Mẹ Lý Phong Thu chưa bao giờ dám cứng rắn với vợ của con trai thứ hai, bà ta chỉ biết khóc: “Mẹ biết là thiệt thòi cho con nhưng không phải là mẹ không có cách nào hay sao? Không thể động đậy suốt một trăm ngày, kế tiếp……”
Bà ta không thể trông cậy vào cô con dâu cả nhẫn tâm đó nữa, chỉ có thể dựa cô con dâu thứ hai thôi.
“Tôi không sống nổi nữa!”
Vợ Phong Mậu nghe nói phải kiêng cữ một trăm ngày thì khóc lóc chạy về nhà, thu dọn quần áo, không dẫn theo con mà về nhà mẹ đẻ ở!
Cô ta bỏ đi rồi, việc chăm sóc mẹ chồng liền rơi vào tay Phong Mậu. Lúc này Phong Mậu mới biết công việc này khó khăn đến mức nào, làm thế nào mà anh trai anh ta đã kiên trì được vậy?
Khi anh ta đi chăm sóc mẹ mình, thật sự là nôn ra cả cơm tối.
Người già nằm trên giường không thể xuống giường, hai cô con dâu đều không chăm sóc, mà lại nhờ hai người con trai đến chăm sóc?
Khi chuyện chưa từng có này lan truyền trong thôn lại khiến một đám đàn bà nhiều chuyện bàn tán xôn xao.
Nhưng cho dù người khác nói gì, chị Lý cũng không đi!
“Cháu làm như vậy sẽ chịu thiệt thòi đấy.” Thím Tôn nói. Bà ta thấy dù sao cũng phải đi, dù chỉ là làm bộ đến cho có.
“Bình thường cháu chẳng được hưởng thứ gì tốt, toàn bị em dâu chiếm hết. Bây giờ bà ta gặp chuyện rồi, cô ta mới hầu hạ mấy ngày đã không chịu nổi mà chạy về nhà mẹ đẻ? Vậy thì cháu đi làm gì, đừng hòng!” Chị Lý cười lạnh nói.
“Có ai như cháu sao? Cháu cũng là người có con trai. Sau này con trai cháu lấy vợ, chúng nó cũng sẽ học theo cháu làm như vậy đấy!” Vì muốn bênh vực lẽ phải mà Thím Tôn chỉ trích chị ấy.
“Chuyện nhà cháu không phiền thím phải can thiệp vào. Thím vẫn nên lo cho nhà mình đi!” Chị Lý ngược lại không khách sáo với bà ta lắm, trực tiếp mắng bà ta.
"Đúng đấy mẹ, mẹ lo nhiều như vậy làm gì? Không có chuyện gì để nói nữa thì mau đi về đi." Chị Đại Sơn nói thêm vào, trong lòng cũng cười lạnh. Mẹ chồng này của chị ấy còn có thời gian rảnh rỗi để đi quản chuyện của người khác.
Thím Tôn cũng không biết trong lòng con dâu đang nghĩ gì.
Bà ta vốn định đến đây để nói chuyện phiếm với mẹ Lý Phong Thu, muốn nói rằng không chỉ vợ của Phong Thu không ra gì, mà vợ của con trai thứ hai của bà ta cũng không ra gì.
Kết quả vừa bước vào nhà đã bị mùi hôi thối nồng nặc xông ra ngoài.
"Ôi trời ơi, tôi sẽ đến thăm bà sau nhé!" Thím Tôn trực tiếp bỏ chạy.
Vào ban đêm, bà ta còn phàn nàn với ông đội trưởng: "Không phải tôi nói chứ, vợ của Phong Thu thật là không ra gì. Mẹ chồng của nó gãy chân mà nó còn không thèm nhìn lấy một cái, tôi khuyên nó thì nó cũng không nghe, có chuyện như vậy sao? Vợ của Phong Mậu cũng vậy, thậm chí còn chạy về nhà mẹ đẻ trốn. Bình thường mẹ chồng của nó chăm sóc nó rất chu đáo, nó cũng là một con người vô lương tâm..."
"Nếu bà không đối xử tốt với mấy người vợ của anh em Đại Hải, sau này bà nằm như vậy, chắc chắn chúng cũng sẽ không quan tâm đến bà. Bà cứ chờ Tiểu Lệ về hầu hạ bà đi. Nhưng tôi thấy có lẽ Tiểu Lệ sẽ không về hầu hạ bà đâu." Ông đội trưởng nhẹ nhàng nói.
Mặc dù ông là đội trưởng nhưng ông sẽ không can thiệp vào chuyện này, bởi vì thanh quan khó quản chuyện nhà. Hơn nữa không phải con trai ruột Lý Phong Thu của bà ta đang đi hầu hạ bà ta sao?
Mà vợ ông ấy không lo lắng cho bản thân mình nhưng lại có thời gian để lo lắng cho người khác.
Thím Tôn sững sờ một lúc, hỏi: “Ông có ý gì vậy?”
“Chẳng có ý gì, trời sắp tối rồi, mau đi ngủ đi.” Ông đội trưởng xoay người, quay lưng lại với bà ta.
Thím Tôn lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Nếu chúng nó dám đối xử với tôi giống như vợ Phong Thu và vợ Phong Mậu, tôi sẽ lột da chúng!”
Bà ta tự tin rằng mình là một bà mẹ chồng rất uy nghiêm.
Khi bà ta nói thì không một cô con dâu nào dám cãi lại.
Và chuyện nhà họ Lý lại ồn ào ầm ĩ thêm một lần nữa.
Vì Lý Phong Mai đã trở về.
Cô ta đạp xe từ huyện về thăm nhà, cũng là lần hiếm hoi cô ta có thời gian về nhà. Cô ta vừa về đến nơi thì mới biết mẹ cô ta bị gãy chân, nằm trên giường không thể xuống giường được.
Kết quả là chị dâu cô ta lại không đến chăm sóc!
“Thật là quá đáng!” Lý Phong Mai tức giận không thôi.
Cô ta tức tốc đến nhà anh trai và chị dâu, lớn tiếng với chị Lý: “Mẹ tôi thành ra thế này, chị lại cứ đứng nhìn như vậy sao? Chị có phải là con dâu nhà họ Lý không?”
Chị Lý nào có coi cô ta ra gì, lạnh lùng cười nói: “Cô về đúng lúc đấy, sau này cứ giao mẹ cô cho cô chăm sóc. Chồng chị còn phải đi làm, không có thời gian rảnh đâu!”
Lý Phong Mai tức giận: “Sao chị có thể nói ra những lời này? Chị có tin tôi sẽ kiện chị lên hội phụ nữ không, để hội phụ nữ đến xử lý chị?”
“Cô đi kiện đi, cứ kiện đi!” Chị dâu Lý cười nhạt, nói: “Mới uống nước trong thành phố mấy ngày mà đã xem lông gà thành lệnh tiễn rồi!”
Lý Phong Mai chỉ tay vào chị ấy, tức giận đến mức không nói nên lời. Sau đó cô ta thực sự chạy đến hội phụ nữ của công xã để kiện chị Lý.
Đương nhiên hội phụ nữ công xã phải đến, con dâu không chăm sóc mẹ chồng bị liệt, để mặc mẹ chồng nằm trên giường ị đái tùm lum, đây không phải là cách hành xử tốt đẹp gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-87.html.]
Tuy nhiên, sau khi người của hội phụ nữ công xã đến thì phát hiện sự việc hoàn toàn khác với những gì Lý Phong Mai đã nói.
“Cô nói nhầm người rồi à?” Cô gái của hội phụ nữ xã nhìn Lý Phong Mai và hỏi.
Lý Phong Mai đến hội phụ nữ nói rằng, bình thường mẹ cô ta rất tốt với người con dâu này. Cái gì ngon cũng ưu tiên cho chị ấy, kết quả bây giờ không xuống giường được lại không đi chăm sóc.
Nhưng hỏi ra thì chuyện này là nói về chị dâu thứ hai của cô ta, không phải chị dâu cả này.
“Dù sao chị ta cũng là con dâu nhưng lại không đi chăm sóc. Đây là hành vi không có đạo đức, hội phụ nữ các cô phải quản!” Lý Phong Mai nói.
Nữ đồng chí nói rằng hội phụ nữ sẽ quản, nhưng mà không phải quản chị Lý, bởi vì bên này có Lý Phong Thu đi hầu hạ, hai vợ chồng chỉ cần có một người đến, ai đi hầu hạ cũng được.
Họ trực tiếp đến đón vợ của Phong Mậu về!
Để cô ta trở về bàn bạc với Lý Phong Mậu. Lý Phong Mậu đã đi hầu hạ hai ngày nhưng anh ta không chịu được nên không hầu hạ nữa.
Vì vậy, người không chăm sóc người già là hai người này.
"Cô thật sự không làm được chuyện gì tốt cả!" Lý Phong Mậu mắng em gái mình.
"Cô đã lấy chồng rồi, còn quay về can thiệp vào chuyện nhà mẹ đẻ của mình làm gì?" Vợ Phong Mậu cũng mắng cô ta.
Bây giờ thì tốt rồi, nhân viên hội phụ nữ đã tìm đến tận nhà, bao gồm cả bên nhà vợ của cô ta cũng đều biết cô ta không chăm sóc mẹ chồng mới chạy về đây trốn!
Lý Phong Mai cũng quay sang cãi nhau với họ: "Sao thế, hàng ngày mẹ thương yêu hai người nhất. Bây giờ mẹ thành ra thế này, hai người lại chẳng quan tâm gì. Các người có lương tâm không?"
"Cô có lương tâm thì đi hầu hạ đi, đừng đứng nói những lời không đau eo!" Vợ Phong Mậu tức giận nói.
"Đúng vậy, không phải cô đã trở về rồi sao, đừng nói bóng nói gió ở đây nữa, mau đi hầu hạ đi!" Lý Phong Mậu cũng nói.
"Kêu tôi đi thì tôi đi!" Lý Phong Mai tức giận không thôi.
Và rồi cô ta đi hầu hạ mẹ mình, kết quả chưa đầy mười phút đã nôn ba lần.
Mẹ cô ta nói: "Tiểu Mai à, hay là con về đây ở đi?"
Lý Phong Mai sắp nôn ra mật xanh mật vàng, nghe thấy câu này chỉ muốn chạy như bay, run rẩy nói: "Mẹ, con buồn tiểu!"
Cô ta nói xong liền chạy ra khỏi nhà leo lên xe đạp chạy mất: "Trên thành phố còn có chút việc, con về trước đây!" Cứ như thể sau lưng còn có ma đuổi vậy.
Mẹ cô ta chỉ biết khóc không ngừng, không hiểu sao bà ta lại trở thành kẻ mà mọi người đều ghét.
Mọi người trong đội đều biết chuyện của nhà ông Lý.
Lúc mới bắt đầu, mọi người còn bàn tán, chê bai, nhưng khi thời tiết dần ấm lên, ai ai cũng phải đi làm việc, gần như không có thời gian để ý đến nó nữa.
Trời quang chưa được bao lâu, lại đổ thêm một trận mưa nữa.
Trời mưa thêm mấy ngày nữa, hai trận mưa liên tiếp đã xoa dịu cái thời tiết khô nóng vốn có.
Trời tạnh mưa, ngay khi mọi người nghỉ ngơi xong thì tiếp tục làm công việc đã được phân công. Mà Bạch Minh Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến lúc làm việc, Chu Lâm vội ra ngoài rồi ra sức làm việc, không đối mặt với cô nữa.
Mấy ngày qua, mạng sống của cô gần như nằm trong tay anh.
Chưa kể đến Chu Lâm đang có cuộc sống tận hưởng, thoải mái. Dáng vẻ của anh khiến Lý Thái Sơn phải lẩm bẩm: ‘Anh Chu, đừng như vậy nữa”.
Chu Lâm nhìn chằm chằm vào Lý Thái Sơn rồi tự hỏi “Thì tôi thu hoạch thôi, sao vậy?”
“Còn phải hỏi tôi sao, trên mặt anh hiện lên chữ “đủ ăn đủ mặc” rồi cơ mà”, Lý Thái Sơn trả lời.
Người này đúng là phải “ăn nhạt mới biết thương mèo”, không biết đói bụng là thế nào, sẽ phải ghen tị c.h.ế.t mất.
Chu Lâm sờ tay lên mặt tự hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”
Lý Thái Sơn gật đầu khẳng định, điều đó rất rõ ràng, rõ ràng như cái cách mùa xuân đã đến, chim hót rộn ràng và hoa nở thơm lừng.
Cũng không biết thành ngữ đó là gì, nhưng ý nghĩa của nó là như vậy.
Chu Lâm nói: “Không phải tôi có ý khoe khoang với cậu, nhưng trên mặt người đàn ông vui vẻ này luôn có thứ gì đó”.
Lý Thái Sơn đứng hình: “...”
Nhiệm vụ hôm nay là nhổ cỏ, mấy ngày nay trời mưa, cỏ mọc lên, nếu không nhổ thì cỏ sẽ ăn hết phân bón trong đất.
Việc nhổ cỏ này dễ dàng hơn nhiều so với việc tưới nước.