Bạch Minh Châu không nói thêm gì nữa, thêm vào đứa con út Tiểu Viên ngủ dậy bắt đầu gào khóc, cô liền đi bế con.
Cậu bé ngủ từ chiều đến giờ, chắc chắn là đói rồi.
Chu Lâm cười tủm tỉm nhìn theo, nhưng khi vợ anh cho con b.ú thì cô không cho anh xem và đuổi anh ra ngoài.
Bạch Minh Châu rất để ý, khi cho Đâu Đâu và Đô Đô bú, cô đều phải quay người đi. Bây giờ cũng vậy, đối với cô không phải cứ là vợ chồng lâu năm thì có thể cho con b.ú trước mặt nhau.
Chu Lâm cười đi ra ngoài, đồng thời nói cho mợ út biết tin tiền nhuận bút của vợ mình sắp tăng.
Mợ út biết hôm nay anh chàng đưa thư đẹp trai đã gửi tiền nhuận bút, bà ấy cũng không hỏi, nhưng không ngờ tiền nhuận bút của cháu dâu lại sắp tăng lên như vậy sao?
Chẳng trách cô thương chồng, muốn anh lười biếng một chút, cô cũng có đủ tự tin và bản lĩnh để làm như vậy.
Đâu Đâu và Đô Đô đã trưởng thành, trên cơ bản mỗi ngày hai anh em không cần người lớn trông nom, chỉ cần lo cho bọn chúng một ngày ba bữa ăn là được.
Đương nhiên, Bạch Minh Châu chăm sóc bọn trẻ rất tỉ mỉ, răng cũng phải đánh, bữa điểm tâm xen giữa các bữa ăn chính cũng không thể thiếu.
Chính bởi vì như thế, hai anh em mới có thể có thân hình mập mạp.
Nhưng từ đầu xuân năm nay, hai anh em chỉ thích chạy ra ngoài chơi, cho dù lượng cơm ăn không ít, nhưng ít nhiều cũng hơi chút gầy đi, da đen hơn trước.
Thỉnh thoảng ở bên ngoài chơi mệt mỏi rồi thì chúng sẽ chạy về nhà uống nước, cả đầu toàn mồ hôi.
Nhưng hai đứa bé này càng ngày lại càng khỏe mạnh, ánh mắt đen láy long lanh, dáng vẻ đó giống Chu Lâm như đúc.
Quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Chu Lâm.
Tính tình của hai anh em vẫn tương đối ngang ngược, ra ngoài chơi nhưng không dễ chọc, cho dù là một số đứa bé lớn tuổi hơn bọn chúng, bọn chúng cũng dám kêu to lao đến đánh!
Nhưng hai anh em còn biết nói ngọt nữa, nhìn thấy ai cũng chào hỏi, tính tình tự nhiên thân thiện hoàn toàn giống Chu Lâm.
Cho dù là thím Tôn khắc nghiệt như thế, nhìn thấy hai anh em này cũng sẽ rót cho hai anh em một cốc nước uống, nhưng mà ở bên ngoài hai anh em không tùy tiện ăn đồ ăn của nhà người ta.
Mợ út dạy, muốn ăn gì muốn uống gì thì về nhà, ở bên ngoài không được ăn của nhà người ta.
Thật ra hai anh em cũng không ăn quen đồ ăn bên ngoài, đồ ăn trong nhà rất ngon, đồ ăn bên ngoài không ngon.
Hai anh em không chỉ có dáng vẻ giống Chu Lâm mà đến tính tình cũng giống.
Cho nên bên ngoài có người nói, đến khi lớn lên tiền đồ không đoán trước được, về sau chỉ sợ cũng là nhân vật số một số hai trong thôn.
Lý Thái Sơn cũng vô cùng yêu thích hai anh em bọn chúng, hiện tại vẫn đang nỗ lực làm vận động với vợ anh ta, chỉ ngóng trông có thể sinh được đứa con gái, đến lúc đó gả cho một trong hai anh em nhà này.
Như vậy tâm nguyện đời này của anh ta cũng đã xong.
Trong lúc Chu Lâm đang chăm chỉ làm ruộng, cũng có người hỏi anh chuyện xây nhà.
“Bây giờ nhà đông con, trong nhà cũng đã hết phòng ngủ, có cần mở rộng thêm mấy gian phòng hay không? Cứ ở phòng gạch mộc mãi làm sao được, hay là xây cái nhà ngói đi?”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng làm gì có tiền.” Chu Lâm cũng nói.
Thật ra anh cũng hơi muốn xây nhà mới, muốn xây cái nhà ngói, nhưng mà đề nghị này bị vợ anh cự tuyệt, tỏ vẻ không cần phí số tiền đó.
Cứ ở tạm như bây giờ là được.
Nhà này cũng không ở được bao lâu nữa, sao phải xây nhà ngói chứ, nếu muốn ở mười năm tám năm thì thật sự nên xây một cái, còn bây giờ thì không cần.
Về sau phải đi lên đại học, xây cái nhà to như thế để đấy mời trộm đến à?
Bây giờ ở như thế này đã khá tốt, về sau để lại cái nhà này thì trộm thấy cũng phải lắc đầu.
Nhưng Chu Lâm ở bên ngoài vừa nói không có tiền xây phòng ở, thật đúng là không ai hoài nghi, nhìn xem ngày thường nhà anh thế nào là biết, có núi vàng núi bạc cũng bị ăn hết.
Có vợ là thanh niên trí thức, trong tháng ở cữ đã ăn bao nhiêu thứ tốt chứ? Không nói đến gà rừng thỏ hoang ở trong núi, chỉ nói gà trống gà mái với trứng gà ở trong thôn thôi.
Thật là hâm mộ c.h.ế.t người đấy.
Nhưng lần này không ai đi tố cáo, vì sao? Lãnh đạo công xã đã cho phép ông đội trưởng xách theo không ít thực phẩm dinh dưỡng cho người vợ là thanh niên trí thức của anh ở cữ!
Người ta được bên trên cho phép rồi, đi tố cáo thì có tác dụng gì?
Hơn nữa cũng không ai dám tùy tiện tố cáo Chu Lâm, trước kia có không ít ví dụ về kết cục của việc gây chuyện với ngôi sao may mắn rồi còn gì!
Tạm thời không nói đến những chuyện trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-191.html.]
Sau khi Bạch Minh Châu hết tháng ở cữ, thì cô lại bắt đầu đàng hoàng viết bản thảo.
Tuy rằng bây giờ có thêm hai đứa bé là thằng ba và thằng tư, nhưng cô cũng chỉ cần phụ trách cho hai đứa bé b.ú sữa là được, còn lại đã có mợ út, thật sự không cần cô lo lắng thêm.
Hai anh em ăn ngon ngủ ngon, ăn xong ợ hơi mấy cái, lại tiểu tiện đại tiện xong sau đó thoải mái dễ chịu mà đi ngủ, mợ út cũng không cần bận tâm nhiều.
Chỉ cần không trướng khí, mấy tháng đầu trẻ con rất dễ trông, ngày nào cũng đang ngủ.
Lại có Lý Đại Ni hỗ trợ giặt quần áo của cả nhà cùng với những tã lót bẩn nên mợ út cũng không quá mệt mỏi.
Trong lúc trông trẻ con, sợ nhất chính là giặt mấy cái tã lót bẩn, thật sự mệt c.h.ế.t người, eo cũng vì mệt mỏi mà bị cứng đến tê dại.
Cho nên trước kia mợ út có chút không đồng ý để Lý Đại Ni hỗ trợ, bây giờ lại cảm thấy thật không tệ.
Cảm thấy tiêu số tiền này rất đáng giá.
Bạch Minh Châu ít nhiều có chút áy náy, một đồng tiền giặt quần áo cho cả gia đình cô, cho nên có đôi khi nhìn thấy Lý Đại Ni thì cô sẽ nhét cho cô bé vài viên kẹo sữa để ngậm cho ngọt miệng, Lý Đại Ni cũng rất vui vẻ.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô bé chưa từng được ăn kẹo sữa, hóa ra hương vị như thế này, thật sự ăn rất ngon.
Bạch Minh Châu nhìn thấy Lý Đại Ni như thế, thỉnh thoảng còn pha cho cô bé một ly sữa mạch nha, cũng để cho cô bé nếm thử, sau đó nói chuyện phiếm với cô bé.
Cô thấy nhân phẩm của Lý Đại Ni thật sự rất không tệ, ngày sau nếu đi học đại học, chắc chắn cô phải đưa mợ út đi, cậu út Cố không cần phải nói, cũng phải đưa đi.
Có thể đưa đi hay không là một chuyện, nhưng đưa đi rồi cũng không thể bóc lột hai vợ chồng già được.
Nếu như Lý Đại Ni cũng tự nguyện đi theo thì tốt, cô đã hiểu rõ gốc gác của người này, sử dụng cũng yên tâm hơn nhiều.
Người khác còn không biết dự tính của Bạch Minh Châu, nhưng mẹ của Lý Đại Ni lại biết con gái qua đây giặt quần áo được Bạch Minh Châu cho kẹo sữa, thậm chí còn từng pha sữa mạch nha cho con mình.
Bí mật dặn dò Lý Đại Ni, nếu làm xong hết việc trong nhà thì cũng có thể qua bên đó hỗ trợ quét tước nhà cửa.
Đều không phải việc nặng gì.
Phải biết rằng không ít người đang nhìn chằm chằm vào công việc này của Lý Đại Ni, một tháng một đồng thật không ít, hơn nữa Bạch Minh Châu làm người cũng hiền lành hào phóng, mẹ của Đại Ni rất vui lòng để cho con gái đi làm việc.
Một năm kiếm được mười hai đồng, đây chính là giúp trong nhà tăng thêm thu nhập.
Thời gian cứ trôi qua như thế, trong nháy mắt đã tiến vào tháng chín.
Tuy rằng xem như là những ngày nóng bức đã đi qua, nhưng sau đó nắng gắt cuối thu cũng không thể khinh thường.
Bạch Minh Châu không chỉ một lần cảm thán, sao trước kia không nghĩ tới việc làm ra băng nhỉ? Sớm làm ra được thì sớm hưởng thụ nha.
Bây giờ trong phòng bày băng, hơi lạnh khiến cho người ta rất thoải mái, buổi tối ngủ rất ngon.
Nhưng mà sau khi tiến vào tháng chín, đây cũng là thời điểm bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với những ngày thu hoạch vụ thu năm nay.
Trước khi thu hoạch vụ thu, Chu Lâm lại đi ra ngoài một chuyến.
Thịt trứng sữa gì đó thì không nói, mỗi lần đi ra ngoài anh đều phải mang về, lần này còn mang theo một túi lưới đựng quả lựu về nhà!
Quả lựu không lớn, một quả chỉ to bằng nắm tay của Chu Lâm, ngày hôm sau Bạch Minh Châu dậy nhìn thấy thì rất thích, cũng bẻ một quả ra nếm một chút, có niềm vui bất ngờ.
Bởi vì vị của lựu rất ngọt.
Thời buổi này người còn ăn không đủ no, cũng đừng mong trái cây sẽ được chăm bón bao nhiêu, trừ một số khu vực riêng chuyên môn dùng để gieo trồng trái cây, nhưng bởi vì kỹ thuật còn tương đối kém nên thường trái cây khá giống nhau.
Không thể so sánh được với đời sau.
Nhưng lần này quả lựu mang về thật sự rất ngọt.
Không chỉ có Bạch Minh Châu thích, Đâu Đâu và Đô Đô cũng thích, ngay cả mợ út cũng cảm thấy ăn rất ngon, có điều mợ út sẽ ăn hết cả hạt và thịt quả lựu, nhưng Bạch Minh Châu, và hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thì sẽ không ăn như vậy mà chỉ ăn mỗi thịt quả còn hạt thì nhổ ra.
Lúc trước mợ út đã từng ăn quả lựu, nói rằng hạt lựu có thể ăn được, Bạch Minh Châu cũng biết là có thể ăn được, chỉ là cô không nuốt trôi…
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thuần túy là còn nhỏ, cho nên đã được dặn dò là phải nhổ hạt ra, hai anh em rất thông minh, cũng không muốn nuốt cái này.
Một túi lưới quả lựu mang về, Chu Lâm chỉ ăn nửa quả nếm thử vị, mợ út cũng ăn nửa quả như thế, dư lại đều vào bụng của Bạch Minh Châu và Đâu Đâu, Đô Đô.
Mà không được mấy ngày sau khi Chu Lâm mang đồ về, kèn thu hoạch vụ thu chính thức được thổi lên!
Năm nay thu hoạch vụ thu cũng làm cho người ta mệt mỏi như năm ngoái.
Khác là tâm trạng của mọi người lại là kích động và thoải mái, bởi vì năm nay mắt thường cũng có thể thấy được mức độ lương thực được mùa!
Các xã viên gặt lúa nước, bông lúa nước trông rất căng mẩy, thời điểm hái bắp ngô, bắp ngô cũng là cực kỳ bội thu.
Khi đi đến ruộng lạc để nhổ lạc, nhìn bề ngoài của những củ lạc đó thì ai cũng thấy thích.
Ông đội trưởng thì cười ha hả, dặn dò các xã viên phải cố gắng nhiều hơn, muốn nhanh chóng gặt hết lương thực, tuyệt đối không thể để cho một hạt lương thực còn lại trên ruộng!
Người lớn thì vui mừng bận việc, những đứa bé trong thôn cũng mừng rỡ bận việc theo.
Năm nay Đâu Đâu và Đô Đô cũng đã gia nhập vào đội quân trẻ nhỏ đi nhặt bông lúa.
Hai anh em mỗi đứa xách theo giỏ tre nhà mình, vừa đi theo Mãn Khố nhà chị dâu Lý, còn cả đứa con trai nhỏ nhà chị Đại Sơn, cùng với một ít đứa bé nhà khác đi nhặt.
Còn như Chu Tam Đản bây giờ đã không nhặt mấy thứ này nữa rồi, Mãn Thương cũng không nhặt, bởi vì bọn chúng đều có thể đi tham gia thu hoạch vụ thu kiếm công điểm rồi.
Ví dụ như bọn chúng có thể nhổ củ lạc, còn có thể làm những việc như ra sân phơi để hỗ trợ phơi lương thực, đều có tính công điểm, không để ý đến những đứa bé kia được đi chơi nữa.
Nhưng thật đừng nói, trẻ con rất dễ mang đồ vật bên ngoài về nhà.
Tuổi thật của hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô là hai tuổi rưỡi, nhưng bởi vì được ăn ngon nên hai anh em rất chắc khỏe, chiều cao cũng thuộc dạng cao nhất trong đám trẻ cùng hai tuổi rưỡi.
Lại thêm năm nay chúng đã chạy ra ngoài chơi suốt, căn bản không sợ người, nếu thật sự phải đánh nhau thì chúng cũng không thấy sợ.
Hơn nữa bọn chúng đi đến nơi nào cũng mang theo Sư Tử, ai dám bắt nạt bọn chúng chứ?
Cho nên buổi sáng hai anh em xách theo giỏ nhà mình nhặt non nửa giỏ bông lúa về nhà, buổi chiều lại nhặt non nửa giỏ mang về, bọn chúng không xách được thì sẽ treo giỏ trên cổ của Sư Tử, để cho Sư Tử cõng về.
Sư Tử lớn lên rất cường tráng.
Bởi vì xương cá, xương lợn xương gà gì đó đều sẽ vào trong bụng nó, ngoài ra thời điểm hầm thịt có canh cũng sẽ chan vào thức ăn của nó một vài muỗng, cái này cũng rất hợp ăn với cơm.
Bạch Minh Châu rất thích Sư Tử, ở trên phương diện thức ăn không keo kiệt chút nào, chẳng sợ người ngoài nhìn đều sẽ cảm thấy đồ ăn nhà cô tốt đến mức con ch.ó cũng nuôi to như thế, cô cũng sẽ không cố tình cắt xén đồ ăn của Sư Tử, bởi vì không cần thiết.
Lớn lên cường tráng, hơn nữa trên người lại có huyết thống của sói, một hai người đàn ông trưởng thành cũng không phải là đối thủ của nó, đúng là cực giỏi trong việc giữ nhà trông sân.
Đặc biệt là nó vô cùng che chở người cùng nó lớn lên là Đâu Đâu và Đô Đô.
Mà mợ út rất tán dương hành động hai anh em chăm chỉ cực khổ ôm lương thực về nhà.
Hơn nữa còn làm bắp rang để khen thưởng cho bọn chúng!
Đâu Đâu và Đô Đô đều rất vui vẻ, kể cho bà mợ nghe xem ai không nói lý lẽ, còn muốn cướp lương thực của bọn chúng.
Mợ út nghe bọn chúng nói, sau đó dạy bọn chúng không cần đánh nhau với đứa trẻ lớn hơn, sẽ bị thiệt.
“Có Sư Tử ở đó, bọn chúng mới không dám đánh cháu, cháu có đánh cậu ta thì cậu ta cũng không dám đánh trả!” Đô Đô khẽ nói.
Mợ út cười: “Vậy thì cũng không thể ỷ vào Sư Tử mà bắt nạt người khác ở bên ngoài được.”
“Chúng cháu không bắt nạt người khác, bọn chúng mắng chúng cháu trước.” Đâu Đâu sửa lại cho đúng.
Mợ út nhìn dáng vẻ này của hai anh em thì không nhịn được mà nhớ tới cháu ngoại Chu Lâm nhà mình lúc còn nhỏ, thật là giống nhau như đúc.
Bà cười đi hái cà chua để cắt nhỏ ra, lại rải thêm chút đường trắng cho bọn chúng ăn, đây là điểm tâm mà hai anh em rất thích.
Bọn chúng vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện với bà mợ, bọn chúng còn hỏi hôm nay các em trai có ngoan hay không?
Trẻ con nói chuyện làm cho Bạch Minh Châu trong phòng viết bản thảo nghe được, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Bây giờ hai anh em này ở bên ngoài chơi đùa rất là thoải mái, đặc biệt năm nay sau khi được ra ngoài bay nhảy thoải mái, ngôn ngữ cũng đã phát triển vô cùng nhanh chóng, năng lực biểu đạt rất tốt.
Cô nhớ rõ trước đó Mãn Thương Mãn Khố lớn tuổi hơn nữa cũng mới có thể biểu đạt như thế mà thôi.
Bên ngoài ai thấy đều khen một câu thông minh.
Nhưng cũng cảm thấy khẳng định là bởi vì lúc con ở trong bụng, người mẹ Bạch Minh Châu này được ăn ngon uống tốt nên đứa bé sinh ra mới thông minh.
Sự thật cũng chính xác là như thế.
Tuy rằng lúc ấy Bạch Minh Châu đã bỏ lỡ ba tháng đầu, nhưng ngày tháng sau đó cô vô cùng chú trọng dinh dưỡng, sẽ không để cho đứa bé nhà mình thua từ ở trong bụng mẹ.
Đây là bẩm sinh, nhất thiết phải nuôi thật tốt, sau khi sinh ra rất nhiều thứ đều sẽ cố định, muốn bù lại cũng không thể bù được.
Đâu Đâu và Đô Đô thì không chịu thiệt thòi gì về mặt này.
Trong bụng đã là như thế, sau khi sinh, dù là một người mẹ trẻ, Bạch Minh Châu cũng vẫn săn sóc chu đáo mọi chuyện, Ví dụ như ẩm thực, lại ví dụ như sữa, ngay cả cho b.ú cũng đợi đến khi con đủ một tuổi mới thôi.
Thể chất của hai anh em đều được Bạch Minh Châu điều dưỡng rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-192.html.]
Viết xong bản thảo, lúc này Bạch Minh Châu mới ra ngoài, lấy bảng chữ số Ả Rập, cùng với bảng ghép vần mà hôm nay hai anh em phải học ra để dạy bọn chúng.
Mà trong chuyện học tập này, tuy là hai anh em sinh đôi, nhưng lại biểu hiện ra hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Ví dụ như Đô Đô, cậu bé bắt đầu làm nũng: “Mẹ ơi, hôm nay mệt mỏi quá, tay ê ẩm, con không muốn học.”
Đâu Đâu thì sẽ không như vậy, cậu bé đã bắt đầu nghiêm túc đọc theo, từ nhỏ tính tình của cậu bé đã vững vàng, chịu ngồi yên.
Không giống Đô Đô, cứ như là trên m.ô.n.g có kim đâm, không lúc nào ngừng nghỉ.
“Thi đấu với anh cả nào, xem anh cả giỏi hay con giỏi.” Bạch Minh Châu nói.
Đô Đô nhìn anh cả đang học, tự mình có chút không muốn học, chỉ là rốt cuộc cũng không lay chuyển được tâm tư tranh cường háo thắng của trẻ nhỏ, cũng bắt đầu học.
Mợ út thì ở một bên nhặt rau, cũng nhìn.
Bà chưa từng thấy đứa bé nhỏ như vậy đã được học tập, nhưng bà lại có thể tự thân cảm nhận được, bởi vì có một người mẹ như thế mà hai đứa cháu ngoại đã dẫn trước rất nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi.
Hiện tại Đâu Đâu đã có thể đếm tới mười, cho dù Đô Đô không quá thích học tập, nhưng cũng có thể đếm tới mười.
Còn có thể biết ghép vần, biết chữ nữa.
Lúc này mới hai tuổi rưỡi mà thôi, cứ tiếp tục như thế, chờ đến k hi năm sáu tuổi, chỉ sợ đã biết thật nhiều chữ, thế thì đợi đến khi lớn, muốn không thành công cũng khó.
Bạch Minh Châu không hạn chế hai anh em ra ngoài chơi, nhưng sau khi chơi thì cái gì nên học vẫn phải học, mỗi ngày cô đều bố trí thời gian để học chung với bọn chúng.
Chờ hai anh em đều học xong, lúc này Bạch Minh Châu mới để cho bọn chúng tự mình cầm bút viết viết vẽ vẽ, Đô Đô còn không rành lắm nhưng Đâu Đâu cầm bút đã ra dáng ra hình, đang viết con số Ả Rập, sau khi viết xong còn muốn viết ghép vần, còn viết số "một hai ba" dưới dạng chữ tượng hình nữa.
Cậu bé rất thích.
Bạch Minh Châu đi vào nhìn nhìn thằng ba và thằng tư, hai đứa bé này không biết tỉnh từ lúc nào, đang nằm trên giường đất quan sát nhà bọn họ.
Cô cũng không quấy rầy hai đứa bọn chúng, tự mình lặng lẽ ra ngoài cũng nhận luôn việc nấu cơm.
Bởi vì bây giờ Chu Lâm rất mệt, Bạch Minh Châu nấu cơm sẽ có đủ chất béo, món ăn nấu xong Chu Lâm cũng sẽ rất thích.
Ví dụ như cô hầm thịt kho, anh thật sự thích vô cùng.
Chan một ít nước canh lên cơm đã nấu xong, cho dù không có thứ khác thì anh cũng có thể ăn sạch sẽ không thừa miếng nào.
Nhưng chắc chắn không chỉ có nước canh, còn có cả thịt, trứng gà, còn có dưa leo nhà trồng rồi các loại cải trắng, đậu que, đây là một nồi hầm thập cẩm, bên trong còn có một ít thịt, như thế ăn rất ngon.
Chính là bởi vì Bạch Minh Châu nấu cơm rất chịu khó bỏ nhiều đồ, cho nên chẳng sợ Chu Lâm mệt đến độ sắp ngã xuống, nhưng mà vừa nghĩ đến trong nhà có vợ làm cơm, nhiệt tình sẽ dâng lên mười phần.
Nhưng mà năm nay còn tốt, bởi vì trước đó Bạch Minh Châu ở cữ, Chu Lâm cũng được bồi bổ một đợt theo, trạng thái không kém cỏi giống như năm ngoái.
Nhưng sau khi kéo thân mình mệt mỏi về nhà, chuyện đầu tiên anh làm không phải ăn cơm, mà là tắm rửa.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô qua sân sau để kỳ lưng cho cha mình, ba người còn náo loạn một phen, chờ tắm xong về nhà thì quần áo của hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cũng đã ướt theo.
Chỉ là Bạch Minh Châu còn chưa tắm rửa cho hai anh em, chỉ đề phòng chiêu thức này của bọn chúng.
Mỗi lần cha trở về thì bọn chúng đều đặc biệt vui vẻ, một đứa lấy khăn lông một đứa lấy cốc rót nước vào rồi vội vàng đi hầu hạ, xong rồi anh đi tắm rửa chúng cũng muốn đi theo.
Nhưng bởi vì Chu Lâm rất bận rộn, cũng chỉ có lúc này ba cha con mới chơi đùa với nhau một chút, để kệ đi.
Sau khi tắm xong, Chu Lâm thoải mái hơn rất nhiều, ăn uống tự nhiên cũng thấy ngon miệng.
Cầm một bát cơm lớn mà vợ chuẩn bị cho anh, bắt đầu ăn.
“Ăn xong thì nhanh đi ngủ, hai đứa không được lại ầm ĩ với cha nữa.” Mợ út ngồi ở một bên nói với Đâu Đâu và Đô Đô.
“Vâng.” Hai anh em rất sung sướng.
Vừa rồi bọn chúng chơi thật sự vui vẻ, cho nên sẽ không lại đi ầm ĩ quấy cha nữa.
Bạch Minh Châu thì gắp thịt cho Chu Lâm ăn: “Ăn nhiều thịt một chút, không cần tiết kiệm cho em, em không thiếu dinh dưỡng.”
Chu Lâm nhìn vợ, cười: “Vợ, trong bát anh có nhiều như vậy rồi.”
Nhưng có một loại bổ gọi là "vợ cảm thấy mình cần bồi bổ": “Ăn nhiều một chút.”
Mợ út cũng muốn cười, năm đó tuy rằng cô em chồng thương Chu Tuấn Sinh, nhưng cũng không thương đến mức này.
Thật là để cho người già như bà không biết nói gì mới tốt.
Nhưng mà tình cảm của hai vợ chồng tốt thì cũng là chuyện vui, bị Minh Châu ảnh hưởng, không phải Hiểu Mai cũng thế sao.