Anh ấy không ở lại lâu, vì xe lừa là của người khác, còn phải quay về trả cho họ.
Người đi rồi, Chu Lâm định đi tìm Trương Mã Tử gây sự nhưng lại không biết tên này đã trốn ở đâu rồi.
“Chắc chắn là biết anh muốn dạy dỗ nó nên chạy trốn rồi!” Lý Thái Sơn xem náo nhiệt không chê mệt liền nói.
Bên cạnh, Vương Nhị Anh lộ ra vẻ mặt uể oải, ngáp ngắn ngáp dài, nói: “Anh Lâm, anh cẩn thận chút nhé. Trương Mã Tử còn có anh trai đấy. Trương Đại Căn đánh nhau cũng lợi hại lắm.”
“Trương Mã Tử đó đúng là đáng đánh. Nếu Trương Đại Căn dám đến thì cứ chờ anh Lâm tiếp đón!” Lý Thái Sơn nói với vẻ chắc nịch.
Ngay cả mấy anh em nhà họ Trần mà Chu Lâm cũng dám một mình đấu lại, đương nhiên không sợ Trương Đại Căn.
Anh nhìn Vương Nhị Anh, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Lý Thái Sơn trả lời giúp Vương Nhị Anh, nheo mắt cười, đáp: “Anh Lâm, anh không biết đâu, thằng này giỏi lắm, nó đang quen với quả phụ họ Dương!”
Lý Thái Sơn cũng rất ngưỡng mộ.
Nhưng Vương Nhị Anh quả thật đang quen với quả phụ họ Dương. Tuy cũng phải tốn tiền nhưng anh ta cũng không tiêu tiền một cách uổng phí, thế là cả người đều mệt lả.
Chu Lâm cảm thấy chán ghét.
Vương Nhị Anh nói: "Tôi như thế không phải là thèm phụ nữ đến phát ốm hay sao."
"Còn thanh niên trí thức Mã thì sao?" Chu Lâm hỏi: "Cậu đã bỏ cuộc rồi à?"
"Cô gái đó đâu có dễ tiếp cận, dẫn cô ta lên huyện tốn bao nhiêu tiền mới chịu cho tôi sờ vào tay một chút!" Vương Nhị Anh nói đến Mã Quyên liền lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.
"Anh Lâm, anh cho Nhị Anh một ít lời khuyên đi, cứ thế này không ổn đâu." Lý Thái Sơn nói.
Chu Lâm không muốn dây dưa với họ: "Tôi có lời khuyên gì đâu, Mã Quyên thích Đặng Tường Kiệt. Nếu quả thực không được thì cậu cứ bỏ cuộc đi. À, trưa nay tôi qua chỗ anh Quảng Thu của tôi uống rượu, hai người có đi không?"
Vương Nhị Anh thì về nhà ngủ bù. Lý Thái Sơn thì nói sẽ đi qua chúc mừng chàng rể.
Chu Lâm không chỉ nói với hai người họ, mà còn đến nói với Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu và con trai của chú Đào đánh xe lừa là Đào Ngõa Phiến.
Anh suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn cho anh trai mình một chút thể diện.
Anh đến chỗ anh cả Chu Xuyên để nói chuyện này.
"Anh không đi, cậu út cũng không coi anh là người nhà, các người tự đi đi!" Chu Xuyên không nhận họ hàng, không nói hai lời liền từ chối.
Chu Lâm nhìn người anh trai này, không nói gì mà quay người bỏ đi.
Sau khi anh đi rồi, chị dâu Chu mới đi ra từ trong nhà, nhìn theo bóng lưng anh, lạnh lùng hừ một tiếng: "Mời cái gì? Một chút nước đái ngựa đó có gì hay ho! Anh không đi là đúng. Nếu thật sự khiến người ta nghĩ nhà mình đi lại thân thiết với nó, đến lúc không có cơm ăn không phải nó sẽ tìm đến cửa sao? Đừng tưởng em không biết ý đồ của nó!"
Chu Giang nói: "Sao anh có thể đi chứ? Cậu út anh nghèo như vậy!"
"Hai người cậu khác của anh cũng vậy!" Chị dâu Chu nói: "Bên nhà anh không có họ hàng nào ra gì, lúc quan trọng vẫn phải dựa vào nhà em!" Chị ta dương dương tự đắc nói.
Đến giữa trưa, Chu Lâm liền dẫn theo người đến nhà chú Trương.
Chú Trương và thím Trương cũng đã chuẩn bị sẵn rượu, không chỉ có rượu, mà còn có lạc rang, lạc luộc, v.v.
Hơn nữa cũng không chỉ có người mà Chu Lâm gọi đến, Lý Phong Thu cũng có quan hệ tốt với Trương Đại Căn nên cũng đã gọi Trương Đại Căn đến. Anh ấy là anh trai của Trương Mã Tử.
Trương Mã Tử là một gã côn đồ nhưng Trương Đại Căn lại là người đàng hoàng. Sau khi nghe Lý Phong Thu kể lại em trai của anh ấy lấy khuyết điểm của người ta ra châm chọc, liền tự phạt mình một ly xin lỗi Cố Quảng Thu: “Thằng hai nhà tôi là một đứa không có liêm sỉ, đợi khi nào tôi gặp nó nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận. Mong anh đừng chấp nhặt với nó!”
Cố Quảng Thu cũng uống một ly đáp lại anh ấy.
Cùng với Chu Lâm, Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu, Đào Nghõa Phiến và Lý Thái Sơn bọn họ ở đó, không khí tự nhiên trở nên náo nhiệt.
Mà sau bữa rượu này, tất nhiên Cố Quảng Thu cũng đã quen biết với những người bạn này, bắt đầu hòa nhập với đại đội Ngưu Mông.
Sau khi Cố Quảng Thu đến đại đội Ngưu Mông, chú Trương dẫn anh ấy đến nhà những người già khác.
Ví dụ như nhà đội trưởng là phải đi, nhà chú Đào cũng phải đi, còn cả các bậc bề trên của nhà họ Trương, nhà của chú Trương và nhà Trương Đại Căn mặt rỗ cũng có cùng một tổ tiên, nhưng mà đã cách nhau tầm năm đời.
Sau khi Cố Quảng Thu đến chào hỏi các bậc bề trên thì mới coi như có thể nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, Cố Quảng Thu là người không chịu ngơi tay, anh ấy rủ Chu Lâm đi săn trên núi, anh ấy muốn tìm một ít món ăn hoang dã mang về để cải thiện bữa ăn của cả nhà.
Chắc là vì có may mắn của chú rể mới cưới, đi mấy ngày, ngày nào cũng có thu hoạch, bắt được ba con thỏ cực kỳ mập mạp và mấy con gà rừng, thức ăn cũng ngon hơn nhiều.
Nhưng hai người không thể đi thêm được nữa vì ngọn núi đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày đặc.
“Tuyết dày như vậy, nhà chúng ta có chịu nổi không?” Bạch Minh Châu lo lắng khi nhìn Chu Lâm bịt kín tất cả các cửa sổ.
Chu Lâm phủi tay cười nói: "Vợ, em không cần lo lắng cho nhà của chúng ta. Tuy nó chỉ là một ngôi nhà gạch cũ, nhưng dù gió hay tuyết nặng đến đâu cũng có thể chịu được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-42.html.]
Bạch Minh Châu gật đầu và đi lấy củi, chất thành đống, cất vào nhà kho ở sân sau.
Tất nhiên là cả lương thực nữa. Khoai lang và khoai tây là thực phẩm chính mấy ngày nay. Ngoài ra còn có rất nhiều thực phẩm khác có thể dự trữ lâu dài. Các vật dụng khác như muối, diêm v.v... cũng có sẵn trong tủ.
Bạch Minh Châu nhìn những thứ này, cảm thấy thoải mái.
Lu đựng đá lạnh đã được đặt ở phòng phía tây, Chu Lâm cầm quả lê đông lạnh, nói: "Vợ, em có muốn ăn lê đông lạnh không?"
“Anh đặt nó vào nhà đi, đừng ăn quá lạnh như vậy.” Bạch Minh Châu gật đầu, bảo anh vào lấy thêm một quả, tí nữa ăn cùng nhau.
Vì thế hai người nhìn nhà kho đầy ắp, sau đó vui vẻ trở về nhà ăn lê đông lạnh.
Vào ngày tuyết rơi, thực sự rất khó để đi đâu được, đặc biệt là Bạch Minh Châu, bên ngoài có thể có băng, nếu bị ngã sẽ có chuyện lớn nên về cơ bản cô sẽ không đi ra ngoài. Cho nên ngày nào cô cũng ăn hoặc ngủ, nếu không phải còn viết sách, thì cô thực sự sắp trở thành lợn rồi.
Nhưng phải nói rằng vì đồ ăn ở nhà rất ngon nên bụng cô to lên rất nhanh.
Khi bước vào tháng mười hai âm lịch, bụng cô mới được bốn tháng, nhưng nó lớn nhanh đến mức khi cô tắm rửa, bụng cô đã phồng lên rồi.
“Em ăn nhiều quá sao?” Bạch Minh Châu nói, cô cảm thấy bụng mình rất to.
Em bé lớn hơi nhanh, to gấp đôi so với nửa tháng trước.
Chu Lâm không hiểu: “Anh đã hỏi chị Lý và mọi người, mọi người cũng ăn như thế khi mang thai.”
Bạch Minh Châu không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên chỉ gật đầu và không nói gì, nhưng cô không dám ăn quá nhiều, dù sao trình độ y học hiện giờ rất thấp, rất khó sinh nếu con quá lớn.
Nhưng cảm giác đói thực sự rất khó chịu, Bạch Minh Châu không còn cách nào khác là chuyển sự chú ý vào việc tập trung viết bản thảo.
Chu Lâm biết vợ muốn ăn kiêng nên đã đến hỏi thím Trương về việc đó.
Thím Trương sẽ không giải thích những chuyện này cho người khác, nhưng đối với tình yêu của Chu Lâm dành cho vợ mình, bà ấy cảm thấy cần phải nói rõ.
“Vợ cháu mang thai con đầu lòng, đừng ăn nhiều, nếu không sẽ khó sinh con”.
Chu Lâm tiếp thu câu nói này nhưng anh vẫn thấy rất khó chịu khi nhìn vợ phải chịu đói bụng.
Chẳng mấy chốc đã đến Lễ Laba mùng tám tháng chạp.
Tất nhiên trong lễ hội Laba phải nấu cháo Laba, Chu Lâm ngâm đậu trước một ngày, sáng hôm sau, sẽ dậy sớm để nấu cháo Laba.
Khi Chu Lâm còn độc thân, anh không thèm để ý đến chuyện này, mặt dày đến mức chỉ mang đậu và những thứ khác đến nhà cậu để ăn chực.
Anh chưa từng nấu ăn bao giờ nhưng người đàn ông này có tài nấu nướng, có lần anh từng hỏi mợ của anh tại sao có thể nấu cháo Laba thơm như vậy.
Hôm nay anh tự tay nấu, mùi vị còn thơm hơn cả mợ anh nấu, đương nhiên cũng là vì anh chịu cho thêm nguyên liệu vào.
Mợ anh cho đủ loại đậu, đậu đỏ, đậu xanh, đậu nành và đậu cô ve, còn Chu Lâm đã cho cái gì vào nồi cháo Laba này?
Ngoài các loại đậu kể trên còn có cả óc chó, hạt thông, táo, gạo nếp, hạt dẻ và đậu phộng.
Anh còn cho rất nhiều đường nâu và đường trắng.
Cháo Laba nấu chín có mùi thơm ngào ngạt.
Bạch Minh Châu đói bụng, tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, sao cô có thể chịu đựng được? Cô bò dậy, đánh răng rửa mặt rồi vào bếp nhìn.
“Vợ, có thơm không?” Chu Lâm dịch mông, cho cô ngồi xuống bên cạnh sưởi ấm, cười nói.
“Thơm quá, chín chưa?”
“Chờ một chút, sắp xong rồi.”
Cháo đã được nấu chín nhưng cháo Laba vẫn cần phải ninh thêm một chút như vậy sẽ ngon hơn.
Hai người bắt đầu quan tâm đến những chú gà con bên cạnh, chúng khá khỏe mạnh, đã được nuôi rất lâu, rất có sức sống.
Sau khi trò chuyện một lúc, món cháo Laba hầm đã được bưng ra.
Nồi cháo Laba này được Chu Lâm nấu đến khi đặc và ngọt, thực sự kích thích vị giác, Bạch Minh Châu vừa thổi vừa ăn, ăn hết hai bát.
“Vị ngọt vừa phải, mềm mịn, tan trong miệng, đầu bếp Chu nấu rất ngon.” Bạch Minh Châu khen ngợi không chút do dự.
Chu Lâm cười nói: "Muốn ăn thêm một bát nữa không?"
Thực ra Bạch Minh Châu có thể ăn thêm một bát nữa, nhưng cô vẫn lắc đầu: "Em không."
Chu Lâm cũng ăn xong rồi, cất chỗ còn lại đi, sau đó đi ra ngoài đi bộ, trong lễ hội Laba không phải sẽ đến nhà người khác ngồi chơi sao?
Bạch Minh Châu ngồi trong phòng viết bản thảo, chị Lý và chị Đại Sơn đến ngồi chơi với cô.
“Bọn chị không làm phiền em chứ?” Chị Lý mỉm cười.