Bạch Minh Châu cũng liếc mắt nhìn người đàn ông thô lỗ này và cô biết rất rõ ý định của anh với cô.
Chỉ là cô không quan tâm đến chút tính toán nhỏ này của anh mà thôi.
Chu Lâm khẽ sờ mũi nói: “Đây không phải là để tìm mọi người sao? Tôi không biết mọi người ở đâu nên tôi đã nhờ mọi người truyền bá giúp. Khi nghe thấy tin tức của chúng tôi thì chắc chắn là hai người bọn anh cũng sẽ đến.”
“Đây là một lời giải thích hay.” Đổng Kiến cười.
Sở Sương cũng chỉ trêu chọc tâm tư nhỏ nhen đó của Chu Lâm một chút. Sau khi trò chuyện một lát thì họ cùng nhau đi về ký túc xá.
Ký túc xá dành cho sáu người ở.
Có người đã đến trước có người vẫn chưa đến. Bạch Minh Châu, Đổng Kiến với Sở Sương chịu trách nhiệm nói chuyện phiếm, mà hiện tại Chu Lâm là em trai nhỏ, phụ trách giúp vợ lau giường đệm và làm vệ sinh. Anh dọn dẹp giường ngủ của vợ thật gọn gàng, sạch sẽ.
Mợ út đưa bọn trẻ nói chuyện với bạn cùng phòng của Bạch Minh Châu. Họ đều là thành phần trí thức thông minh.
Trong đó có hai người cũng đã kết hôn nên khi nhìn thấy mấy anh em nhà Đâu Đâu cũng rất thích.
Đang trò chuyện như vậy, Dương Nhược Tình ở phòng bên cạnh đến đây chào hỏi.
Cô ta chủ yếu đến chào hỏi Sở Sương và Đổng Kiến nhưng cũng tiện thể gật đầu chào hỏi Bạch Minh Châu. Dẫu sao mọi người đều đến từ một nơi, hơn nữa hiện tại lại là bạn cùng trường.
Chỉ là khi Bạch Minh Châu nghe thấy Dương Nhược Tình ở phòng bên cạnh phòng cô thì thậm chí cô còn muốn đổi ký túc xá.
Không bởi vì lý do nào khác mà chỉ đơn giản là nhân vật nữ chính này có khả năng thu hút thị phi nên thật sự không thể tới gần, nếu không sẽ trở nên bất hạnh.
Vì sao ư? Bởi vì ký túc xá có sáu người, tất cả sáu người đều có vấn đề, không ngừng nghỉ.
Một người cùng phòng thì đi học đại học thay người khác.
Còn một người bạn cùng phòng khác thì đang dự tính bỏ chồng bỏ con.
Và một cô gái đến từ nông thôn, có tính cách rụt rè nhút nhát, được cha mẹ nuôi lớn.
Chỉ là cô ta có gen nổi trội và năng lực nhất trong gia đình. Cha mẹ cô ta cho cô ta đi thi đại học không phải vì cô ta giỏi mà vì mong chờ vào cô ta có thể đốt cháy bản thân, và đưa cả nhà vượt lên.
Hơn nữa họ còn nghĩ rằng bởi vì thi đại học sẽ càng có giá trị hơn, đến lúc đó họ có thể gả cô ta với giá tốt.
Một cô gái được mọi người rất đồng cảm như vậy, nhưng sau đó cũng hoàn toàn bị biến đen.
Sở dĩ vì trong ký túc xá còn có một cô gái con nhà giàu, là loại người trong nhà có rất nhiều tiền, hơn nữa lại mắc bệnh công chúa. Cô ta trực tiếp sai khiến cô gái ở nông thôn giống như nô tỳ.
Và còn một người có bộ não thích yêu đương. Trong học kỳ 1, cô ta đã cặp với một bạn nam cùng lớp, và thậm chí còn có thai.
Cuối cùng lộ ra thông tin rằng, người bạn nam cùng lớp đó đã có vợ và con ở quê từ lâu. Người nhà của họ còn trực tiếp tìm đến cửa và đánh cô ta, chỉ là cô ta vẫn còn rất mê muội người con trai kia nên ngoài mặt thì là đã chia tay nhưng thật ra vẫn ngầm ở bên cạnh người con trai đó.
Tính về thể chất sinh ra đã đào hoa đó của Dương Nhược Tình thì người theo đuổi cô ta nhiều như cá diếc qua sông. Tất cả sáu người trong ký túc xá này đều có câu chuyện riêng của mình.
Loại chuyện này thật sự vô cùng đáng sợ.
Nhưng cũng may Dương Nhược Tình không dự tính có mối quan hệ thân thiết với Bạch Minh Châu. Cô ta chỉ là gật đầu chào cô một chút rồi không có gì nữa.
Mà sở dĩ cô ta chào hỏi một cái là bởi vì còn có Đổng Kiến với Sở Sương ở đây. Nói cách khác nếu như lỡ thấy nhau thì cũng coi như chưa bao giờ quen biết.
Dương Nhược Tình đến đây trò chuyện với Sở Sương và Đổng Kiến vài câu rồi lập tức quay trở về.
Đổng Kiến với Sở Sương cũng không nói gì. Thật ra quan hệ giữa họ với Dương Nhược Tình cũng chỉ là mối quan hệ xã giao mà thôi.
Chỉ là Đổng Kiến giúp đỡ Đặng Tường Kiệt, Sở Sương cũng giúp đỡ Dương Nhược Tình, nhưng hai người này luôn khiến chuyện gì đó xảy ra. Thật sự rất phiền hà. Nên họ đều hận không thể tránh xa hai người họ một chút.
Sau khi sắp xếp xong ký túc xá bên này thì họ cũng cùng nhau ra ngoài dạo xung quanh trường đại học.
Mợ út thẳng thừng nói với Chu Lâm rằng đã thu được nhiều kiến thức ở trường.
Trường thật sự quá lớn. Sau khi đi dạo một vòng thì đến buổi trưa, buổi trưa họ ăn sủi cảo ở một nhà hàng sủi cảo cạnh trường học.
Ăn cơm xong, Đổng Kiến với Sở Sương cũng đến đây thăm nhà.
“Sư Tử cũng đã được mang đến đây.” Đổng Kiến vừa bước vào cửa nhìn thấy Sư Tử thì nói.
“Đại Kim Lộc có thể không mang theo, nhưng Sư Tử nhất thiết phải mang theo.” Chu Lâm cười.
Xe lửa không cho mang xe đạp lên, cho nên anh lập tức bán xe đạp cho Lý Thái Sơn. Chỉ là Sư Tử là một trong những thành viên trong nhà họ nên nhất định phải mang theo.
Cho mấy anh em Đâu Đâu đi ngủ trưa, mợ út cũng đi ngủ trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-238.html.]
Chu Lâm, Bạch Minh Châu và Đổng Kiến với Sở Sương cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.
Nói về cuộc sống trong quá khứ, nói về lý tưởng của bản thân và nói về điều chờ mong trong tương lai.
Ba người họ đều như thế này, nhưng riêng Chu Lâm lại có chút mơ màng.
Đổng Kiến nói: “Anh không cần bối rối, sau này chắc chắn anh sẽ rất phát triển. Đặc biệt bên phía nam đó, nếu anh có cơ hội thì nhất định phải đến đó xem thử. Tôi tin tưởng với trí thông minh của anh thì sẽ đạt được điều gì đó.”
Lời này nói ra khiến Bạch Minh Châu không thể không khâm phục.
Đổng Kiến là người sinh ra và lớn lên ở đây, không giống với người biết trước quỹ đạo phát triển của tương lai là cô. Nhưng anh ấy xứng đáng là người ngồi trên địa vị cao, tầm nhìn của anh ấy thật sự vô cùng xa. Anh ấy luôn có thể nhìn thấy những điều mà người bình thường không bao giờ nhìn thấy.
Lúc trước thì là chuyện khôi phục kỳ thi đại học, hiện tại cũng là chuyện sắp mở cửa và cải cách.
Nhưng không phải là bên phía nam đó sẽ phát triển trước sao?
Với lại họ đều đã nói đến điều này, Bạch Minh Châu cũng lập tức nói với Chu Lâm: “Hiện tại ngọn lửa phát triển sém lông mày. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay chắc là sẽ đưa ra chính sách. Đến lúc đó chúng ta xem xét lại cũng không muộn, anh không cần phải gấp gáp.”
“Đúng vậy, không cần lo lắng, đợi chính sách của nhà nước.” Sở Sương gật đầu nói.
Chu Lâm không hiểu về vấn đề này, nhưng anh cũng hiểu rõ rằng nóng vội sẽ không ăn được đậu phụ nóng, nên anh chính xác cần nhiều thời gian.
Hôm nay không phải tết Nguyên Tiêu sao? Buổi trưa Sở Sương mời mọi người ăn mì nước sủi cảo. Đến chiều tối, Đổng Kiến trực tiếp mời khách và dẫn bọn họ đi ăn vịt quay.
Bốn anh em nhà Đâu Đâu với Đô Đô vui vẻ, bọn chúng thích ăn vịt quay.
“Đâu cần phải ăn vịt quay? Món đó đắt quá.” Mợ út cũng không muốn để anh ấy tiêu tiền, chỉ muốn ở nhà làm một chút gì đó để ăn là được.
“Món vịt quay ở thủ đô nổi tiếng trong ngoài nước, cháu vẫn chưa được ăn đâu. Nên dù có đắt thì lần này cháu cũng phải đi ăn.” Đổng Kiến cười nói: “Hơn nữa thím chỉ cho phép cháu được ăn gà hầm và canh gà của thím ngày trước mà không cho cháu mời thím ăn vịt quay sao?”
Mợ út cười nói: “Mỗi lần mấy đứa đến đây đều mang lương thực và mang trứng gà.”
Nhưng nói đến chuyện này thì bà ấy cũng lập tức không nói gì.
Đoàn người đi đến cười nói, cũng gọi một con vịt quay và cả một số món khác nữa. Mợ út kêu lên đủ rồi đủ rồi, không cần gọi nhiều như vậy.
Đổng Kiến cười nói: “Thím à, thím đừng tiết kiệm tiền cho cháu, học bổng của chúng cháu còn rất nhiều.”
Lần này, anh ấy mang về cho gia đình một phần nhưng điều kiện của gia đình anh ấy cũng khá tốt nên còn thừa lại một nửa.
“Thím, thím đừng tiết kiệm tiền cho anh ấy. Sau này anh ấy cũng không có nơi nào để tiêu tiền đâu. Trường học có trợ cấp, hoàn toàn đủ sống.” Sở Sương cười nói.
Chu Lâm cũng nói: “Hiếm khi cha nuôi của Đâu Đâu mời chúng ta một bữa thịnh soạn, nên chúng ta không cần phải khách sáo với anh ấy.”
Gọi một con vịt quay, và thêm vài món ăn khác. Bữa cơm này lập tức được bắt đầu.
Ngày hôm qua Bạch Minh Châu cảm thấy ăn vịt quay thật ngon nhưng hôm nay ăn vịt quay, hương vị lại kém hơn một chút.
Không phải là vịt quay không ngon, mà đồ ăn dù là gan rồng, mật phượng ở đây thì cô cũng không thể nhận được hương vị đó.
Cho nên bên ngoài có một câu rằng không sợ các anh ăn uống mà chỉ sợ các anh ăn mãi một món.
Ngày 22 tháng hai, Bạch Minh Châu sẽ khai giảng.
Cô chính thức bắt đầu cuộc sống sinh viên. Hoàn cảnh của cô cũng đã được nói rõ ràng với giáo viên hướng dẫn của trường từ trước. Cô sẽ không tham gia bất kỳ cuộc tranh giành nào dành cho vị trí cán bộ lớp.
Không còn cách nào khác, cô thật sự không có một chút thời gian rảnh rỗi nào để làm những việc đó.
Hiện tại ngoài việc học tập ra, cô còn muốn dành thời gian cho việc viết bản thảo. Sau khi viết xong thì thứ bảy và chủ nhật cô còn phải dành thời gian về nhà chơi với bọn trẻ.
Nếu không phải bản thân cô đã có nền tảng vững chắc thì không thể theo kịp được. Nhưng bởi vì những gì mà hiện tại cô đang học thì đều là những thứ mà đời trước cô đã học, hiện tại chẳng qua cô chỉ ôn tập lại một lần nữa mà thôi, cho nên đối với cô việc học cũng không có áp lực quá lớn.
Cô vẫn có thời gian để viết bản thảo.
Điều đáng nói là bút danh “Quý Bạch” của Bạch Minh Châu lại được rất nhiều người biết đến và đã đọc các tác phẩm của cô.
Trong trường học cũng có độc giả của cô.
Cũng có người cầm sách đến đây tìm cô ký tên, khiến Bạch Minh Châu cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Tuy cô ký tặng cho độc giả, nhưng sách mới của cô cũng chỉ gửi bài cho nhà sản xuất ở Bắc Kinh để xuất bản.
Cô cũng chỉ trực tiếp thay đổi bút danh và phong cách viết thôi.
Một bên đọc sách, một bên viết bản thảo. Hai chuyện không thể lẫn vào nhau một chút nào.
Ban đầu trong phòng ở ký túc xá có sáu người bao gồm cả Bạch Minh Châu, nhưng tất cả sáu người đều sống hòa thuận với nhau không có chuyện gì. Bởi vì trong lòng các cô đều tập trung vào việc học hành, thậm chí còn không nghỉ trưa nên về cơ bản là không có việc cãi vã hay những thủ đoạn nhỏ nhặt.
Tất nhiên, thỉnh thoảng họ cũng sẽ nói chuyện với nhau.