Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngừng! Ngươi cho là ca ca ta nguyện ý nhìn đít của ngươi hả? Trước kia cùng nhau ngâm nước ở kỹ viện cũng không phải là chưa xem, ca ca nhìn thân thể gầy gò của ngươi, ghê tởm còn không kịp!  

Đường Nguyên khinh thường bĩu môi, nhưng bởi vì hắn quá béo, bĩu môi trực tiếp biến thành nhếch miệng. Đứng dậy vỗ vỗ cái mông dày tới cực điểm, nghênh ngang đi ra cửa.  

- Mập mạp, ngươi hôm nay phá hủy một cánh cửa của ta, khi chia hoa hồng tự động khấu trừ năm ngàn lượng…  

Mập mạp nói năng lỗ mãng, châm chọc thân hình hung tráng của mình, Quân Khương Lâm không khỏi hừng hực giận dữ, quát:  

- …Hoàng kim!  

Ngoài cửa bùm một tiếng, Bàn Tử nhất thời ngã xuống. Gì? Năm ngàn lượng hoàng kim, cánh cửa gì mà quý giá thế?  

Quân Khương Lâm chậm rãi xử lý một chút nước trên thân thể, bên người tiểu la lị Khả Nhi đỏ mặt giúp hắn mặc quần áo khô. Không thể không nói, từ sau khi xuyên việt, sát thủ Quân Khương Lâm kiếp trước đều là tự mình lo việc cơm no áo ấm. Hiện tại cũng đã quen với cuộc sống quần áo đưa đến tay, chân chính sa đọa.  

Mặc vào áo choàng, Quân Khương Lâm toàn thân gọn gàng, thấy mặt tiểu la lị thật thú vị, nhẹ nhàng nhéo một cái. Tiểu la lị thanh âm hờn dỗi không thuận, Quân đại thiếu cười ha ha, nhảy ra cửa, đi tìm Ưng Bác Không nhờ hắn đến Quý Tộc Đường lấy thuốc.  

Quân Vô Ý cùng Quân Chiến Thiên đang ở bên cạnh chiêng trống rùm beng chuẩn bị thủ tục nhận Quản Thanh Hàn làm nghĩa nữ.  

Hiện ở trong phủ còn có một vị lão gia tử Độc Cô Tung Hoành không có việc gì làm.  

Khi ở Độc Cô thế gia nghe được Quân Khương Lâm có thể trị vết thương cũ của lão, Độc Cô lão gia tử liền đi tới Quân gia cư trú. Tất cả đều là người quen, tương lai lại là thông gia, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử cũng không coi mình là ngoại nhân, đã đem bọn hạ nhân của Quân gia sai khiến đến quay vòng vòng. Hơn nữa, mấy ngày nay Quân Khương Lâm không có thời gian, làm Độc Cô Tung Hoành rất bất mãn. Vì thế, Độc Cô lão gia tử trong thời gian ở Quân phủ thường hò hét vang trời, giống như bị sét đánh, có khả năng cũng kinh động khắp thành như tiếng ngáy của Mập mạp.  

Điều này làm cho bọn hạ nhân của Quân gia nhất thời phát giác, nguyên lai là phục vụ Quân lão gia tử cũng là một việc hạnh phúc a …  

Quân Khương Lâm giống như thần y. Bằng tốc độ nhanh nhất trị liệu cho Độc Cô lão gia tử một lần. Thực tế cũng không khó trị liệu, chính là ở mấy bộ vị trên mông ông già cắm vài cái kim châm để ngụy trang, sau đó vận hành một lần Khai Thiên Tạo Hóa Công trong kinh mạch lão mà thôi.  

Động tác này tuy ít, nhưng lại làm Độc Cô lão gia tử nhất thời toàn thân thoải mái hơn phân nửa. Hô to thần y không thôi. Bất quá, lão gia tử này cũng là người ngoài vụng nhưng trong lại tinh tế, Quân Khương Lâm cẩn thận châm kim xuống, hắn nghi hoặc nói thầm: Chỗ kia trừ bỏ thịt không có gì khác a, thực sự có huyệt vị sao? Vì sao đâm mấy kim ở trên mông lại có hiệu quả như vậy?  

Chuyện này đúng là kỳ quái. Sau đó Độc Cô Tung Hoành đến hỏi mấy vị thần y trong kinh thành, tiếp đó lại hung hăng mà đem mấy vị thần y này mắng cho máu chó xối đầu: Bởi vì mấy vị thần y này đều nhất trí: Ghim kim vào chỗ đó, ngoại trừ cảm giác đau ra, tác dụng gì cũng không có. Không khỏi làm cho lão gia tử cảm thán: "Khó trách trên đời này người có thể trị được bệnh nặng ít như vậy a."  

Bởi vết thương của Độc Cô Tung Hoành cũng vì mấy thần y này châm nhưng không khỏi, sao lại không hung hăng mắng to? Lang băm a, lang băm hại người, cùng lắm cũng chỉ có thế thôi a. Vài vị thần y bị lão nhân gia ông ta chửi tức giận đến cơ hồ đương trường phát điên.  

Lần này mới là lần đầu tiên, mặc dù không có trừ được tận gốc. Nhưng Độc Cô Tung Hoành cũng thỏa mãn tới cực điểm, loại cảm giác thoải mái cùng khoái trá này trong mười năm nay chưa bao giờ xuất hiện a. Ban đêm, Độc Cô Tung Hoành liền cùng Quân Chiến Thiên uống rượu, "chén chú chén anh" say đến bất tỉnh nhân sự mà còn kêu sảng khoái. Vài thập niên không có uống rượu, có thể uống không đã ghiền sao?  

Trong một mảnh hỗn loạn, Quân Khương Lâm một lần nữa tiến vào Hồng Quân Tháp bất đầu một vòng phấn đấu. Bởi vì Quân Khương Lâm phát hiện, trong thời gian luyện đan nếu đem chân nguyên toàn bộ tiêu hao hết, sau đó khôi phục, so với liều mạng luyện công hiệu quả tăng trưởng còn muốn tốt hơn.  

Ở phương Nam xa xôi, hai đại hán cưỡi ngựa khí phách hiên ngang một đường tiến lên hướng bắc. Tọa kỵ của bọn hắn, nói là ngựa nhưng trên ót lại có một cái sừng, mặt cũng không dài, nhưng nói là tuần lộc cũng không giống. Bốn vó lại có một vòng lông trắng, giống như chân lại đeo bao tay, nhưng chạy lại cực kỳ thần tốc. Không chỉ nói tuấn mã bình thường, cho dù là thiên lý thần câu trong truyền thuyết chỉ sợ so ra cũng kém.  

Càng kỳ quái hơn chính là tọa kỵ của hai đại hán cưỡi vừa không có dây cương, cũng không có yên ngựa, bàn đạp, hơn nữa cũng không có mở mồm hô quát. Mặc cho con vật kỳ quái này tự tìm đường mà chạy, nhưng xem biểu tình của hai người thì lại hoàn toàn đúng. ( Ý nói là ngựa tự chạy nhưng vẫn đúng đường đó – DG)  

Ở phía sau tọa kỵ bọn họ, đều có một cái bao rất to. Cái bao thật lớn, đã đến mức khủng bố! Trọng lượng khẳng định cũng rất lớn.  

Trên đoạn đường đi, không có ít người hai mắt tỏa sáng, trong miệng chảy nước miếng.  

Bởi vì, theo đoạn đường, hai cái bao lớn phát ra mùi, hẳn tất cả đều là dược liệu! Hơn nữa, tất cả đều là dược liệu đỉnh cấp hi hữu! Không! Gọi đỉnh cấp hi hữu cũng không đủ. Phải là kỳ trân, thiên tài địa bảo trong truyền thuyết mới có thể so sánh được.  

Chỉ có như vậy mới phát ra hương vị hấp dẫn người đến a! Không chỉ nói là dùng, chỉ cần đi theo mông ngựa ngửi mùi, cũng sẽ cả cảm thấy sảng khoái tinh thần rất nhiều.  

Đồ vật tốt như vậy, tự nhiên cũng sẽ có nhiều người bu lại.  

Cho nên đoạn đường này hai đại hán đi xem ra có chút không nhàn nhã. Có vô số tiểu thương hái thuốc tới bắt chuyện, muốn hỏi giá cả để thu mua. Càng có vô số dược liệu thế gia chú ý tới bọn hắn, đến nỗi tính toán trên đường cướp giật. Hoặc là vô số tiểu tặc hợp lại tìm cách trộm, cướp bóc.  

Nhưng hai đại hán cứ táo bạo một đường hướng Bắc không thèm để ý chút nào, cứ thường thường an an đi tới. Đạo tặc ào ào hỗn loạn, từng đợt rồi lại từng đợt chặn đường, đối với hai người kia mà nói, giống như không có nửa điểm tác dụng, thậm chí căn bản là không để vào trong mắt.  

Bởi vì trước mắt đã đi được nửa đường, không chỉ không chậm trễ nửa điểm hành trình, hơn nữa da áo choàng cũng ngăn nắp, một điểm bụi đất đều không có …  

Thậm chí hai người người trên đường đi nói chuyện thoải mái nhàn nhã, giống như du sơn ngoạn thủy bình thường.  

- Tứ ca, đoạn đường này rất dài, bất quá đi cũng đã ghiền ha.  

Đây là một cẩm y đại hán ( đại hán áo gấm), mắt báo, hai má râu quai nón, nhìn giống như một cây sắt! Hình thể đại hán này làm cho mỗi một người nhìn thấy, trong đầu đều chà chà khen ngợi: Hùng tráng! Dũng mãnh! Uy vũ! Cao lớn! Vạn vỡ!  

- Lão Cửu, ta nói cho đệ biết, đệ không nên vội vàng làm gì. Nếu như đệ không mặt dày mày dạn kiên trì đòi đi, ta cưỡi lão Tam có mấy ngày công phu là tới, hiện tại lại ngược lại.  

Đại hán kia so với người trước hình thể cơ bản là giống nhau, thậm chí càng thêm cường tráng, quả thực tựa như một đầu con gấu! Bất quá khẩu khí của hắn có oán hận:  

- Không có phải đi một vạn dặm đường xóc nảy thế này. Thật là xui xẻo, Tứ ca ta lần này bị đệ hại khổ rồi.  

- Tứ ca, hắc hắc, ngài cũng biết, lão đệ ta vài thập niên không có ra ngoài chơi đùa. Cơ hội lần này khó mà có được, hắc hắc, thuận tiện trốn ra xem non xanh nước biếc cũng rất tốt a. Dọc theo đường đi lại còn có thể hoạt động quyền cước, thật là thời gian hạnh phúc, thật là cuộc sống thần tiên.  

Cẩm y đại hán cười ngốc nghếch, trong mắt tràn đầy thỏa mãn. Chép chép miệng nói:  

- Duy nhất có chút tiếc nuối chính là những người này không chịu nổi một đòn, khẽ đụng liền gục xuống, thật là không đã ghiền. Sao không có mấy Thần Huyền Chí Tôn đi ra cướp đồ của ta nhỉ?  

- Phi, lão tử phun nước miếng vào cái vẻ mặt của ngươi, ngươi nói nhảm gì đó? Có thể đỡ được một kích của Hoàng Kim Hổ Vương, toàn bộ đại lục có mấy người! Ngươi còn muốn Thần Huyền Chi Tôn đi ra làm cướp đường, ngươi có khùng không? Với sự "thông minh" này của ngươi, sau này gặp người khác ngươi cũng đừng nói có quen biết ta, lão tử ta không ngoan thế này, sao có thể quen lại người ngu đần như ngươi!  

Đại hán cường tráng tức giận trừng mắt cực đại, lại than thở:  

- Mẹ nó, Hạc lão Tam cũng không có suy nghĩ, chính hắn không đi, còn không cho Ưng Vương đưa ca ca ta đi. Lại nhẫn tâm bắt hai người chúng ta chạy bộ.  

- Ta cảm thấy chậm một chút cũng không có gì là không tốt.  

Hoàng Kim Hổ Vương Hồ Liệt Địa gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng:  

- Chỉ vì đệ hơi cao hứng thôi mà…  

- Cho nên mới nói đệ là cái phiền toái.  

Hán tử cường tráng đúng là Hùng vương Hùng Khai Sơn, nghe vậy không khách khí trách mắng:  

- Thế mới không đồng ý cho đệ đi! Đệ thành thành thật thật để Hạc lão tam đi có phải tốt không? Nhìn trên đường đi gặp bao nhiêu phiền toái! Đệ quả thực là tàn sát tròn một đoạn đường!  

- Hắc hắc, hắc hắc.  

Hổ vương Hồ Liệt Địa xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh hót cười:  

- Tứ ca nói vậy nhưng không phải cũng đã ghiền hay sao? Tuy nhiên những người này sau lưng không ai chống đở cả, ngay cả một Thần Huyền Chí Tôn cũng không có, thật là thất vọng a…  

Hùng Khai Sơn tức giận liếc hắn một cái. Thở dài một tiếng, tựa hồ vô cùng buồn bực.  

- À, Tứ ca, lần này đi Thiên Hương, cơ hội khó mà có được, chúng ta nên chơi nhiều một chút.  

Hổ vương Hồ Liệt Địa trơ mặt ra nói:  

- Chỉ là đem thuốc đến rồi đi về không phải cực kỳ chán sao? Không bằng ở đây vài ngày, tìm người luận bàn một chút, phỏng chừng ở Thiên Hương cũng không thiếu người. Vạn nhất có cơ hội gặp mặt vị Phong tiền bối kia, nói không chừng còn có thể chiếm được chút tiện nghi. Hắc hắc hắc…  

- Ngươi là óc heo à! Ngươi chiếm tiện nghi còn chưa đủ?  

Hùng Khai Sơn hổn hển mắng to:  

- Ta như thế nào lại có huynh đệ kết nghĩa như ngươi! Ô hô! Đừng cùng lão tử nói chuyện, thấy ngươi là thấy phiền! Lão tử không muốn tiếp tục nói chuyện với ngươi nữa!  

- Hắc hắc, Tứ ca bớt giận, hắc hắc, Tứ ca ngài bớt giận, ngàn vạn lần bớt giận.  

Hổ vương vẻ mặt ngây ngô cười. Hùng Khai Sơn không biết nói sao, lấy tay che trán thở dài một tiếng, đây là động tác Hạc Trùng Tiêu thường làm khi ở cùng mình. Hiện tại Hùng Khai Sơn rốt cuộc hiểu rõ tâm tình Hạc Trùng Tiêu lúc trước. Đó là cảm giác muốn một cước đem tên mặt dày mày dạn bên cạnh mình đạp chết.  

Nguyên lại là lúc trước Hạc lão cũng muốn đạp chết ta a? Hùng Khai Sơn hậm hực hừ, DM, trở về phải tìm hắn tính sổ, lại có thể vô số lần muốn đạp chết ta. (DG – Hắc hắc)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK