Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với đội hình phô trương hoàng tránh như vậy, tin tưởng bất kì người nào ở vào vị trí của Quân Khương Lâm cũng cảm thấy kiêu ngạo cực kì, cùng đau đầu cực kì! Đám người vây ngoài cũng vì đứng ở đây mà cảm thấy kiêu ngạo. 

Nhưng hiện tại trong đội hình cường đại này, lại không có một người nào có dũng khí manh động! 

Hai đại chí tôn giằng co, người nào dám vọng động? 

Hoàn toàn ở trong trạng thái cân bằng vi diệu! Mà dạng cân bằng này khiến Quân đại thiếu gia không thể nhẫn được nữa!…Buộc phải phá vỡ!

Mười đại đệ tử của Lệ Vô Bi đứng bên ngoài, bọn họ chỉ chờ Phong Tuyết ngân thành cùng Thạch Trường Tiếu Ưng Bác Không bọn người động thủ, mấy người lập tức sẽ động, tranh đoạt huyền đan, sau đó chạy thật xa. 

Bọn họ không có thực lực tranh phong với Chí Tôn Thần Huyền thế nhưng bằng vào thực lực tự thân chỉ cần có một tia khe hở, cũng đủ để bọn họ đắc thủ, một khi đắc thủ huyền đan, tin tức sẽ truyền xa ngàn dặm a! 

Mà Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão cũng có chủy ý như vậy, đều muốn ngồi đợi Ưng Bác Không cùng Thạch Trường Tiếu động thủ. Chỉ cần hai tên oan gia này động thủ, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có thời gian để tâm đến bọn họ nữa. Đến lúc đó có uy hiếp cũng chỉ có một Phí Mộng Thần mà thôi, với lực lượng của ba người, phần thắng tự nhiên là khá cao. 

Quốc sư Vũ Đường đế quốc đại nhân Phí Mộng Thần hai tay thả vào tay áo, khép hờ hai mắt, bộ dạng trông rất thong dong, phảng phất như hết thảy mọi chuyện nơi đầy đều không có quan hệ với hắn vậy, thế nhưng trong lòng hắn đang tính, cứ đứng nghỉ ngơi dưỡng sức, lát nữa chỉ cần một kích sẽ đắc thủ thôi. 

Thạch Trường Tiếu lại hãm vào tình thế rất khó khăn, luận thực lực hắn có thể nói là khả quan nhất trong đám người này, hắn cũng có tới bảy vị cao thủ trợ chiến. Nhưng hắn cũng rất hiểu, chính bởi vì thực lực của bản thân mạnh mẽ nhất cũng chính là đích ngắm của mọi người, nếu như mình không ra tay trước, cục diện vi diệu này cứ duy trì như vậy sợ rằng không ổn, nhưng nếu mình ra tay tất sẽ diến ra một hồi ác chiến, hỗn chiến! 

Nhưng có Ưng Bác Không tại đây, nếu như hỗn chiến mặc dù nắm chắc tất thắng thế nhưng cũng không nắm chắc có thể cướp được huyền đan! Nếu không đoạt được huyền đan, vậy bản thân mình tới đây làm gì? Cũng không phải đến du lịch a! 

Nhất là phần đông cao thủ nơi đây một khi hỗn chiến bản thân mình không sao thế nhưng đám thủ hạ của mình thì thế nào? Thực lực của bọn họ cũng không phải quá cao, đều dựa vào bản thân mình cả, mà cao thủ ở đây lại rất nhiều, chỉ cần động một cái là có thể nguy đến tính mạng ngay! Nếu như bọn họ chết đi, cho dù có đoạt được huyền đan cũng không đáng giá! 

Còn như Ưng Bác Không hoàn toàn không có nhiều cố kỵ như vậy, hắn tới đây căn bản không phải là vì huyền đan, chỉ là một người độc lai độc vãng, không có chuyện gì rằng buộc, hắn chính là một kẻ cuồng chiến tranh. Chỉ cần thấy đối thủ trước mặt là hắn lại ngứa ngáy tay chân muốn chạy tới động thủ! 

Thạch Trường Tiếu càng nghĩ lại càng đau đầu, trong lòng đang phân vân không biết có nên cướp lây huyền đan nữa hay là không đây! 

Một vị Chí Tôn Thần Huyền khác là Ưng Bác Không thực sự lúc này cũng miên man suy nghĩ, những người trước mắt này tụ tập ở đây mục đích cũng không phải vì so tài với mình. Nếu có một người xuất thủ, có lẽ trong nhát mắt tên hắc y kia sẽ chạy tới cướp huyền đan, đến lúc đó thì mệt rồi, thời gian truy đuổi kéo dài, Thạch Trường Tiếu tất nhiên sẽ có cơ hội đoạt huyền đan, như vậy dự định ban đầu của mình chẳng phải thất bại sao? 

Trong chốc lát, đám người ở đây đều như cá mập chờ mồi, đám cao thủ không ai chịu gật đầu động thủ trước. 

Một thanh âm khàn khàn lạnh như băng vang lên: "Các ngươi một đám chỉ có thể làm vật trang trí mà thôi, tất cả chỉ như một đám cọc gỗ thôi sao? Muốn đánh thì cũng nhanh tỉnh lại mà đánh đi, mưa to như vậy, lão tử sắp cảm mạo mất, quả thực so với nữ nhân còn ẻo lả hơn, mau sắn quần áo rồi lao lên động thủ đi." 

Tất cả mọi người nhất tề giận dữ, ai có thể to gan lớn mật như vậy, những lời này mà cũng dám nói ra, tên này định đắc tội với hết thảy mọi người ở đây chắc, thật sự rất có cá tính a! 

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung vào chỗ phát ra thanh âm, tìm tòi xem xét, càng kinh ngạc hơn chính là nguyên lai tên tối trung hắc y nhân đột nhiên kích động dị thường chửi ầm lên, hoa chân múa tay, ngón tay chỉ lên một đám bát đại chí tôn, Chí Tôn Thần Huyền, mắng chửi không ngớt. 

Thật sự rất có phong cách! 

Đây là loại người gì a, rõ ràng huyền đan trên tay rất khó giữ, thế mà dám chủ động trêu chọc người ta, phải nói lá gan hắn lớn bằng trời mới đúng, hay là ngâm mưa lâu quá cho nên bây giờ phát điên rồi! 

"Câm miệng!" Năm sáu người đồng thời mở miệng gầm lên. 

"Đồ hỗn trướng! Ở đây nào có chuyện cho đám tiểu bối các ngươi xen vào?" Ưng Bác Không tính tình rất nóng nảy, thân hình lóe lên, giống như quỷ mị xuất hiện trước mắt hắc y nhân bịt mặt, một chưởng hung hăng vỗ lên mặt hắn, một mặt nói: "Cái miệng lưỡi bén nhọn của tên gia hỏa này! Thật sự là không biết trời cao đất rộng là gì!" 

Phong Tuyết ngân thành ba trưởng lão khẩn trương mở to hai mắt nhìn. 

Chiến trạnh... Chắc chắn là do một cái tát của Ưng Bác Không này mà khơi mào a! 

Người khác có lẽ không biết, thế nhưng ba vị trưởng lão há có thể không biết? Hắc y nhân trước mắt kia cũng không phải là nhân vật đơn giản, cho dù Ưng Bác Không chính là một trong tám vị đại tôn, muốn dễ dàng bắt được hắc y nhân bịt mặt kia chỉ sợ cũng chưa hẳn là một chuyện dễ dàng, thậm chí nếu quá chủ quan, nói không chừng còn có thể làm hại bản thân cũng không biết chừng! 

Người áo đen này rất có khả năng là một vị thần huyền, hơn nữa là cấp độ còn cao hơn cả thần huyền cao thủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK