Trong cốt truyện gốc khi không có cô, Chu Lâm đã trở thành nhà buôn và kiếm được một số tiền.
Vì biết anh có một số vốn cho nên Niên Viễn Phương đã tìm đến anh để hợp tác làm ăn, lợi nhuận vẫn như cũ là 50-50.
Từ đó bắt đầu cuộc sống lập nghiệp của nhà giàu số một.
Tóm lại trong một câu thì đương nhiên rất dễ dàng, nhưng quá trình này cũng quanh co và khó khăn hơn kiếp này rất rất nhiều.
Nguyên do vì cô mà kiếp này anh có được một gia sản giàu có trước khi lên Tây Bắc.
Anh không bao giờ tiết kiệm bất cứ thứ gì khi chiêu đãi khách dùng bữa và luôn đi đến những nơi cao cấp hơn.
Chính vì như vậy, ngày hôm đó mời Phó Đại Long đi tìm Ngô Phúc làm người hòa giải, mới có thể gặp mặt Cơ tứ gia bên trong nhà hàng.
Nơi đó là một nơi vô cùng sang trọng, thậm chí đừng nghĩ tới việc đến đó mà không chi tiêu đến hàng trăm đồng.
Nhưng Chu Lâm bằng lòng làm như vậy, cho nên theo cốt truyện gốc, việc bất ngờ gặp gỡ Cơ tứ gia một hai năm sau đã tới sớm hơn.
Mặc dù hai tháng qua anh phải cúi đầu khom lưng không dễ dàng gì, nhưng kỳ thực anh cũng không gặp nhiều khó khăn, chỉ cần nói những lời ngon ý ngọt, nịnh nọt và hứa hẹn là được. Thành thử ra mà nói thì anh không phải chịu bất kỳ tổn thất gì lớn cả.
Liệu những người thành đạt có thể không chịu đựng được điều này sao?
Thế hệ giàu có thứ hai có thể trở mặt với nhau, không yêu cầu như thế, nhưng lại được người khác tâng bốc nịnh bợ. Thế nhưng Chu Lâm lại không hề như vậy, anh đang nỗ lực để trở thành thế hệ giàu có thứ nhất.
Mặt mũi thì có là gì? Có ăn được hay không? Đừng dùng thủ đoạn của Niên Viễn Phương lên người anh.
Nhưng kiếp này thì không như vậy.
Sự xuất hiện của Bạch Minh Châu đã thay đổi rất nhiều, trong kiếp này, người đàn ông thô lỗ đó đã sớm có bốn đứa con trai, gia đình anh sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc và viên mãn.
Ngay cả khi gia đình không thể giúp đỡ anh trong nhiều việc lớn khi anh lang bạt ở bên ngoài thì gia đình vẫn luôn mang đến sự ấm áp và sức mạnh về mặt tinh thần cho anh.
Hơn nữa, cũng không phải là gia đình không giúp được gì, người cha đỡ đầu của đứa con cả, Đổng Kiến đã khai mở tư duy và tầm nhìn của Chu Lâm.
Cha đỡ đầu của đứa con thứ ba, Ngô nhị gia, đã mang đến cho Chu Lâm mạng lưới quan hệ và quyền lực.
Chưa kể đến Bạch Minh Châu, sự giúp đỡ của cô đối với Chu Lâm là vô hình.
Tuy rằng cô không tiết lộ quá nhiều về tương lai cho anh, nhưng Chu Lâm cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần vợ anh sống tốt ở nhà, đó chính là sự ủng hộ lớn nhất cho anh rồi.
Chỉ là năng lực của cốt truyện quả là to lớn, mặc dù bị cô dẫn đi lạc lối nhưng cuối cùng anh vẫn trở về bản chất của cốt truyện này.
Chu Lâm nhìn vợ đang trầm tư, bắt đầu cởi cúc áo của cô.
Bạch Minh Châu phải mất một lúc mới định thần lại, nhìn thấy anh như vậy, cô lập tức nói: “...”
“Anh không thể nói chuyện với em một cách đàng hoàng được à?”
Chu Lâm hôn cô và nói: “Đây không phải là cuộc nói chuyện đàng hoàng sao? Đang nói chuyện thì em lại mất tập trung, lại đi trách anh nói chuyện không đàng hoàng với em.”
“Anh……”
“Vợ à, đã lâu không gặp rồi, mà em còn đối xử với anh như vậy, anh không thể chịu đựng nổi...”
“…”
Cuối cùng Bạch Minh Châu mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, trước khi chìm vào giấc ngủ cô còn nghĩ: Cuối cùng thì ai không chịu nổi đây? Là cô mới phải!
Đây là để bù đắp cho hai tháng trước đó!
Chu Lâm nói rằng điều này là tuyệt đối cần thiết, vợ anh không thể có người đàn ông khác, sao anh có thể để vợ sống cơ đơn và không hạnh phúc được? Phải hạnh phúc về mặt t.ì.n.h d.ụ.c chứ!
Trước đây anh còn nợ những gì? Không sao cả, lần này anh sẽ ở nhà khoảng nửa tháng, trong thời gian này, anh có thể bù đắp tất cả mọi thứ.
Cuối cùng Chu Lâm cũng đến gặp Ngô nhị gia sau ba ngày chìm đắm trong cõi trầm mê (*) của vợ.
(*) Bản gốc dùng từ “ôn nhu hương” ý chỉ một nơi rất rất thoải mái, mang đến cảm giác nhẹ nhàng êm dịu.
Anh mang theo hai món quà cho Ngô nhị gia, một là ly rượu, một là bình rượu.
Cả hai là một bộ và là đồ cổ, đó là món quà mà Chu Lâm được người ở Tây Bắc gửi tặng, anh không rành lắm, nhưng cảm thấy cả hai đều là hàng thật.
Nó thực sự là hàng thật.
Ngô nhị gia đã thốt lên điều này sau khi xem qua, hơn nữa, chỉ một lần nhìn qua hầu như anh ta đã biết rằng đây là đồ cổ từ thời tiền Tần.
“Thời tiền Tần ư, vậy thì đồ có từ lâu lắm rồi đấy.” Chu Lâm nói.
Ngô nhị gia gật đầu: “Cậu từ đâu mà có nó?”
Chu Lâm kể cho anh ta nghe mọi chuyện về việc đi Tây Bắc, Ngô nhị gia nói: “Lần trước sao cậu không nói qua điện thoại cho tôi biết? Tôi cũng có một người quen ở đó.”
Anh ta thực sự có mạng lưới quen biết trên toàn thế giới.
Chu Lâm cười nói: “Tôi biết chắc anh nhất định có người quen ở đó, nhưng mà không thật sự cần thiết. Nếu mà cần thì tôi còn khách sáo với anh làm gì?”
“Ở đó mua bán than đá cũng không dễ dàng gì, so với trong nam thì cũng không khá hơn bao nhiêu.” Ngô nhị gia nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-298.html.]
Chu Lâm gật đầu: “Tôi biết chứ, nhưng tôi có người anh kết nghĩa là người địa phương ở đấy, hiện tại cơ bản không cần phải lo lắng chuyện gì nữa.”
“Người nhà nào?”
“Là nhà họ Cơ.”
Nghe vậy, Ngô nhị gia nhướng mày: “Nhà họ Cơ? Quả nhiên rất tốt. Tôi nghe nói nhà họ Cơ nay có cả Tứ linh.”
Chu Lâm cười nói: “Ngô nhị ca, anh cũng biết sao.”
Ở bên ngoài anh em nhà họ Cơ được mệnh danh là Tứ Linh của nhà họ Cơ, tầm ảnh hưởng của họ ở địa phương đó về cơ bản là không cần phải nói.
Ngô nhị gia gật đầu và chỉ nói: “Cậu quả thực là may mắn”. Không nói gì hơn.
Ngô nhị gia nhận cả ly rượu và bình rượu mà Chu Lâm đặc biệt mang đến cho anh ta vì trong bộ sưu tập của anh ta hầu như không có nhiều cổ vật từ thời tiền Tần, chỉ có tiền vỏ sò (), tiền d.a.o () và một cây giản ().
(*) Tiền vỏ sò là loại tiền tệ làm từ vỏ sò từ thời tiền Tần.
(**) Tiền d.a.o là một loại tiền tệ làm bằng đồng xanh và được sử dụng vào thời cổ đại ở Trung Quốc.
(*) Cây giản là một vũ khí cổ trong số mười tám loại vũ khí.
Ngô nhị gia không quá quan tâm đến những thứ khác, nhưng anh ta rất thích kiểu sưu tầm này. Món quà của Chu Lâm tặng rất hợp với sở thích của anh ta.
Ngoài ra, xét về tình cảm của Ngô nhị gia dành cho cậu con trai thứ ba của nhà này, anh ta vẫn sẵn lòng nhận món quà từ bố ruột của con trai nuôi của mình.
Đối với Chu Lâm mà nói, đương nhiên anh biết giá trị của loại đồ cổ này, về sau có thể rất có giá trị, nhưng tặng món quà này chỉ là cho có qua có lại mà thôi.
Không thể cứ mãi tận dụng lợi thế của bản thân, đôi khi mình phải biết cho đi một ít.
Không cần phải tương xứng với những gì mà anh Ngô mang lại, chỉ cần thể hiện tình cảm của mình là đủ.
Sau khi rời khỏi nhà Ngô nhị gia, Chu Lâm ra ngoài đi dạo, đến thăm các quán ăn của anh, hai cửa tiệm do quản lý Đồng quản lý đều rất tốt, kinh doanh cũng tốt hơn trước một chút.
Về phần hai cửa hàng quần áo, bọn họ có chút thay đổi.
Ban đầu, có hai cửa hàng quần áo nam và nữ, nhưng việc kinh doanh của cửa hàng quần áo nam không bằng cửa hàng quần áo nữ nên Bạch Minh Châu thay thế hết bằng quần áo nữ, và vẫn do Trương Thuận quản lý.
Kinh doanh thực sự tốt hơn nhiều so với quán ăn.
Lần này Chu Lâm trở lại, chính thức thăng chức cho Trương Thuận làm quản lý, quản lý cả hai cửa hàng quần áo.
Anh cũng bắt đầu tìm kiếm các mặt bằng khác và dự định sẽ mở thêm một số cửa hàng quần áo khác.
Về phần trang trí và những thứ khác, cứ làm theo hai cửa hàng trước là được và giao cho quản lý Trương xử lý.
Lúc Bạch Minh Châu nghe được chuyện này, Chu Lâm đã đi xem ba cửa hàng, cũng đã bận rộn tiến hành rồi.
“…Có một cửa hàng ở bên trái và một cửa hàng ở bên phải, anh không thấy mệt sao?”
Chu Lâm ôm vợ vào lòng: “Mệt cái gì kia chứ, anh cũng không bận rộn gì cả, có người chạy việc rồi, anh chỉ phụ trách thu tiền thôi.”
Lời anh nói cũng không sai…
Chu Lâm cảm khái nói: “Còn trẻ nên kiếm nhiều tiền, có thể là một trăm vạn gì đó, cả đời sau cũng không cần phải lo lắng nhiều.”
Trăm vạn?
Bạch Minh Châu mỉm cười.
Nhưng cô không nghĩ rằng anh chàng thô lỗ nhà mình chỉ có chút ham muốn vậy.
Năm nay vừa bước sang thập niên 80, vẫn là thời đại mà một gia đình vạn tệ (*) là đã có thể được đăng trên báo, một trăm vạn tệ, tức là gia đình trăm vạn tệ rồi.
(*) Gia đình vạn tệ (万元户) - như tên gọi, ý chỉ đến các hộ gia đình có tiền gửi hoặc thu nhập trên 10.000 NDT = 1 vạn NDT. Thuật ngữ này ra đời vào cuối những năm 1970. Vào thời điểm đó, hộ gia đình đó là một gia đình rất giàu có.
Nếu nói đó chỉ là chút ham muốn thì ham muốn bao nhiêu mới được coi là lớn đây?
Hơn nữa, trước đây khi còn ở quê nhà, anh đã từng than thở với cô trên giường, nói rằng nếu kiếm được một vạn tệ thì anh có thể nằm xuống được rồi.
Giờ đây trong một tháng anh còn kiếm ra được nhiều hơn con số này, liệu anh có nằm xuống không?
Lúc sau này, có khi anh sẽ nói với cô một câu: khi nào anh có thể đạt được một mục tiêu nhỏ, đoán rằng lúc đó có thể nằm xuống được rồi.
Sau đó sẽ là khi nào có thể đạt được trăm mục tiêu nhỏ, nghìn mục tiêu nhỏ... và cuối cùng ham muốn lại cao bằng trời.
Nói xa hơn thì cho dù có nói cỡ nào thì người này vốn đã có tham vọng như vậy rồi.
Nói một cách dễ hiểu thì có nghĩa là anh cực kỳ có chí tiến thủ, nhưng nói trắng ra là anh có số mệnh vất vả
Sinh ra là để kiếm tiền.
Nhưng phải nói rằng Bạch Minh Châu rất thích anh.
Bởi vì tính cách của anh hoàn toàn bù trù cho cô, và cô là một người khá là theo trường phái Phật hệ (*).
(*) Phật hệ - hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo, ý chỉ người này có thái độ sống không ham muốn hay theo đuổi bất kì thứ gì, an nhiên và tự tại. Cái chính là bình yên nội tâm, tâm hồn.
Phật hệ mang tính tiến thủ nên luôn nghĩ đến việc mua nhà tứ hợp viện thì cũng không khác nhau là mấy.
Trong hai tháng kể từ khi Chu Lâm rời đi, cô mới tích được một căn tứ hợp viện, một căn nhà hai phòng độc lập gần trường học.