng với chăn trải giường cứ bảy ngày thì giặt giũ một lần, những công việc này cũng không hề nhẹ nhàng.

Tuy bây giờ Đâu Đâu và Đô Đô đã lớn, trên cơ bản ở trong thôn đã không cần người trông nom, có Sư Tử đi chung với bọn chúng, nhưng mợ út cũng phải làm cơm, còn cả quét tước dọn dẹp trong nhà nữa.

Đương nhiên Bạch Minh Châu cũng có làm, nhưng bởi vì bụng quá to nên mợ út đều không cho cô nhúng tay.

Cho nên làm sao còn có thể để mợ út đi giặt quần áo cho cả gia đình được chứ? Lương tâm của hai vợ chồng bọn họ để ở chỗ nào?

Mợ út không lay chuyển được hai vợ chồng này, cuối cùng cũng đồng ý chuyện một tháng tiêu một đồng, để cho Lý Đại Ni lại lần nữa đến đây hỗ trợ giặt quần áo.

Hai năm trước Lý Đại Ni mười hai tuổi đã từng đến hỗ trợ giặt rồi, hiện giờ mười bốn tuổi, giặt quần áo càng thêm sạch sẽ, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.

Hơn nữa ở trong thôn, mười bốn tuổi cũng đã là con gái lớn rồi, không nói đến chuyện ngày thường phải làm hết việc trong nhà mà còn phải chăm sóc cả lợn rồi cộng thêm cắt cỏ cho lợn nữa.

Vô cùng tài giỏi.

Giá cả vẫn như cũ, một tháng cho một đồng.

Lý Đại Ni vẫn rất vui vẻ kiếm số tiền này, bởi vì về cơ bản thì trong tay những cô gái tầm tuổi như cô bé đều không có tiền, nhưng mỗi tháng cô bé có thể tích cóp được hai hào, có thể làm bao lâu thì làm bấy lâu, cố gắng tích cóp nhiều một chút, cô bé rất muốn mua cho mình một tấm vải để may một bộ quần áo mới.

Bạch Minh Châu ngủ hơi muộn, nhưng mà lúc dậy cũng mới 8 giờ.

Lý Đại Ni đã mang quần áo được giặt sạch sẽ về rồi phơi xong, người cũng đã về nhà.

Trong sân chỉ có mợ út đang tự tưới nước cho rau dưa củ quả trong đất của mình.

Mợ út nói: “Mợ nghe thằng Lâm nói, buổi tối hôm qua cháu không ngủ được à?”

“Vâng, cháu cảm thấy nóng.” Bạch Minh Châu gật đầu.

Sau khi mang thai thì chất lượng giấc ngủ của cô rất cao, chỉ là hiện giờ thời tiết này càng ngày càng nóng, cô có một cái bụng lớn như thế, nhiệt độ cơ thể càng cao hơn rất nhiều, buổi tối hôm qua cô lăn qua lộn lại một hồi lâu mới ngủ được.

Nhưng hiện tại mới hơn năm tháng không đến sáu tháng, sau này tới lúc bảy tháng rồi tám tháng thì xử lý kiểu gì?

Mợ út cũng bó tay với chuyện này, bởi vì bà đã nhắc cháu ngoại để một chậu nước ở trong phòng, nhưng vẫn nóng.

Thật ra Bạch Minh Châu đang suy nghĩ đến một việc.

Cô muốn tự mình làm băng.

Mợ út bảo để một chậu nước ở trong phòng nhưng hiệu quả cũng không quá lớn, còn nếu để một chậu băng ở đó, vậy chắc chắn sẽ không giống nhau.

Có băng thì ban đêm đi ngủ có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng mà chỉ sợ là không dễ kiếm được diêm tiêu.

Nhưng để phòng ngừa sau này mình lại ngủ không yên, Bạch Minh Châu vẫn muốn hỏi Chu Lâm một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK