Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 178

Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, lớn tiếng nói:

– Kim Thu tài tử yến? Chính trị trước mắt đang lúc rối ren, còn nói cái gì mà Kim Thu tài tử yến? Nếu trẫm không nhớ lầm, mấy ngày trước trẫm mới hạ chỉ hai vị đại thần chuẩn bị phụ trách Kim Thu tài tử đi3m, giờ hai người đó đẫ bị thích khách ám sát, lấy ai ra mà tổ chức nữa!

Nói hết lời này, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ lên đống tấu chương trên mặt bàn, vẻ mặt cuồng nộ, phất tay áo bỏ đi.

Ai cũng không nhìn thấy, lúc hoàng đế bệ hạ xoay người, khóe miệng còn nhếch lên, bộ dáng tựa hồ rất thoải mái…

Quả thật không ai thấy được, bất quá mấy lão thần không có liên qua cũng đều len lén cười thầm, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình…

Hoàng đế bệ hạ đi rồi, tất cả đám người vỗ đầu gối đứng lên, vài vị lão quan nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ “Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta”, Lý Thượng hừ một tiếng, liếc Quân Chiến Thiên một cái, vẻ mặt không động nói:

– Lão Quân, chúc mừng ngươi a. Tôn tử có khỏe không?

Lý Thượng vốn là cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của Quân Chiến Thiên, cho dù lần này không thể lật đổ được hắn, nhưng cũng phải khiến lão gia hỏa này tức giận một phen, tối thiểu cũng phải khiến cho mọi người ghét bỏ hắn, đó cũng là một sự thành công rồi. Nhưng Quân Chiến Thiên vừa nghe lời này tỉnh ngộ, cũng không để ý đến hắn, vội vàng chạy theo hướng hoàng đế bệ hạ vừa rời đi,

– Bệ hạ, bệ hạ…, cho thần mượn Bất Tử tiên sinh một lát, thần có việc gấp.

Các vị đại thần đều lảo đảo muốn ngã.

– Xem ra tôn tử của lão gia hỏa này bị thương không nhẹ, bộ dạng khẩn trương như vậy chẳng có phong phạm của một vị đại tướng quân chút nào, thực đáng khinh bỉ, thế mà chức quan của ta lại dưới lão thất phu này, thật là trời không có mắt!

Độc Cô Vô Địch ngoác miệng rộng, phối hợp với lão gia tử nhà mình, gật đầu như gà mổ thóc nói:

– Đúng vậy đúng vậy, cực kỳ đáng khinh, trời không có mắt!

Chúng đại thần đồng thời lắc đầu, rất khinh bỉ nhìn hai người: Độc Cô gia các ngươi, cho dù thiếu một khối da mỏng bằng tờ giấy cũng muốn hô thấu trời, vậy mà còn ở nơi này khinh bỉ Quân Chiến Thiên người ta, thật chẳng biết xấu hổ! Bất quá Độc Cô lão gia tử quăng ra mấy lời cũng có chút văn vẻ, phỏng chừng là có tên cẩu sư gia nào giúp đỡ a …

Ân? Chẳng lẽ chuyện này đã được xếp đặt từ lâu? Đây chính là một tin tức kinh thiên động địa a! Chẳng lẽ trong quân đội xảy ra bất hòa? Nghĩ đến đây, chúng lão cáo già mỗi người đều trong lòng thầm suy đoán.

Thấy đứa con phối hợp với mình như thế, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử mừng rỡ, cảm thấy an ủi trong lòng, vuốt vuốt râu nói:

– Người nhà ta vẫn là tốt nhất, một nhà xuất hiện tới mười người, mỗi người đều là long tinh hổ mãnh cả, không giống Quân gia, liền một cọng lông cũng không có.

Độc Cô Vô Địch nhất thời lại gật đầu như gà mổ thóc hưởng ứng:

– Đúng vậy, đúng vậy.

Mọi người cảm thấy toàn thân mình nổi da gà: Mới một câu đã lòi ra cái xấu, một nhà xuất hiện mười người kiệt xuất? Ngươi cho con dâu ngươi là heo mẹ sao? Thật là thô bỉ không chịu nổi! Hơn nữa, con trai thứ ba của lão tiểu tử ngươi cùng hơn hai mươi cái lão bà cũng chỉ có mười tôn tử cháu gái mà thôi, nói vậy mà cũng không biết xấu hổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK