Chân phải của Mai Tuyết Yên nhìn như mảnh khảnh nhưng kì thực nặng hơn ngàn cân, giống như một ngọn núi lớn đặt trên ngực Quân Khương Lâm. Nhưng ngay khi lời của nàng vừa mới dứt, cùng lúc đó giải trừ "Thiên Địa Tù Lung", Quân Khương Lâm lại đột ngột dị thường không thấy đâu, chuẩn xác một chút thì nên nói là biến mất, cứ như vậy hư không tiêu thất. Một khắc trước Mai Tuyết Yên chính là ở chỗ này sảng khoái dương dương đắc ý, đột nhiên cảm giác được dưới chân mình lại chợt không còn thứ gì, sự thăng bằng đột nhiên biến mất.
Mai Tuyết Yên là ai, chỉ cần trong nháy mắt là có thể thích ứng được, đủ để điều chỉnh lại mọi thứ. Nhưng nàng lại không có cơ hội này. Thân thể trong phút chốc mất đi trọng tâm, vốn là chân đang giẫm lên tên vương bát nọ lại ngoài ý muốn bị nâng lên, trăm triệu lần không thể tưởng tượng được đang hắn hướng mặt lên trời còn có thể xoay người. Trong lúc kinh ngạc vạn phần đó, lại bị ném xuống đất một cách nặng nề, ngửa mặt lên trời, ngay sau đó bị một thân hình cường tráng dị thường áp lên trên thân thể, chân phải của mình lại trực tiếp đè lên trên mặt mình, chân trái vẫn còn nằm dưới mặt đất, tạo thành một tư thế khác thường.
Ngay sau đó chính là thanh âm thanh thúy "ba ba ba ba" vang lên không ngừng, liên tục thành một chuỗi, người ở bên ngoài nghe giống như là tiếng "rào rào". Đại mỹ nữ Mai Tuyết Yên lúc này mới cảm thấy toàn thân không đau chút nào, chỉ là "phần hậu" to lớn mềm mại kia trong phút chốc chỉ sợ đã bị vỗ không biết bao nhiêu cái.
Lục nguyệt trái, hoàn đắc khoái (Ngạn ngữ dân gian, ý nói nông dân mượn tiền vào tháng sáu, ngay trước khi thu hoạch, nên mượn vào tháng sáu thì có thể trả ngay sau đó không lâu), mới thống khoái lâm li chỉnh người này một chút, quay đầu lại liền bị người này chỉnh ngược lại!
Mai đại tiểu thư phẫn nộ điên cuồng không thể kiềm chế được, hai mắt hoàn toàn trở nên đỏ ngầu, phẫn nộ quát:
- Thiên địa... Ta cho ngươi Thiên Địa Tù...
Mai đại tiểu thư chỉ cảm thấy ngoài miệng nóng lên, một đôi môi nóng bỏng tràn đầy hơi thở đặc biệt ấn lên môi nàng, đúng lúc đem cái miệng anh đào nhỏ nhắn sắp nổi bão này hoàn toàn lấp kín. Trên người bị một nam tử thân hình cường tráng đè lên, hai chân của mình một cái bị nâng lên cao quá đỉnh đầu, cả người nằm trên mặt đất tạo thành trạng thái dang thẳng chân, mà cái miệng nhỏ nhắn của mình cũng bị người này mạnh mẽ hôn lên. Trời ạ...
Đang muốn phát huy khí lực giãy giụa nhằm thoát ra khỏi sự trói buộc này, chỉ cảm thấy một chiếc lưỡi ướt ướt mềm mại, linh hoạt tới cực điểm đang khẽ gẩy gẩy tách đôi môi của mình ra, sau đó mạnh mẽ tiến vào trong chiếc miệng nhỏ của mình.
Ặc ặc, lần này là bản năng, thuần túy là bản năng phản ứng của Quân đại thiếu. Dù sao, hôn lên cặp môi thơm của một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, tư vị cực kỳ thơm ngọt kia truyền vào trung khu thần kinh, đầu lưỡi ngẫu nhiên chuyển động một chút cũng là tự phát, tuyệt đối không phải cố ý.
Mai Tuyết Yên đột nhiên cảm thấy trong đầu ngất ngây một hồi, trong nháy mắt có chút bồng bềnh bay bổng, luống cuống không biết phải làm sao, thậm chí còn có chút không muốn từ chối.
Nhưng đây chỉ là sự do dự trong nháy mắt, có lẽ ngay cả một phần ngàn giây cũng không đến. Mai Tuyết Yên toàn lực phản kháng đã nhanh chóng thoát khỏi thế công đặc biệt của Quân đại thiếu gia. Thở hổn hển, tay khẽ vạch một cái, "Thiên Địa Tù Lung" nhanh chóng xuất hiện.
"Thiên Địa Tù Lung" lại xuất hiện!
Đáng tiếc, ngay trước lúc "Thiên Địa Tù Lung" xuất hiện một chút, nàng chỉ cảm thấy trên người chợt nhẹ đi, Quân Khương Lâm lại chẳng biết trốn đi đâu mất.
Chẳng may mắc mưu một lần thôi, ngàn vạn lần đừng cho rằng cái tuyệt kỹ gì gì kia luôn luôn linh nghiệm!
Mai Tuyết Yên "vù" một tiếng liền bật dậy, trong chớp mắt bay xung quanh mười mấy vòng, giống như phát cuồng truy tìm tung tích của Quân Khương Lâm. Đột nhiên "phanh" một tiếng, một cước hung hăng đến từ giữa hư vô mờ mịt đá lên trên kiều đồn vừa bị ăn đòn của Mai Tuyết Yên.
Một cước này đá trúng Mai đại tiểu thư khiến nàng lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống. Mai Tuyết Yên giận dữ, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, nguyên lực toàn thân bùng nổ cực hạn, tự bảo vệ bản thân. Đến lúc này Mai đại tiểu thư mới nhớ tới việc dùng nguyên lực hộ thể.
Bỗng nhiên nguyên lực khổng lồ chưa từng có bạo phát ra, khiến cho thân hình của Quân Khương Lâm ẩn giấu trong không trung đang nhấc chân chuẩn bị "đá" lén, "xoát" một tiếng bị đánh bay ra ngoài.
Vẫn là lời nói kia, ngàn vạn lần đừng cho rằng cái tuyệt kỹ gì kia luôn luôn linh nghiệm, chưa chắc lần nào cũng có tác dụng đâu.
- Quân! Mạc! Tà!
Mai Tuyết Yên hét lớn một tiếng, trên mặt lại nhanh chóng đỏ lên tới cực điểm. Cảm thấy đồn bộ đang nhanh chóng sưng lên nóng bỏng, nhưng lại rõ ràng cảm thấy, trên mặt còn nóng hơn nữa, giống như bị đốt cháy vậy.
- Tiểu tử ngươi đi ra cho ta! Ngươi có dũng khí thì đi ra cho ta!
Mai Tuyết Yên tiếp tục rống to.
Xà vương Thiên Tầm núp trong bụi cỏ, vẻ mặt tràn đầy sự khiếp sợ, đôi mắt tràn đầy sự chấn kinh!
Trời ạ, ta không phải mới vừa gặp quỷ chứ! Ta làm sao lại thấy lão Đại mới vừa rồi bị người ta khinh bạc, bị người ta đùa giỡn lưu manh, lại còn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Trời ạ, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Quân Khương Lâm ẩn thân mà nghiến răng nghiến lợi, xoa xoa lên cái mông tròn xoe như trăng rằm của mình. Thực là đau nha. Xú nha đầu! Chẳng nhẽ ta lại tiếp tục để ngươi đắc ý, tiếp tục để ngươi đánh mông của gia gia nữa sao? Hừ hừ, phong thủy luân chuyển, bây giờ có thể khiến ngươi nếm mùi vị báo ứng rồi!
Ý đồ của Mai Tuyết Yên rất rõ ràng, chỉ là muốn giáo huấn mình một chút, đối với mình căn bản là không có nửa điểm sát ý. Nếu không, chỉ bằng hiệu quả khủng bố của "Thiên Địa Tù Lung", với thực lực của bà nương này, sau khi dùng nó nhốt mình xong rồi cuồng ẩu một chút, phỏng chừng chỉ một nửa của một chút đó thôi cũng đủ để khiến mình bỏ mạng. Cho nên Quân Khương Lâm cũng không làm quá đáng, chỉ là đem mông của nàng đánh một hồi mà thôi.
Ngươi đánh mông của ta, ta liền đánh lại mông của ngươi! Đây mới gọi là hết sức công bằng đấy.
Về phần nụ hôn kia, coi như là lợi tức đi. Tình hình lúc đó cũng không có cách nào khác, nếu không khi đó bà nương này sử dụng "Thiên Địa Tù Lung", mà Quân Khương Lâm lúc ấy còn đang báo phục không ngừng (đang vỗ... không ngừng ấy mà), đối với cường giả như vậy mà không chuẩn bị chu toàn việc chạy trốn, có lẽ cũng chỉ có phương pháp của loại lưu manh này mới có thể khiến cho nàng tạm thời bất ngờ một chút thôi.
Mai Tuyết Yên hít thở thật sâu mấy hơi, rốt cục mạnh mẽ kiềm chế sự xúc động muốn bùng nổ cuồng bạo của mình, chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng trên mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Vừa nghĩ kỹ một chút, cũng không khỏi có chút dở khóc dở cười. Thầm nghĩ mình tu hành nhiều năm như vậy, vẫn không thoát khỏi cái bệnh cũ hiếu thắng kia. Huyền công của Quân Khương Lâm so với mình không phải là kém một điểm nửa điểm mà căn bản chính là chênh lệch giữa trời và đất. Đối mặt với một tiểu gia hỏa như thế, mình lại chủ động tán đi công lực toàn thân, cùng hắn tỷ thí sự linh hoạt khi đánh tay không. Đây đúng là điển hình lấy sở đoản đánh sở trường của địch, căn bản chính là mình tự chuốc lấy khổ sở.
Cho dù ở phương diện linh hoạt hắn có thể thắng được mình thì sao? Chẳng lẽ hắn còn có thể bằng vào chút thực lực đó mà thực sự đánh bại mình sao? Cùng hắn tranh chấp như vậy căn bản không hề có chút ý nghĩa nào đáng nói!
Bây giờ thì tốt rồi, mình ngược lại bị tổn thất nặng!
Hương đồn vẫn còn cảm giác nóng rát, trên mặt Mai Tuyết Yên càng đỏ bừng hơn, mạnh mẽ vận khởi nguyên lực, hồi phục hết sự sưng đỏ. Lúc này mới hít sâu một hơi, nói:
- Quân Khương Lâm, ngươi xuất hiện đi. Bổn tọa có chuyện muốn cùng ngươi bàn luận.
Mai Tuyết Yên dù sao cũng là cường giả trên cả Chí Tôn, đối với việc khống chế cảm xúc của mình tương đối tự nhiên. Mặc dù khó chịu như vậy, nhưng đối với nàng mà nói loại cảm giác này so với "lần trước" còn kém hơn nhiều.
Trong một mảnh hư vô, Quân Khương Lâm bĩu môi, bàn tay vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa công tiếp tục ở trên "lão hữu" của mình ra sức xoa nắn, đối với lời kêu gọi đầu hàng của Mai đại tiểu thư hoàn toàn mặc kệ.
Lời nói của nữ nhân, không thể tin và cũng không nên tin!
Đặc biệt là một nữ nhân vừa mới bị mình đánh khiến mông sưng lên tròn xoe càng không thể tin. Hơn nữa nữ nhân này không chỉ bị mình mạnh mẽ đánh vào mông, mà còn bị mình cường hoành hôn lên miệng, trong lòng chỉ sợ là một ngọn núi lửa đang hoạt động bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung!
Một khi đâm vào lập tức sẽ hôi phi yên diệt!
Lão tử há có thể ngốc đến tình trạng này. Nghe ngươi tùy tiện nói hai câu tán dương, mình lại tự động hướng về miệng núi lửa đâm vào? Kệ ngươi tự mình kêu gào, lão tử nghỉ ngơi một hồi rồi té đây! Lão tử đã nhìn ra, ngươi khẳng định là sẽ không động thủ đối với người nhà lão tử, lão tử còn quan tâm đến ngươi làm quái gì?
Mai Tuyết Yên lại đợi một hồi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Quân Khương Lâm hiện thân, biết rõ Quân đại thiếu hẳn là không tin tưởng mình, nhưng trong linh giác của mình, hắn tạm thời vẫn còn lưu lại nơi này mà chưa có rời đi, liền chậm rãi đi hai bước, đi đến một tảng đá gần đó, lấy tay lăng không khẽ phất một cái, phẩy hết tro bụi trên mặt đá, chân thành ngồi xuống.
Nhất cử nhất động của nàng bây giờ đều đã khôi phục bộ dạng đạm nhã thanh thản lúc trước, quả thật giống như tiên tử xuất trần, trác lệ bất phàm, một điểm cũng không nhìn ra vị đại mỹ nhân tao nhã vô hạn này, ban nãy còn vừa mới cùng người khác "vật lộn" kịch liệt!
- Quân đại công tử, xuất hiện đi. Chúng ta cũng biết, ta đối với ngươi hoặc là ngươi đối với ta đều không có địch ý hay ác ý. Ngược lại, chúng ta lại thật sự vẫn là đồng bọn hợp tác trên ý nghĩa. Ngươi cũng có thể biết rõ ràng, cùng chúng ta hợp tác, vô luận là đối với ngươi hay là đối với chúng ta, đều là có chỗ tốt thật lớn! Lúc trước, chẳng qua chỉ là vui đùa một chút mà thôi.
Mai Tuyết Yên bình tĩnh nói:
- Tin tưởng ngươi sẽ không tự tìm đường chết. Đồng dạng, ta cũng sẽ không tự hủy đi lực lượng hùng hậu này. Cho nên ngươi đại khái có thể yên tâm. Hiện thân đi.
Quân Khương Lâm âm thầm ọe một tiếng. Nữ nhân vừa bị người khác đùa giỡn lưu manh, sau đó lại có thể ôn hoà nhã nhặn như vậy, hắn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Quả nhiên là "Lão mẫu kê bão không oa bất kiến đản" (Ngạn ngữ: Gà mẹ ôm ấp tổ không mà không có trứng trong đó là chuyện không bình thường, ý nghĩa của câu này là "thật là không đơn giản") a!
Bất quá vừa rồi đâu phải là vui đùa? Nữ nhân này rõ ràng là đang dò xét thực lực chân chính của mình.
- Đương nhiên, nếu Quân công tử vẫn mang theo lòng đề phòng, vậy có thể hiện thân ở ngoài mười trượng. Hai bên cho dù cách xa nhau hơn mười trượng cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của chúng ta. Tin tưởng khoảng cách như vậy, hơn nữa bản thân Quân công tử nắm trong tay kỹ xảo thần diệu khó lường kia, ngay cả "Thiên Địa Tù Lung" của bổn tọa cũng không làm gì được ngươi.
Mai Tuyết Yên thản nhiên nói:
- Nếu như Quân công tử ngay cả như vậy cũng không tin được bổn tọa, vậy bổn tọa thật sự là không còn lời nào để nói, vậy xin mời Quân công tử tự nhiên.
Nói xong nàng quay đầu lại nói:
- Thiên Tầm, muội cũng xuất hiện đi, đừng ẩn nấp nữa. Tin rằng vô luận là ta, hay hoặc giả là Quân công tử đều đã sớm phát hiện ra muội.
Đằng sau đại thụ, Xà Vương Thiên Tầm giống như u linh lặng yên hiện ra.
Một lúc sau, thân ảnh của Quân Khương Lâm cũng nhanh nhẹn xuất hiện, ngược lại không hề đứng ngoài mười trượng, liền như vậy cao ngất đứng ở trước mặt Mai Tuyết Yên, cười nói:
- Biểu tình này của Mai cô nương, cũng không giống như bộ dạng muốn nói chuyện hợp tác a.
Tinh thần của Quân đại thiếu gia bây giờ đã cùng Hồng Quân tháp nối liền với nhau. Cho dù Mai Tuyết Yên thực sự phát động "Thiên Địa Tù Lung" cũng không thể làm gì khi hắn đang trong trạng thái này, cho nên không ngại trực tiếp tỏ ra hào phóng, trực tiếp đứng ở trước mặt Mai đại mỹ nhân.
Mai Tuyết Yên chứng kiến Quân Khương Lâm đột ngột hiện thân như thế, mặc dù nằm ở trong dự liệu nhưng vẫn có một chút ngoài ý liệu, trên mặt mơ hồ hiện lên một tia quẫn bách khó ta, thản nhiên nói:
- Quân Mạc Lâm Quân công tử, ngươi cũng thật không phải là một người tốt a.