Mục lục
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lau bằng khăn ướt xong thì dùng khăn lau khô. Vì trời nóng nên người cô cũng khô rất nhanh.

Cũng chính vì được lau người, lại được gội đầu bằng lá ngải cứu, Bạch Minh Châu mới cảm thấy thoải mái.

Với thời tiết này, sinh con nhiều ngày không được gội đầu, lau người, bảy ngày thực sự là đã đến giới hạn. Lâu hơn nữa thì cô thực sự không chịu nổi.

Ban đầu, cô còn muốn tắm rửa nhưng mợ út khuyên cô không nên tắm mà hãy lau người trước, đợi nửa tháng sau, đến lúc đó dùng lá ngải đun nước tắm cũng không muộn.

Cũng vì trời nóng nên mợ út không ép buộc phải sau một tháng mới được tắm rửa. Nếu không lau người, với thời tiết này người cô sẽ thực sự bốc mùi.

Tuy nhiên, không tắm được, lau người trước cũng tốt.

Sau một hồi vệ sinh cơ thể, cả người Bạch Minh Châu đều sáng sủa, cũng thoải mái vô cùng.

"Mợ út, mợ ăn nhiều thịt vào, đừng để lại cho cháu. Cháu ăn không được nhiều vậy đâu." Bạch Minh Châu nói.

Mợ út hơi ngạc nhiên, hỏi: "Sao lần này cháu ăn ít thế? Mợ nhớ trước đây khi sinh Đâu Đâu và Đô Đô, khẩu vị của cháu tốt lắm mà."

Bạch Minh Châu ngượng ngùng, nói: "Lúc đó sợ sữa không đủ nên chỉ có thể ăn nhiều. Nhưng bây giờ cháu đã đủ dinh dưỡng rồi, không cần nữa."

Lần này, Chu Lâm mang về bao nhiêu thịt chứ? Mười cân thịt ba chỉ, năm cân sườn, đều dùng để hầm cho cô ăn.

Ngoài ra còn có mấy con gà rừng, hai con thỏ rừng được anh mang về từ trên núi.

Chưa kể, trước đây còn hầm gà trống cho cô ăn để lợi sữa, cùng với vài con gà mái ở trong thôn và bao nhiêu là trứng gà.

Ngoài ra còn có cá do Cố Quảng Thu đi đánh bắt nữa.

Bổ sung một mạch như vậy, đừng nói đến hai đứa thứ ba và thứ tư, cho dù có thêm hai đứa nữa, chỉ sợ cô cũng có thể cho b.ú được.

Đừng nghi ngờ lượng sữa của cô, không hề ít chút nào.

Cũng vì sợ mình ăn quá nhiều sẽ bị căng sữa nên Bạch Minh Châu không dám ăn nhiều như vậy nữa.

Tất nhiên, cô cũng đang cố gắng kiểm soát chế độ ăn uống.

Lúc này Bạch Minh Châu đã làm mẹ liền nhớ đến câu nói mà đời trước cô từng nghe: "Con đầu lòng nuôi theo sách, con thứ hai nuôi theo heo."

Lúc trước khi mang thai Đâu Đâu và Đô Đô, cô thực sự rất quan tâm.

Bây giờ đến đứa con thứ ba này, cô thực sự rất bình tĩnh và thong thả.

Mợ út không biết suy nghĩ của cô nên vẫn bảo cô ăn nhiều hơn: "Sinh con mất nhiều m.á.u như vậy, phải ăn bao nhiêu mới bù lại được chứ? Cháu phải ăn nhiều hơn, chế độ ăn uống trong tháng ở cữ đặc biệt quan trọng!"

Bạch Minh Châu chỉ có thể nhận ý tốt của mợ út nhưng vẫn không ăn được nhiều.

Chỉ là nhìn thấy trạng thái của cô rất tốt, hai đứa bé cũng b.ú tốt, mợ út cũng không ép buộc nữa, tùy ý cô.

Tại sao Bạch Minh Châu lại có thể sống hòa thuận với mợ út? Bởi vì mợ út thực sự là một người rất văn minh.

Mợ út sẽ đưa ra lời khuyên cho cô nhưng không ép buộc cô phải làm theo lời khuyên của bà ấy.

Mợ út chỉ đưa ra lời khuyên, còn lại cô quyết định thế nào là tùy thuộc vào cô, mợ út sẽ không can thiệp nhiều.

Cũng chính vì có một người lớn như vậy chăm sóc trong thời gian ở cữ nên tháng ở cữ thứ hai của Bạch Minh Châu cũng rất tốt.

Trong nhà có đặt sẵn đá lạnh, cho dù là vào tháng ba nóng nực này thì cũng không sợ.

Nước tắm trong thời gian ở cữ đều là nước được đun từ cây ngải cứu, dù là gội đầu hay tắm rửa đều dùng loại nước này, phải nói là rất tốt.

Sau khi Bạch Minh Châu ở cữ xong, có cảm giác như lột xác.

Cô cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, trạng thái cũng rất tốt, tinh thần rất phấn chấn.

Từ đây có thể thấy, việc ở cữ đúng cách rất quan trọng.

Đứa thứ ba và đứa thứ tư đã được đặt tên, vẫn là nhờ ông lão xem bát tự tính toán một chút. Đứa thứ ba không thiếu gì nên không cần thêm kim mộc thủy hỏa thổ vào tên, nhưng đứa thứ tư lại thiếu thổ.

Vì vậy, tên của đứa thứ tư có một bộ thủ chữ thổ.

Mặc dù cha mẹ cậu bé không có được một bé gái như mong ước nhưng Chu Lâm cũng không trách móc, vẫn lấy chữ mà vợ viết ra để chọn lựa.

Cuối cùng, đứa thứ ba tên là Chu Bác. Đứa thứ tư tên là Chu Viên.

Phải nói rằng, dù có chút tiếc nuối vì họ không có con gái, nhưng đã có bốn đứa con trai rồi thì Chu Lâm cũng chẳng còn thời gian để mà tiếc nuối nữa.

Anh phải cố gắng kiếm tiền!

Chờ đến khi bọn trẻ lớn lên, bốn đứa con trai đều phải lấy vợ, đều phải xây nhà. Anh dự định sẽ dành dụm cho các con một khoản tiền để lập nghiệp, không muốn các con phải chịu cảnh tay trắng khởi nghiệp như anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-190.html.]

Tuy nhiên, anh không trách cha mình, bởi vì cha anh rất thương anh. Trước khi qua đời cha anh còn nhét tiền cho anh, bảo anh giữ để dùng, chỉ tiếc là cha anh đi sớm, nếu không chắc chắn ông ấy cũng sẽ dành dụm tích góp cho anh.

Vì vậy, anh cũng muốn dành dụm cho các con của mình.

Sau khi có thêm hai đứa con trai, giờ đây Chu Lâm cũng đã được hưởng mức công điểm đầy đủ.

Trước đây, chỉ vào mùa gặt hái, anh mới ra sức lao động, còn bình thường chỉ được hưởng tám công điểm. Nhưng vì trước đây anh đã có nền tảng làm việc hiệu quả nên ông đội trưởng cũng không nói gì, còn khen ngợi anh.

Nhưng bây giờ, anh đã được hưởng mức công điểm đầy đủ như Cố Quảng Thu và những người khác.

Việc này thực sự mệt c.h.ế.t người.

Đừng tưởng rằng tám điểm và mười điểm chỉ chênh lệch hai điểm, nhưng giữa hai điểm này lại có một khoảng cách lớn, chỉ có những người đàn ông cực kỳ nỗ lực làm việc mới có thể đạt được mười điểm.

Trong cả thôn cũng chỉ có những thanh niên trai tráng khỏe mạnh mới có thể đạt được.

Lúc trước, khi Trương Kiều Mai chưa lấy Cố Quảng Thu, cô ấy cũng được hưởng mức công điểm đầy đủ, có thể tưởng tượng được cô ấy đã phải vất vả như thế nào.

Thậm chí còn không thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô ấy, người cũng bị phơi nắng đen sạm, khí sắc cũng không tốt, thậm chí kinh nguyệt cũng không đúng kỳ. Nhưng sau khi lấy Cố Quảng Thu, cô ấy đã tháo được gánh nặng này xuống. Sau khi dỡ bỏ ngọn núi đè nặng trên vai, giờ đây không những khí sắc của cô ấy đã tốt hơn mà bởi vì sinh con và nuôi con nên người cũng trắng hơn trước một chút.

Ai gặp cô ấy cũng đều được chào đón bằng nụ cười rạng rỡ, khiến ai cũng phải thốt lên rằng cô ấy đã lấy đúng người.

Cả thôn đều biết người chồng câm Cố Quảng Thu này là một người thật thà, chăm chỉ, ngoài việc không nói được thì không có gì không tốt.

Bây giờ, Chu Lâm cũng nhận được mười công điểm, thật sự là mệt mỏi không chịu nổi.

Ban đầu Bạch Minh Châu không biết chuyện này, sau này cô biết thì không khỏi nói với anh: "Anh có ngốc không? Gia đình mình như vậy, anh còn cố gắng làm gì? Có biết làm như vậy sẽ hại sức khỏe không?"

Nếu như người phụ nữ khác biết chồng mình có thể làm việc thì ít nhất cũng phải khen ngợi anh một phen.

Nhưng Bạch Minh Châu có quan điểm khác người, chỉ biết xúi giục chồng lười biếng, hơn nữa nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn anh đi làm công việc đồng áng này.

Thời tiết như thế này, chỉ đứng ngoài đồng cũng đủ khiến người ta mệt c.h.ế.t đi được rồi, huống chi còn phải ra sức làm việc thì có thể tưởng tượng được tình trạng sẽ như thế nào.

Cô không quan tâm đến những người đàn ông khác nhưng cô thực sự không nỡ để chồng mình làm việc vất vả như vậy.

Mợ út vừa mới thu dọn tã lót cho Tiểu Bác và Tiểu Viên để mang vào nhà thì đúng lúc nghe được, liền: “…”

Thật sự, nhất định là tổ tiên nhà họ Chu đã tích đức nên mới cưới được người vợ thương chồng đến như vậy.

Theo suy nghĩ của mợ út, nếu cháu trai mình muốn làm thì cứ để cháu trai làm. Bà ấy hiếm khi thấy cháu trai ngoan ngoãn như vậy, trước đây cháu trai rất lêu lổng.

Bây giờ anh đã có bốn đứa con trai, không làm thì lấy gì mà nuôi?

Tất nhiên, mợ út cũng biết nhà cháu trai có điều kiện, còn cháu dâu cũng kiếm được tiền nên mợ út không nói nhiều, chỉ có điều thấy cháu trai hiểu chuyện như vậy, mợ út rất vui.

Bởi vì công điểm của đại đội Ngưu Mông rất đáng giá.

Công điểm càng ngày càng có giá trị, số lương thực được chia cũng sẽ nhiều hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, chuyện của hai vợ chồng này cứ để họ tự quyết định, mợ út sẽ giả vờ không biết.

Bên trong nhà, Chu Lâm rất cảm động trước hành động của vợ, anh nâng niu khuôn mặt của vợ và hôn lên mặt cô, nói: "Anh không sao, nếu anh không chịu được, anh sẽ tự biết nghỉ ngơi."

Bạch Minh Châu nói: "Như vậy thì mệt lắm, chúng ta không cần phải lấy hai công điểm đó. Em còn một tin vui nữa đây."

"Tin vui gì vậy?" Chu Lâm tò mò hỏi.

Tin vui gì không quan trọng, quan trọng là vợ quan tâm đến anh, anh cảm thấy rất ấm lòng.

Bạch Minh Châu liền lấy thư hồi âm của tòa soạn báo ra đưa cho anh xem, hôm nay cô mới nhận được.

Bên phía tòa soạn báo nói với cô rằng sau này tiền nhuận bút sẽ tăng.

Bởi vì sau nhiều năm nỗ lực, bút danh "Quý Bạch" của cô đã có giá trị khác xưa, đã có lượng độc giả trung thành, thậm chí còn viết thư cho tòa soạn báo.

Chủ biên của tòa soạn báo đã đề xuất lên cấp trên, bởi vì ngay từ đầu, ông ấy đã cảm thấy tòa soạn đã bạc đãi với một người có văn phong và bút lực như ông "Quý Bạch", chỉ có thể xin một ít tem phiếu giúp cô chứ không giúp được gì khác.

Nhưng năm nay tình hình đã tốt hơn nhiều, cộng với việc danh tiếng bút danh của cô đã tích lũy đến một mức độ nhất định.

Lúc đầu một quyển sách có giá hai mươi đồng, bây giờ có thể lên đến ba mươi đồng. Nếu cố gắng thêm một chút, có thể viết vài truyện ngắn gửi đi cùng lúc, một tháng kiếm bốn mươi đồng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Sau khi đọc thư trả lời từ tòa soạn báo, Chu Lâm cũng nở nụ cười vui vẻ. Mặc dù cảm thấy hào hứng nhưng anh vẫn muốn làm việc.

Anh luôn muốn thể hiện thái độ của mình cho người trong thôn xem.

Bạch Minh Châu không còn cách nào khác, chỉ biết nói: "Nếu anh mệt thì nghỉ ngơi một chút, đừng cố gắng quá, cần phải phát triển bền vững lâu dài."

Chu Lâm gật đầu: "Anh biết, chắc chắn sẽ không làm bản thân kiệt sức."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK