“Cháu nằm trên giường một lát trước đã. Mợ đi kêu thím Trương bảo bà ấy đi gọi xe lừa!” Mợ út nói.
Bạch Minh Châu gật đầu, nói: “Mợ út, mợ đi chậm một chút. Đừng vội. Cháu không sinh nhanh như vậy đâu.”
Cô đã được phổ cập kiến thức, hiện tại có phản ứng, chỉ sợ ngày mai sinh ra cũng là nhanh rồi.
Mợ út đi tìm thím Trương. Những ngày này, thím Trương cũng không ra ngoài nhiều. Vì bà ấy biết Bạch Minh Châu sắp sinh chỉ là chuyện của mấy ngày nữa. Nếu có chuyện gì không phải bà ấy cũng có thể giúp đỡ một tay hay sao?
Bà ấy thấy mợ út đến nói với mình, liền đặt đậu sang một bên, nói: “Chị về nhà sắp xếp đồ đạc cần mang lên thành phố, tôi lập tức đi tìm ông Đào!”
Mợ út gật đầu rồi về nhà. Bà ấy vừa đến nhà thì thấy mẹ Lý Thái Sơn dìu bà Lý qua, mời người vào xem Bạch Minh Châu.
“Sao rồi, còn đau không?” Bà Lý thấy cô liền hỏi.
“Sau khi về nhà lại đau thêm một lần.” Sắc mặt Bạch Minh Châu hơi tái.
Bà Lý đi rửa tay rồi kiểm tra cho cô một chút, mới nói: “Sắp sinh rồi, phải vào thành phố trước. Đã gọi xe lừa chưa?”
“Thông gia của tôi đi gọi rồi.” Mợ út vừa bắt đầu sắp xếp quần áo vừa nói.
Quần áo của Bạch Minh Châu, quần áo của hai đứa trẻ, sữa bột và bình sữa.
Cả chăn cũng cần mang theo, vì sau khi sinh con sẽ cảm thấy rất lạnh. Đường đỏ cũng phải mang theo, khi không có sức lực thì có thể uống...
Khi Chu Lâm và Lý Thái Sơn chạy về nhà với cái trán đầy mồ hôi, Bạch Minh Châu đã lên xe lừa của chú Đào.
"Vợ, em thế nào rồi, có đau không?" Mặt Chu Lâm đầy mồ hôi nhưng anh cũng không thèm lau, vội vàng hỏi.
"Em không sao, chỉ là đau từng cơn. Lúc thì đau, lúc lại không đau." Bạch Minh Châu nói, đưa chiếc ví đựng tiền và tem phiếu đã chuẩn bị sẵn cho anh.
"Em cứ nằm yên. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện!" Chu Lâm nắm chặt ví tiền, nói.
Chú Đào, Chu Lâm, Bạch Minh Châu và bà Lý cùng nhau đến bệnh viện.
Lý Thái Sơn cũng muốn đi theo.
"Con còn muốn đi theo làm gì?" Mẹ Lý Thái Sơn túm lấy anh ta, hỏi.
"Chị dâu sắp sinh rồi. Con đi theo với anh Lâm xem có giúp gì được không?" Lý Thái Sơn đáp.
Ngay lập tức bị mẹ Lý Thái Sơn vừa đánh vừa nhéo: "Con mau cút về nhà làm việc ngay!"
Vợ người ta sinh con, anh ta là một người ngoài, sao anh ta phải gấp gáp thế? Đây không phải là khiến người ta cười c.h.ế.t sao!
Lý Thái Sơn bị nhéo phải trở lại làm việc.
Mẹ Lý Thái Sơn và thím Trương dỗ dành mợ út: "Chị đừng lo lắng quá. Cháu dâu của chị có phúc, nhất định sẽ sinh cho chị hai đứa cháu ngoại mũm mĩm!"
Mợ út gật đầu. Sau khi họ đi rồi, bà ấy chuẩn bị nến và tiền vàng đến mộ của cha mẹ Chu Lâm cầu nguyện.
"Cô, dượng, nếu hai người ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho vợ của Tiểu Lâm nhé. Con bé sắp sinh hai đứa cháu cho nhà họ Chu rồi..."
Tin Bạch Minh Châu sắp sinh đã lan truyền khắp đại đội Ngưu Mông.
Chu Xuyên và chị dâu Chu nghe tin thì không thèm đếm xỉa.
Cố Quảng Thu tan làm vào buổi chiều, mượn xe đạp của ông đội trưởng, đi lên thành phố cùng với Lý Thái Sơn.
Họ mang theo bữa tối do mợ út làm vào thành phố, có bánh thịt rau dại và cháo đường đỏ.
Cháo đường đỏ được đựng trong hộp đựng trái cây.
Đây là thứ mà Chu Lâm thường xuyên mua về từ hợp tác xã cho Bạch Minh Châu làm đồ ăn vặt, sau khi ăn xong thì để lại hộp.
Anh ấy mang theo hai hộp cháo đường đỏ, vẫn còn nóng.
Khi họ đến, Bạch Minh Châu đang sinh trong phòng sinh. Bà Lý cũng đang ở trong phòng sinh để giúp đỡ.
"Anh Lâm, chị dâu thế nào rồi?" Nhìn thấy anh, Lý Thái Sơn vội vàng nói.
"Chị dâu cậu đang sinh ở trong đó." Chu Lâm nói.
"Anh Lâm, anh cứ yên tâm. Chị dâu em có phúc khí lớn như vậy, nhất định sẽ sinh nhanh thôi." Lý Thái Sơn nhìn vào phòng sinh, an ủi anh.
Cố Quảng Thu liền đưa giỏ cho Chu Lâm, ra hiệu cho anh ăn trước.
Tuy Chu Lâm không có chút khẩu vị nào nhưng anh cũng không chần chừ lâu, vì anh phải ăn no mới có sức. Vì vậy anh liền nhai hai chiếc bánh thịt rau dại như nhai mía.
Còn lại thì anh để đó, nói với họ hai người: "Trời tối rồi, em ở đây canh là được rồi. Hai người về đi."
Anh vừa nói xong thì nhìn thấy bà Lý đi ra. Bà ấy nhìn thấy Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn, cháu trai của mình, liền hỏi: "Sao mấy đứa đến đây vậy?"
"Đem đồ ăn cho bà nội và chị dâu." Lý Thái Sơn nói.
Bà Lý nhận lấy giỏ tre nhìn thấy bên trong có cháo đường đỏ thì rất hài lòng. Bà ấy thấy sắc mặt của Chu Lâm tái nhợt liền nói: "Vợ của cháu không sao. Nhưng không sinh nhanh như vậy đâu, cháu đi tìm chỗ nào chợp mắt một lúc đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-71.html.]
Bà Lý cầm bát cháo đường đỏ vào cho Bạch Minh Châu.
Lúc này toàn thân Bạch Minh Châu đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch. Cô thật sự không ngờ sinh con lại đau đến như vậy!
Đây đúng là bất chấp cả tính mạng!
"Mau ăn chút cháo, bổ sung sức lực." Bà Lý muốn đút cháo đường đỏ cho cô.
Sáng nay, Bạch Minh Châu đã ăn hai cái bánh thịt và một bát mì vằn thắn. Sau khi đến đây vào buổi trưa, Chu Lâm đã đi mua bánh bao thịt có nước súp cho cô ăn. Vào buổi tối, cô đã ăn sủi cảo và mì sợi.
Tuy nhiên, lúc này cô lại thấy đói nhưng cô không muốn ăn cháo đường đỏ mà muốn ăn bánh bột ngô nhân thịt!
Món này sẽ giúp cô no bụng hơn để ứng phó với quá trình sinh con tiếp theo!
"Bà Lý ơi, cháo đường để sau khi sinh xong cháu sẽ ăn. Cháu muốn ăn bánh bột ngô trước!"
“Được.” Bà Lý liền cho cô ăn bánh rau dại nhân thịt, bản thân bà ấy cũng ăn cùng cô, còn mời y tá trong phòng sinh một phần.
Y tá nói không cần nhưng bà Lý vẫn bảo cô ấy cầm lấy.
Y tá không thể từ chối, vì lúc này chắc chắn là cô ấy cũng đang đói bụng.
Hơn nữa, bánh thịt này có mùi vị thật sự tuyệt vời.
Đây là bánh thịt được làm từ bột mì nguyên chất.
Có thể thấy gia đình của sản phụ này có điều kiện khá tốt.
Sau khi ăn bánh nhân thịt và uống nước, Bạch Minh Châu cảm thấy có tinh thần hơn. Nhưng ngay sau đó cô lại rơi vào cảm giác đau do cơn co thắt gây ra, bắt đầu chịu đựng cơn đau ập đến.
"Bà Lý ơi, khi nào thì cháu mới sinh vậy? Thời gian cũng qua lâu rồi mà." Bạch Minh Châu tranh thủ lúc không đau hỏi.
Bà Lý nói: "Mang thai lần đầu vốn dĩ sẽ phải vất vả. Nhưng cháu nhanh lắm, đã mở được sáu phân rồi, đợi mở hết mười phân thì lúc đó mới sinh được!"
"Đúng vậy, tốc độ rất nhanh. Ước tính với tốc độ này, tối nay cô sẽ sinh, tốc độ rất nhanh rồi đó." Y tá cũng an ủi cô, năm nay rất ít người sinh đôi.
Bạch Minh Châu bắt đầu trấn an bản thân, cố gắng để bản thân bước vào trạng thái vô ngã, muốn dùng thân xác của mình để hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại trong cuộc đời này.
Nhưng loại đau đớn này thật sự là ai sinh thì mới biết được.
Vào lúc nửa đêm, Bạch Minh Châu bắt đầu sinh.
Mà ở giai đoạn này, ngược lại cơn đau mà Bạch Minh Châu phải chịu đựng lại nhẹ nhàng hơn nhiều!
Vì bà Lý có một bộ phương pháp hít thở khi sinh.
“Đây là phương pháp mà bà đã tổng kết từ kinh nghiệm đỡ đẻ cho hàng nghìn sản phụ trong đại đội chúng ta hơn nửa đời người. Ai đã từng thử qua rồi đều không chê. Cứ theo phương pháp thở của bà, không chỉ giúp sinh nhanh mà còn tiết kiệm được phần lớn sức lực!”
Bạch Minh Châu học theo, cô có khả năng học hỏi rất nhanh.
Bà Lý chỉ dạy một lần là cô đã hiểu, khiến bà Lý không khỏi khen ngợi: “Chẳng trách cháu có thể viết bản thảo kiếm tiền, thật sự là quá thông minh.”
Có những sản phụ bà phải dạy đi dạy lại nhiều lần mới dần nắm được điểm cốt lõi, thế mà chỉ nói một lần là cô đã hiểu rồi.
Mà sau khi Bạch Minh Châu nắm được phương pháp thở này cũng nhanh chóng phát hiện ra những lợi ích của phương pháp này, bắt đầu dùng hết sức sinh con!
Bên ngoài phòng sinh, Chu Lâm đang đi đi lại lại, sốt ruột chờ đợi.
Bên cạnh còn có một người là Lý Thái Sơn.
Cố Quảng Thu đưa cơm xong thì đi về một mình, còn anh ta thì không về.
Anh Lâm sắp làm cha rồi, chuyện lớn như vậy sao anh ta có thể không ở lại được? Làm việc thì không phải lúc nào cũng có thể làm việc à? Anh ta ở lại lỡ anh Lâm có cần chạy vặt giúp đỡ gì đó thì sẽ dùng đến anh ta.
Lý Thái Sơn nghĩ như vậy nên lúc này đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế bên cạnh.
Bà Lý ra ngoài cũng bảo Chu Lâm đi ngủ một giấc. Nhưng dù Chu Lâm có vô tư đến đâu thì lúc này cũng không thể ngủ được. Vợ anh đang ở trong phòng sinh cố gắng sinh con cho anh đó!
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên từ trong phòng sinh truyền ra một tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh.
Lý Thái Sơn cũng bị tiếng khóc này đánh thức.
"Anh Lâm, có phải chị dâu đã sinh rồi không?" Lý Thái Sơn ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
"Sinh rồi, sinh rồi!" Chu Lâm rõ ràng rất phấn khích, chỉ muốn thò đầu qua khe cửa nhìn.
Lý Thái Sơn cũng trở nên phấn khích, nói: "Không biết là con trai hay con gái? Anh Lâm, anh thích con trai hay con gái?" Không cần Chu Lâm trả lời, anh ta tiếp tục nói: "Hai đứa thì chắc chắn phải có một đứa là con trai chứ? Nếu là một trai một gái thì vừa đẹp!"
"Con trai hay con gái đều tốt, đều được! Cũng không biết vợ tôi thế nào rồi, sao bà nội cậu còn chưa ra?"
"Có bà nội tôi ở đây rồi, anh Lâm cứ yên tâm. Hơn nữa mới chỉ có tiếng khóc của một đứa, còn một đứa vẫn phải sinh tiếp. Anh Lâm đừng quá kích động. Tôi thấy anh đi đi lại lại cả đêm rồi. Trước tiên ngồi một lát đi, đừng để chị dâu sinh con không có gì xảy ra mà anh lại lo lắng đến mức kiệt sức trước chị ấy."
Nhưng chưa đầy vài phút sau, lại có một tiếng khóc vọng ra từ phòng sinh.
So với tiếng khóc trước đó, tiếng khóc này cũng không kém cạnh.
"Sinh rồi, sinh rồi!" Lý Thái Sơn vỗ tay hoan hô.
Dù rất vui mừng nhưng Chu Lâm cũng rất lo lắng cho vợ mình. Vợ anh là người rất yếu đuối, giờ đây lại phải sinh hai đứa con, chắc chắn sẽ chịu nỗi khổ rất lớn. Anh không biết vợ mình thế nào.
May mắn thay, bà Lý hiểu được tâm trạng của anh. Khoảng nửa tiếng sau, bà ấy đi ra ngoài trước.
"Bà Lý ơi, vợ cháu thế nào rồi? Cô ấy thế nào rồi?" Chu Lâm vội vàng chạy tới hỏi.
Bà Lý rất hài lòng. Theo kinh nghiệm đỡ đẻ nhiều năm của bà ấy, sau khi bà ấy bước ra, những người đàn ông hỏi thăm tình trạng của vợ mình trước tiên đều không tồi.
Hầu hết đàn ông đều hỏi đứa trẻ là trai hay gái? Nghe là trai thì cười, nghe là gái thì có người trực tiếp xụ mặt.
Thật sự là chẳng ra gì.
Nhưng cũng có những người đàn ông tốt, Chu Lâm cũng là một trong số những người đó.
Bà Lý rất hài lòng với vai trò làm chồng của anh, vì vậy bà ấy không trêu chọc anh mà cười nói: "Ba mẹ con đều bình an, chúc mừng, chúc mừng!"
Chu Lâm cũng yên tâm hơn, anh hỏi: "Cháu có thể vào thăm vợ con không?"
"Chưa thể đi vào đâu. Cháu cứ đợi ở ngoài đi, phải ở trong một lúc rồi mới đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi."
"Vợ cháu có đói không?"
"Bà đã đút cháo đường cho cô ấy ăn rồi. Dạ dày khá tốt, hai hũ cháo đường đều ăn hết rồi, không đói được đâu, tinh thần cũng rất tốt!"
Lý Thái Sơn ở bên cạnh thấy anh Lâm hỏi mãi mà không hỏi được trọng điểm, liền hỏi thay anh: "Bà ơi, chị dâu sinh con trai hay con gái vậy?"
"Không phải bà đã nói rồi sao? Mẹ con bình an, hai đứa đều là con trai." Bà Lý cười nói.
Bà ấy luôn nghe nói Chu Lâm may mắn. Nhưng lần này đỡ đẻ, bà ấy cũng thực sự cảm thấy Chu Lâm giống hệt cha anh hồi đó, đều là con trai của ông trời.
Mặc dù cuộc đời có chút gian nan nhưng thực tế đều rất may mắn.
Lý Thái Sơn còn kích động hơn Chu Lâm, trợn tròn mắt nói: "Hai đứa đều là trai? Trời ơi, chị dâu cũng thật là tài giỏi. Anh Lâm, anh cũng thật giỏi, một phát ăn ngay hai đứa con trai!"
Đương nhiên Chu Lâm cũng rất vui mừng nhưng không phải vì hai đứa đều là con trai.
Anh đã nói rồi, trai hay gái anh đều thích.
Song thai có ba khả năng, hoặc là đều là con gái, hoặc là đều là con trai, hoặc là một trai một gái. Trong mắt người bình thường có lẽ thấy một trai một gái là tốt nhất.
Nhưng Chu Lâm không nghĩ vậy, chỉ cần bình an vô sự, trong mắt anh đều là tốt nhất. Con của Chu Lâm anh, là trai hay gái đều là báu vật!
Không lâu sau, Chu Lâm đã gặp Bạch Minh Châu và hai đứa con của mình.
"Em có giỏi không?" Bạch Minh Châu nhìn Chu Lâm, khẽ nhếch khóe miệng hỏi.
"Giỏi, vợ anh giỏi nhất, là người vợ giỏi nhất của đại đội Ngưu Mông!" Hai mắt Chu Lâm rưng rưng, anh hôn lên tay cô.
Bạch Minh Châu cười, đáp: "Em cũng thấy mình giỏi."
Cô thực sự không ngờ mình có thể sinh đôi một cách thuận lợi, sao có thể không giỏi được chứ?
Nghe cuộc trò chuyện của hai vợ chồng, bà Lý và y tá đều cười. Lý Thái Sơn cũng cười nhưng anh ta đang bận trêu chọc đứa cháu trai lớn trong lòng.
Một đứa khác đang được y tá bế.
Sau khi Bạch Minh Châu được đến phòng bệnh bên này, Chu Lâm liền nhẹ nhàng bế vợ mình đặt lên giường để cô nghỉ ngơi.
"Vợ à, em ngủ đi." Chu Lâm nhẹ nhàng nói.
Bạch Minh Châu quả thực rất mệt mỏi, vì cô sinh đôi nên cơ thể gần như đã cạn kiệt sức lực. Chỉ là cô không nhìn thấy anh thì luôn cảm thấy bất an. Nhưng bây giờ anh đang ở bên cạnh, cho dù không cần làm gì cũng có thể cho cô một loại sức mạnh.
Kể từ khi đến đây, Chu Lâm chính là chỗ dựa tinh thần của cô.
Vì vậy, cô yên tâm mà ngủ thiếp đi sau một lúc.
Chu Lâm cẩn thận đắp chăn cho vợ, bên kia Lý Thái Sơn đang thúc giục: "Anh Lâm, anh mau qua đây xem hai đứa con trai của anh đi. Trông thật xấu, nhìn giống khỉ con."
"Trẻ con mới sinh đều như vậy. Đây đã là rất ưa nhìn rồi." Y tá nói với anh.
"Đi xem đi, vợ cháu không sao đâu." Bà Lý cười nói.
Từ khi nhìn thấy vợ, trong mắt anh chỉ toàn là vợ, còn chưa kịp nhìn hai đứa con trai một cái. Chẳng trách anh có thể lay động được cô vợ thanh niên trí thức đến từ thành phố lớn này, quả thực là đã đặt người ta lên đầu rồi.
Chu Lâm chăm sóc cho vợ xong mới có thời gian nhìn hai đứa con trai.
Lý Thái Sơn mỉm cười đưa cháu trai lớn cho anh. Chu Lâm không biết bế trẻ con, về điểm này thì anh lại không bằng Lý Thái Sơn. Vì Lý Thái Sơn còn có cháu trai, cháu gái nên chắc chắn là anh ta biết cách bế em bé.
"Ha ha, anh Lâm. Anh đừng căng thẳng như vậy. Anh nhìn tôi nè, phải bế như thế này." Lý Thái Sơn có hơi đắc ý, cuối cùng cũng có một thứ anh ta có thể vượt trội hơn anh Lâm rồi.
Chu Lâm lộ ra vẻ nghiêm túc học hỏi, thực ra ở nhà anh cũng từng lấy gối làm thí nghiệm rồi. Nhưng gối là gối, đây là đứa con trai đang sống sờ sờ của anh mà.
Tuy nhiên may mắn cậu bé là con ruột, Chu Lâm nhanh chóng nắm được bí quyết, bế cậu bé cũng có dáng vẻ ra trò rồi.
"Bà Lý, hai đứa này đứa nào lớn, đứa nào nhỏ?" Chu Lâm nhìn hai anh em, hỏi.
“Đứa trong lòng cháu béo hơn một chút chính là đứa lớn, đứa nhỏ gầy hơn một chút. Nhưng mà tóc của đứa lớn nhiều hơn, đứa nhỏ chính là một đứa bé trọc đầu.” Bà Lý cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-72.html.]
Chu Lâm nhìn hai anh em, anh trai quả thực mập hơn một chút, em trai thì gầy hơn một chút, nhưng mà tóc của anh trai cũng nhiều hơn, em trai chính là một đứa nhỏ trọc đầu.
Nhưng con trai của mình thì nhìn thế nào cũng đẹp, không hề xấu chút nào.
"Bà Lý, cũng không còn sớm nữa. Bà mau qua giường bên kia nghỉ ngơi đi, hôm nay thật là để người già như bà chịu liên lụy rồi!" Chu Lâm nhớ ra liền vội vàng nói.
"Được." Bà Lý gật đầu, bà ấy đã bận rộn từ sáng sớm đến giờ, quả thật là mệt rồi.
"Cậu đưa bà cậu qua kia đi." Chu Lâm nói với Lý Thái Sơn, còn đưa cho anh ta đường đỏ, bảo anh ta pha một cốc cho bà ấy uống rồi ngủ.
Lý Thái Sơn cũng không khách sáo, nhận lấy đường đỏ rồi đưa bà Lý sang giường bên kia nghỉ ngơi.
Bà Lý uống một cốc nước đường đỏ cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lý Thái Sơn lại qua đây cùng anh Lâm của anh ta ngắm nhìn đứa trẻ, cười hỏi: "Anh Lâm, anh có vui không?"
Chu Lâm cười, đáp: "Vui."
Vợ con anh đều bình an vô sự, sao anh có thể không vui được?
Lý Thái Sơn ghen tị, nói: "Người ta ba năm hai đứa còn thấy nhanh, anh Lâm một năm đã được bế hai đứa rồi."
Chu Lâm cười, bảo: "Năm nay cậu cũng phải lập gia đình rồi chứ, đến lúc đó cũng cố gắng một chút."
Lý Thái Sơn không dám nghĩ đến chuyện tốt đẹp này đâu.
"Anh Lâm, anh muốn đi nghỉ không, để tôi trông con giùm anh?"
Chu Lâm lắc đầu, nói: "Cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi tự trông được rồi."
Bây giờ anh rất tỉnh táo, hoàn toàn không thể ngủ được, mà anh cũng không buồn ngủ.
Hơn nữa anh còn phải trông chừng vợ mình. Nếu nửa đêm cô tỉnh dậy muốn uống nước hay gì đó thì anh cũng có thể rót cho cô.
Tuy nhiên, Bạch Minh Châu ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau, vẫn là do bụng đói mới tỉnh dậy.
Ngày hôm qua, sau khi chú Đào đưa họ đến bệnh viện xong thì về nhà, sáng nay lại đến, đưa đồ ăn sáng cho bọn họ.
Đồ ăn sáng do mợ út làm, có cháo trứng gà dành cho Bạch Minh Châu, còn có bánh thịt, bánh bột ngô trứng gà, bánh rau dại. Bà ấy biết còn có bà Lý và Lý Thái Sơn ở đây nên cũng đã chuẩn bị hai phần cho họ.
Chú Đào không chỉ đến để mang đồ ăn sáng, mà còn đến đón Chu Lâm, Bạch Minh Châu và hai đứa trẻ về nhà.
Tuy nhiên biết Bạch Minh Châu vẫn đang ngủ, hơn nữa cũng có thể ra về vào buổi chiều nên ông ấy không vội. Chỉ là nghe nói Chu Lâm một lúc sinh được hai đứa con trai, ngay cả ông ấy cũng không thể không phục.
Đặc biệt là nhìn hai đứa trẻ, thật sự là khiến người ta vừa thấy là thích ngay.
Vì Bạch Minh Châu vẫn đang ngủ, mọi người đều không gọi cô dậy. Bà Lý cũng dặn dò rồi, để cô ngủ một giấc sau khi sinh sẽ khiến sức khỏe hồi phục nhanh hơn.
Hơn nữa bà Lý cũng còn phải bận rộn ở bệnh viện.
Lần này bà ấy đến bệnh viện này giúp đỡ đẻ, thu hoạch cũng rất lớn. Phương pháp hít thở của bà ấy bị cô y tá tối hôm qua nhìn trúng, y tá kia chính là y tá trưởng đời kế tiếp.
Cô ấy muốn nhờ bà Lý truyền dạy bộ môn thở này cho tổ hộ sinh của họ.
Tổ hộ sinh của bệnh viện sẽ tặng bà ấy một lá cờ!
Bà Lý đồng ý, vì nếu phương pháp thở của bà ấy được truyền ra ngoài có thể giúp đỡ nhiều sản phụ hơn. Đây là một việc tốt để tích đức, sao lại không làm chứ?
Bà ấy không giống như những bà đỡ khác. Những bà đỡ khác chỉ sợ tuyệt học của mình bị người khác học được, còn bà ấy thì không sợ người khác học.
Hơn nữa còn có cờ thưởng nữa.
Đây chính là chuyện đem đến vinh quang cho tổ tông đó!
Vì vậy, sáng sớm bà ấy dậy ăn sáng rồi được các y tá mời đi đỡ đẻ và truyền dạy phương pháp thở khi sinh.
Tuổi bà ấy không còn trẻ nữa nhưng tinh thần đặc biệt tốt.
Khi bà ấy xong việc và trở về, Bạch Minh Châu đã ăn xong cháo trứng, vẫn thấy ăn chưa no, vì vậy cô lại ăn nốt hai cái bánh trứng.
Ăn xong vẫn thấy không đủ, cô không nhịn được liền hỏi với vẻ ngơ ngác: "Cháu đã ăn nhiều như vậy rồi, sao vẫn thấy hơi đói? Bây giờ đứa bé không còn ở trong bụng cháu nữa mà."
"Cháu đã tiêu hao quá nhiều năng lượng rồi. Hơn nữa lúc mang thai, dạ dày của cháu cũng đã quen với việc ăn nhiều hơn, điều này rất bình thường." Bà Lý mỉm cười, nói.
Thật là may mắn quá đi, tối hôm qua cô y tá còn giúp bà ấy xin một khoản tiền thưởng, chính là để cảm ơn bà ấy đã truyền dạy phương pháp thở.
Cô ấy nói trước đó không nói với bà ấy là vì không biết có được phê duyệt hay không. Nhưng sáng sớm lúc cô ấy báo lên thì nhận được phản hồi, nếu có tác dụng thì sẽ tặng một lá cờ và mười đồng để cảm ơn.
Bởi vì bệnh viện cũng không thể lấy không một mũi kim một sợi chỉ của nhân dân được.
Bà Lý không phải là người ham tiền, thậm chí còn không biết có tiền, nhưng nếu có thì bà ấy cũng không từ chối.
Mười đồng không ít đâu.
Làm việc tốt lại có tiền, bà ấy rất hài lòng.
Còn Bạch Minh Châu sau khi nghe bà ấy giải thích thì rất cảnh giác. Mặc dù sắp tới cô sẽ cho con b.ú nhưng cô cũng phải đặc biệt chú ý trong vấn đề này mới được.