Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Tiểu Nghệ không hiểu biết nhiều lại là sự bình thường nhất và đáng yêu nhất, thuần khiết nhất của nàng. Ngược lại, nếu như một tiểu thư khuê các như nàng đối với phương diện này cái gì cũng biết, ví dụ như: Nam nhân nói "lão đây", nàng lại có thể nhanh chóng tiếp lời đáp "xe đẩy" rồi bày ra tư thế... kia, vậy sẽ là một chuyện đáng sợ kinh khủng cỡ nào? (dịch đoạn này mệt ghê, phải tưởng tượng các kiểu, còn nếu anh em không biết "Ông già đẩy xe" là gì thì có thể liên hệ Ruồi ca lấy quyển bí kíp 36 tư thế:88:) 

Không nói đâu xa, ngay ở thời đại bây giờ đi nữa, có ai dám cưới một người vợ như thế? Cho dù kiên trì cưới về nhà, trong tâm lý cũng cả đời không thoải mái! (thấy vợ mình biết rõ "các kiểu" nên nghi ngờ rành rọt chuyện ấy đó mà:88:) 

Nhìn đầu sỏ gây nên việc này trước mắt, ánh mắt Quản Thanh Hàn hết sức phức tạp, nhưng cũng không biết tại sao, mình rõ ràng vì nàng ta mà gây nên tội lớn như vậy, nhưng làm sao mình hoàn toàn không có chút ý tứ hận thù muội ấy? 

Không phải vì muội ấy làm hại mà mình mất đi tấm thân xử nữ trân quý như tính mạng, hơn nữa còn tiếp nhận thống khổ thật lớn hay sao? 

Chính là nàng, tự cho mình là thông minh đến nói cái gì mà: "nấu cơm", củi lửa đốt lớn, cơm cũng nấu chín, mình lại bị chính mình "nấu chín cơm", sau đó lại nói "tiện nghi cho mình"... Từ từ! tại sao nói "tiện nghi cho mình"? Rõ ràng là mình đen đủi gặp tai hoạ mới phải chứ? 

Cái này cũng có thể gọi là tiện nghi sao? Đau cũng là đau chết người a. Còn chưa tính đây là tội lớn biết bao nhiêu a. 

Vừa nghĩ đến đây, Quản Thanh Hàn trên mặt nhất thời đỏ rực như lửa, rốt cuộc cũng không biết là vì tức giận hay là xấu hổ. 

- Thanh Hàn tỷ tỷ, về việc lúc trước, thật sự rất xin lỗi mà, ta cũng không phải cố ý đâu. Ta thật sự không biết sẽ trở thành như vậy mà. 

Độc Cô Tiểu Nghệ vẻ mặt cầu xin, trên mặt hoàn toàn là sự đau lòng. Bất quá nàng đau lòng cũng bởi vì sự sai sót lúc trước của mình: "Cơ hội tốt ngàn năm có một. Còn nữa, rõ ràng là mình nấu cơm xong lại bị người khác ăn, còn muốn mình lại đây nhận sai, nói lời xin lỗi." Tiểu nha đầu cảm thấy mình thực ủy khuất, muốn giơ tay ra, lại có cảm giác giơ không nổi. Thật sự là rất đau, hơi nhúc nhích một chút là trong lòng đau đớn như bị kim châm muối xát a! (đau lòng vì "cơm" của mình bị Quản Thanh Hàn ăn mất mà không phải do mình tự "ăn" a:61:) 

- Thanh Hàn tỷ tỷ, tỷ...tỷ còn đau hay không? 

Độc Cô Tiểu Nghệ lắp ba lắp bắp hồi lâu, thấy Quản Thanh Hàn vẫn không nhúc nhích, không khỏi tò mò hỏi han. 

- A! Khụ...khụ...khụ... 

Quản Thanh Hàn đỏ mặt oán trách nhìn nàng một cái, câu hỏi này phải trả lời thế nào bây giờ? Trả lời thế nào cũng không đúng a! 

- Thanh Hàn tỷ tỷ, kỳ thật tỷ không trả lời ta cũng biết, khẳng định là rất đau, đúng hay không? Thanh Hàn tỷ tỷ, tỷ chịu khổ rồi. 

Độc Cô Tiểu Nghệ có chút đồng tình nói: 

- Hắn đánh ngươi chứ? 

- Hắn đánh ta? 

Quản Thanh Hàn không hiểu mở to đôi mắt đẹp, lời này từ đâu mà ra? Lúc trước Quân Khương Lâm bị trúng dâm độc, cũng không phải điên cuồng, làm sao lại phải đánh mình chứ? 

- Ừ, ngày đó ta cũng nghe Khương Lâm ca ca nói như vậy, rất là dọa người a. Hắn khẳng định là phải đánh ngươi chứ? 

- Ai, đều tại ta. 

Lúc nói chuyện tư tưởng của Độc Cô Tiểu Nghệ có chút không tập trung, rõ ràng muốn nói cái gì đó lại có vẻ không dám nói. 

- Ha ha ha. 

Quản Thanh Hàn cuối cùng cũng hiểu được. Nguyên lai tiểu nha đầu này ngay từ đầu cái gì cũng không hiểu được. Vậy mà mới vừa rồi mình còn nghĩ đến... 

Bất quá muội muội này lá gan cũng có chút quá lớn nha, làm sao mà cái gì cũng dám hỏi chứ? 

- Thanh Hàn tỷ tỷ, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không? 

Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quản Thanh Hàn đột nhiên nở nụ cười, trong lòng có chút buông lỏng, cũng không khỏi theo đó mà cảm thấy dễ dàng hơn, rất có chút không kiêng nể gì giống như trong những ngày thường hỏi. 

- Vấn đề gì? Muội hỏi đi. 

Quản Thanh Hàn ôn nhu nhìn muội muội này. Nàng đối với tiểu nha đầu này cũng không có biện pháp. 

- Ân, khụ...khụ...khụ... "Cái kia" tỷ làm sao mà ăn được? Ăn ngon chứ? ("Cái kia" là cái gì anh em tự hiểu:0 (4):) 

Độc Cô Tiểu Nghệ hai tay vân vê góc áo, mặt cười ửng đỏ, có chút ngượng ngùng hỏi. 

- Cái gì? "Cái gì" như thế nào mà ăn được? Ta có ăn cái gì đâu a! 

Quản Thanh Hàn kinh ngạc nhìn nàng, hôm nay tiểu nha đầu này nói chuyện tại sao làm cho người ta nghĩ không ra a. 

- Chính là...chính là Khương Lâm ca ca nói vậy. Hắn không phải là bị ta "nấu cơm chín" rồi sao? 

Độc Cô Tiểu Nghệ thanh âm càng ngày càng thấp, trên mặt càng ngày càng hồng, dũng khí dâng lên mới dám hỏi tiếp: 

- Sau đó chỗ "cơm chín" này chính là bị tỷ tỷ ăn mà. Tỷ rốt cuộc làm sao mà ăn được? 

- A? 

Đôi mắt đẹp của Quản Thanh Hàn mở tới mức lớn nhất. 

- Chính là...chính là... "chuyện" vừa rồi các ngươi làm ấy! 

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, thấy Quản Thanh Hàn vẫn không có ý tứ giải thích rõ chuyện vừa rồi, cũng bất chấp sự thẹn thùng, dứt khoát cao giọng làm ồn lên: 

- Rốt cuộc các ngươi đã làm như thế nào làm như thế nào vậy? Hảo tỷ tỷ, tỷ mau nói cho ta biết a! 

Quản Thanh Hàn hoàn toàn hóa đá! Ngay sau đó trước mắt cũng có cảm giác tất cả đều biến thành màu đen. 

Loại "chuyện" này làm như thế nào? Cái này cũng có thể nói ra sao? Nha đầu này ngay cả "chuyện kia" cũng dám hỏi là vấn đề gì a! 

- Muội...muội... Tiểu Nghệ, muội đang nói bậy bạ cái gì thế! Muội còn là một cô bé, làm sao có thể hỏi ra loại chuyện xấu hổ muốn chết này? Tỷ tỷ mệt mỏi rồi, muội cũng đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi! 

Quản Thanh Hàn mặt đỏ tía tai, quẫn bách trách mắng. 

- Quản tỷ tỷ, tỷ sao lại không nói cho ta chứ, tất cả mọi người đều là nữ nhân mà, nghiên cứu thảo luận một chút thì có làm sao đâu? Nơi này không có người ngoài mà. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đi lại gần cười đùa hí hửng. Vào cửa thử dò xét lâu như vậy, rốt cục phát hiện Quản Thanh Hàn đang mệt mỏi không có khí lực lớn như mình, nhất thời lớn mật, vén chăn lên muốn chui vào bên trong. 

- Muội...muội chớ vào! 

Quản Thanh Hàn giật nảy người, liều chết giữ chặt góc chăn. 

- Muội xem một chút thôi mà, có chết ai đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK