Hiện tại ngoài khoảng thời gian học bài, chuẩn bị bài vở và viết bản thảo tiểu thuyết ngôn tình ra thì gần đây cô còn bắt đầu có hứng thú với thiết kế trang phục.
Thời gian được dùng nhiều nhất chính là để vẽ bản thiết kế trang phục.
Cô dành rất ít thời gian cho việc học thiết kế, hơn nữa cô đã học hết rồi. Đời trước cô là học sinh xuất sắc, nên hiện tại việc học thực sự không hề khó.
Với việc viết bản thảo tiểu thuyết ngôn tình cũng vậy. Một ngày viết được một ngàn chữ cũng là việc rất lớn rồi.
Điều đáng nói là kỳ nghỉ hè này cô có thời gian để viết lách, vì dù sao thời này cũng không có trò chơi tiêu khiển gì. Trong khoảng thời gian nghỉ hè, cô đã viết xong quyển truyện ngôn tình thứ hai. Số lượng từ ở quyển sau lại nhiều hơn quyển tiểu thuyết thứ nhất, tổng cộng chín mươi nghìn từ. Cô chỉ mất khoảng hai đến ba tháng để hoàn thành.
Thậm chí nó còn nổi tiếng hơn cả quyển tiểu thuyết ngôn tình thứ nhất.
Tất nhiên cũng phải nói về chuyện hợp tác xuất bản. Qua một ít hôm nữa, cũng phải thống nhất về phí xuất bản.
Bây giờ lịch trình thời gian của cô sẽ là như sau: sáng thì ôn tập chuẩn bị bài vở, buổi trưa vẽ thiết kế, buổi tối về sẽ dành thời gian cho con và dành một tiếng viết một ngàn từ cho quyển tiểu thuyết ngôn tình trước khi đi ngủ.
Đúng vậy, quyển tiểu thuyết thứ ba đang bắt đầu rồi.
Người khác không biết chuyện Bạch Minh Châu vẽ thiết kế ở trường học. Chỉ có những bạn cùng ký túc xá là biết thôi.
Một trong những người bạn cùng phòng là Lý Tiêu Tiêu, là nữ sinh duy nhất đến từ thủ đô trong ký túc xá của bọn họ. Nhưng cô ấy lại không hề kiêu ngạo, ở chung với mọi người rất hòa hợp.
Và cô ấy cũng nói với bạn mình rằng, tuy cô ấy đến từ thủ đô nhưng điều kiện sinh hoạt lại không tốt bằng mọi người.
Trang phục cô ấy mặc trên người đều rất bình thường, ăn cũng là ăn trong căn tin cùng mọi người, ngay cả học tập cũng rất chăm chỉ và nghiêm túc.
Nhưng mọi người lại không để ý đến chuyện đó. Mọi người chỉ chú ý đến tính cách và hành vi của cô ấy, những thứ khác thì không quan trọng.
Bởi vì học tập ở chỗ này, mặc kệ trước kia như thế nào nhưng về sau đều sẽ không thể nào kém cỏi!
Nhưng thành thật mà nói, sáu người ở trong ký túc xá đều hòa hợp với nhau và không ai lợi dụng ai cả. Trái ngược hoàn toàn với sáu người ở phòng ký túc xá bên cạnh.
Lý Tiêu Tiêu đã rất ngạc nhiên khi nhìn những bản thiết kế trang phục của Bạch Minh Châu.
“Minh Châu à, cậu còn có thể thiết kế trang phục sao?”
Bạch Minh Châu nhìn cô ấy một cái rồi cười nói: “Cậu chắc cũng là người thạo nghề nhỉ, liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi.”
Lý Tiêu Tiêu hỏi: “Tớ có thể xem không? Chỉ xem hai trang thôi. Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa phần bản thiết kế này ra bên ngoài!”
Bạch Minh Châu cười cười: “Tớ còn sợ cậu trộm sao?”
Sau đó cô liền đưa chín bản vẽ thiết kế mà cô đã vẽ mấy ngày nay cho cô ấy xem.
Lý Tiêu Tiêu mím môi cười: “Vậy thì mình sẽ không khách sáo nhé.”
Bạch Minh Châu gật đầu, tiếp tục vẽ bản phác thảo thiết kế bán thành phẩm trên tay mình.
Nếu mà Lý Tiêu Tiêu thật sự trộm bản thiết kế của cô, vậy thì cứ để cô ấy trộm đi, vì việc dùng một bản thiết kế để nhìn rõ một người thì cũng không có gì là thiệt thòi cả.
Với cả trộm được bản thiết kế, nhưng liệu có thể ăn trộm được ý tưởng không? Vì ý tưởng trong đầu cô mới là quý giá.
Lý Tiêu Tiêu cũng không biết bạn cùng phòng mình có năng lực như thế nào, nhưng sau khi xem qua những bản thiết kế, cô ấy thật sự rất kinh ngạc.
“Minh Châu, mấy ngày nay cậu đều vẽ những bản thiết kế này hả? Là có người tìm đến cậu để nhờ vẽ những bản thiết kế này sao?” Lý Tiêu Tiêu không nhịn được mà hỏi.
“Không phải đâu.” Bạch Minh Châu thuận miệng nói: “Tớ muốn vẽ trước, chờ đến lúc đó lại đi tìm nhà máy sản xuất quần áo hỏi một chút, xem bọn họ có cần những bản thiết kế này của tớ không, nếu muốn thì sẽ bán cho nhà máy.”
Lý Tiêu Tiêu gần như buột miệng thốt ra: “Bán cho anh trai tớ đi!”
Bạch Minh Châu nhướng mày nhìn về phía Lý Tiêu Tiêu: “Anh trai cậu là chủ của xưởng sản xuất quần áo sao? Không phải nhà cậu không có tiền sao?”
Lý Tiêu Tiêu nhanh chóng nhìn quanh ký túc xá, thật may hiện giờ ký túc xá chỉ có cô ấy và Bạch Minh Châu, cô ấy nhỏ giọng nói: “Minh Châu, cậu đừng nói cho ai biết nhé.”
Bạch Minh Châu cười: “Tớ đã từng thấy người giả giàu, còn chưa từng gặp qua người giả nghèo. Vậy cậu nói xem cậu làm như vậy là có mục đích gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-247.html.]
“Cũng không phải tớ cố ý làm như vậy, thật ra tớ ở trong nhà cũng như vậy, ông nội của tớ không cho phép anh em bọn tớ sinh sống quá xa hoa lãng phí.” Lý Tiêu Tiêu lè lưỡi, nói.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì biết, đây chắc là chiến sĩ già đã gian khổ phấn đấu trong cách mạng.
Xem ra bối cảnh gia đình của Lý Tiêu Tiêu là điều không cần phải bàn cãi.
Nhưng thái độ của cô cũng không có thay đổi gì, nói: “Cậu có thể cầm những bản thảo này về cho anh trai cậu xem, nếu anh ấy muốn mua thì có thể mua. Tuy nhiên tớ nói trước một câu, giá cũng không hề rẻ đâu.”
“Tớ lấy ba trang về cho anh ấy xem là được, không cần lấy hết đâu. Về giá cả, tớ biết là không rẻ, nhưng mà cái này tớ không quan tâm. Nếu anh ấy đồng ý, cậu nói với anh ấy là được.” Lý Tiêu Tiêu liền nói.
Bạch Minh Châu gật đầu.
Lúc trước Lý Tiêu Tiêu đều ngủ lại ký túc xá, một tháng mới trở về nhà hai ngày, những thời gian khác thì đều là ở bên này học tập, vậy mà hôm nay mấy người bạn cùng phòng lại không nhìn thấy cô ấy.
“Cô ấy có một chút việc nên đi trước, ngày mai sẽ trở về, cậu không cần lo lắng.” Một người bạn cùng phòng nghe Bạch Minh Châu nói qua rồi nên nói.
Hiệu suất của Lý Tiêu Tiêu thật là nhanh chóng. Ngày hôm sau cô ấy đã đưa anh trai của mình tới.
Cô ấy đi tìm Bạch Minh Châu rồi ra quán cà phê bên ngoài bàn chuyện hợp tác.
Anh ba của Lý Tiêu Tiêu tên là Lý Tiêu Hằng. Tên anh ấy không phải chữ Tiêu như Lý Tiêu Tiêu nhưng cách phát âm lại giống nhau. Dù sao tên nam và tên nữ cũng có sự khác biệt.
Sau khi giới thiệu thì đương nhiên sẽ nói vào chủ đề chính. Bạch Minh Châu hỏi anh ấy có cảm nhận thế nào đối với ba trang bản thảo mà Lý Tiêu Tiêu mang về.
Lý Tiêu Hằng nhìn Bạch Minh Châu cười nói: “Bức vẽ khá đẹp.”
Lý Tiêu Tiêu nhìn vẻ thương nhân hiện lên trên khuôn mặt của anh ba mình, nhưng cô ấy không nói và biểu hiện gì cả vì đây là chuyện của anh ba cô ấy với Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu cười cười: “Tiêu Tiêu mới trở về ngày hôm qua, hôm nay anh Lý đã cùng cô ấy tới đây tìm tôi, tôi còn tưởng rằng anh vừa lòng. Không ngờ lại không đạt được như mong muốn của anh Lý đây, chuyện này coi như không cần bàn nữa. Uống cà phê thôi, hiếm khi anh Lý đến đây nên hôm nay tôi mời anh.”
Lý Tiêu Hằng không nhịn được mà kinh ngạc, thật sự là không ngờ Bạch Minh Châu lại nói như vậy.
Lý Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn anh ba mình một cái đầu tiên, sau đó mới nói với Bạch Minh Châu: “Minh Châu à, cậu đừng chấp nhặt với anh ấy. Gần đây bàn chuyện làm ăn nhiều nên bắt đầu đều nói chuyện như vậy.”
Sau đó mới nói với anh ba của mình: “Minh Châu không phải là người có tính tình trong tối ngoài sáng mà phải thử lẫn nhau, anh có thể ra giá thẳng với Minh Châu. Nếu giá bản thiết kế đó trong phạm vi giá cả mà anh đã tính toán ở trong lòng thì anh có thể mua luôn. Nếu không được, Minh Châu sẽ đi tìm người khác để hợp tác. Đừng nói đến những việc vô nghĩa, thời gian đối với anh là vàng là bạc thì đối với cậu ấy cũng như vậy.”
Lý Tiêu Hằng cảm thấy bất lực.
Mặc dù anh ta chỉ nói vài câu với Bạch Minh Châu nhưng với kinh nghiệm dày dặn trong giang hồ, anh ta có thể đoán được cô là người như thế nào chỉ sau vài lời nói.
Do đó, anh ta không vòng vo nữa mà nhìn Bạch Minh Châu, nói: "Bản thiết kế đúng là không tệ, cô có mang theo những bản còn lại không? Tôi muốn xem qua."
Bạch Minh Châu gật đầu, đưa những bản thiết kế còn lại cho anh ta xem.
Lý Tiêu Hằng xem qua từng bản một, không nói lời thừa thãi, hỏi: "Cô đưa ra giá đi."
"Anh Lý cho rằng bản thiết kế này của tôi trị giá bao nhiêu?" Bạch Minh Châu nhấp một ngụm cà phê, nhìn anh ta, hỏi.
"Mười bản thiết kế này, tôi trả năm trăm đồng, tôi lấy hết." Lý Tiêu Hằng nói.
Bạch Minh Châu cười: "Anh Lý nói đùa à?"
Lý Tiêu Tiêu cũng cảm thấy anh ba mình đang nói đùa, cô ấy vừa nhìn thấy những bản thiết kế trang phục này thì đã có thể hình dung ra giá trị rồi.
Nếu may thành quần áo, chắc chắn sẽ trở thành hiện tượng của năm nay, thậm chí để sang năm may bán cũng không lỗi thời!
"Vậy giá mong muốn của cô là bao nhiêu?" Lý Tiêu Hằng biết rằng người phụ nữ xinh đẹp trước mặt không dễ lừa gạt bèn hỏi.
"Mỗi bản thiết kế dưới năm trăm đồng tôi sẽ không bán. Tất nhiên, anh Lý đã xem qua, nếu muốn lấy cắp để sử dụng trực tiếp thì không mất tiền cũng không sao." Bạch Minh Châu nói.
Lý Tiêu Hằng phớt lờ câu nói sau, không khỏi hít một hơi: "Mỗi bản vẽ năm trăm đồng? Cô Bạch, cô đang hét giá trên trời à?" Giọng điệu của anh ta đầy vẻ không hài lòng.
Bạch Minh Châu không lộ ra biểu cảm gì trên mặt, nói: "Một bộ quần áo như vậy có thể bán được mười đồng. Tôi lấy năm trăm đồng, thực ra cũng chỉ tương đương với năm mươi bộ mà thôi."
"Mười đồng là giá bán bên ngoài, giá xuất xưởng của chúng tôi rẻ hơn nhiều. Một bản thiết kế của cô mà lấy năm trăm đồng, chỉ sợ chúng tôi xuất xưởng những bộ quần áo này còn không kiếm lại được vốn, cô đây là đang chào giá trên trời thì đúng hơn!"
"Lợi nhuận cụ thể của xưởng may là bao nhiêu tôi không biết nhưng cũng không dưới 10%. Một bộ quần áo như vậy bán ra ngoài với giá mười đồng, lợi nhuận của xưởng là một đồng. Nhưng xưởng sản xuất quần áo hàng nghìn, hàng vạn bộ, thậm chí khi doanh số bán ra tăng, đến lúc đó bán sang các tỉnh khác, vài vạn thậm chí chục vạn bộ cũng không thành vấn đề, một bản thiết kế của tôi lấy năm trăm đồng, hoàn toàn nằm trong phạm vi hợp lý." Bạch Minh Châu bình thản nói.