Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Hải Trầm Phong dùng sát khí sắc bén của cao thủ Thiên huyền cường giả bao phủ phía dưới, mọi người trong Long Hồn bang tức thì cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như giữa trời rét đậm, trần truồng đứng giữa đỉnh núi tuyết, gió lạnh như đao, như cắt từng chút một vào da, hàn ý thấu xương, xuyên thấu tận sâu trong linh hồn… 

Long Đại Hải bị khí thế của Hải Trầm Phong chấn nhiếp, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm. Đối mặt với người này, chỉ cảm thấy đối phương phảng phất như một tòa núi cao to lớn, mà mình như tảng đá dưới chân núi, ngay cả tư cách nhìn lên cũng không có. Cũng không biết tại sao, nhưng rốt cục không hiểu vì sao lập tức lui lại năm sáu bước, lúc này mới cảm thấy hô hấp dễ dàng một chút. Lại thấy chỗ ngực "Phanh" một tiếng như đụng vào cái gì, mới phát hiện ra bản thân mình đang đứng trong gian đại sảnh, tự nhiên lui vài bước, đã tựa vào tận bức tường trong cùng… Đây là loại áp lực thế nào? 

- Các hạ là cao nhân phương nào? Long Hồn bang chúng ta cùng Dương bang, chuyện tình hai bang phái giang hồ, lấy thần thông của các hạ, cần gì phải mạnh mẽ can thiệp? 

Long Đại Hải tăng thêm lòng can đảm, lớn tiếng hỏi: 

- Kim Dương bang chủ ở đâu? Kim Phong Liệt ở đâu? Đã có dã tâm thâu tóm Long Hồn bang ta, cần gì phải dấu đầu hở đuôi. Mau hiện thân ra đi!" 

Thanh âm tuy lớn, cũng giống như pha vài phần uy nghi, nhưng lúc này trong cái "uy nghi" đó rõ ràng mang theo một chút sợ hãi. Điều này làm cho câu chất vấn đối phương, đề cao khí thế bản thân, đến tai người nghe lại như là một câu cầu xin bình thường. 

- Bổn tọa chính là bang chủ đương nhiệm Kim Dương bang! Bổn tọa chưa từng dấu đầu hở đuôi! 

Hải Trầm Phong hai mắt vừa động, ánh mắt xuyên qua căn phòng, nhìn thẳng mặt Long Đại Hải, sát khí lành lạnh khoảnh khắc như bao phủ trên người Long Đại Hải. 

Long Đại Hải nhất thời trong lòng chấn động mạnh. 

Tuy rằng hắn có tu vi Địa Huyền sơ giai, tuy rằng hai người lúc đó cách nhau vài chục bước chân, nhưng trong cảm giác của hắn, khuôn mặt của hắn và Hải Trầm Phong như đang gần sát nhau, ánh mắt của đối phương chăm chú nhìn hắn khiến hốc mắt hắn cơ hồ muốn phát đau! Hắn có cảm giác mình có thể chết bất cứ lúc nào! 

Tuy rằng trong đại sảnh có rất đông người của Long Hồn bang, nhưng Long Đại Hải cảm giác bên mình không có một người nào tồn tại, toàn bộ không thể mang đến cho mình nửa điểm cảm giác an toàn. Không gian rộng như vậy, giống như chỉ có một mình hắn đối mặt với hắc y nhân mạnh mẽ này! 

Một loại cảm giác chán nản không địch lại, không thể kháng cự từ đáy lòng dâng lên, Long Đại Hải chỉ cảm thấy hai đầu gối mình bủn rủn, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, đột nhiên có một loại xúc động muốn quỳ xuống mà thần phục… 

Hải Trầm Phong hai mắt như ưng, đột nhiên vung tay lên, áo choàng màu lam tung bay, đột nhiên phát ra tiếng động như thủy triều rền vang, giống như vạn mã tung vó, mới thời khắc trước còn xa tận chân trời, thời khắc sau đã gần ngay trước mặt. Khoảng khắc từ chân trời tới sát bên! 

Bên ngoài đột nhiên có tiếng ầm ầm hét lớn vang lên, mấy trăm người đồng thời gào thét, tiếng bước chân hỗn loạn cũng vang lên, dòng người như thủy triều tiến vào, mỗi người đều cầm đao kiếm trên tay. Phía trên đầu tường cũng chớp động, bốn phía vách tường đứng đầy cung tiễn thủ, giương cung cài tên nhắm sẵn vào bang chúng Long Hồn bang. Dưới ánh sáng chiếu rọi, từng đầu mũi tên đen thui phát ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như tử thần ẩn hiện, lộ ra răng nanh sắc bén, nhe răng cười âm hiểm. Tất cả ám vệ, do thám, cảnh vệ, chẳng biết đã sớm bị Hải Trầm Phong thanh trừng khi nào, sớm không còn ai. 

- Thần phục thì sống, chống lại thì chết! Ta đếm tới ba, nếu từ Long Đại Hải trở xuống còn không có phản ứng, bắn! 

Hải Trầm Phong hai mắt lãnh đạm, không mang theo nửa điểm cảm tình, vung tay phải lên, lam quang xuất hiện, một ngón tay từ từ cụp xuống 

Người Long Hồn bang kinh hoàng xao động, mọi ánh mắt cầu cứu đều nhìn về phía Long Đại Hải. 

- Bang chủ…! 

Giọng nói mọi người vang lên tựa hồ như cầu xin. 

Hải Trầm Phong lộ vẻ dứt khoát, sắc mặt cứng rắng, rất rõ ràng gập ngón tay thứ hai…… Long Đại Hải sắc mặt trắng bệch, môi hé ra, ánh mắt tuyệt vọng mà lại vô lực. 

- Cung thủ chuẩn bị! 

Hải Trầm Phong vung tay lên, âm thanh phần phật như sóng vỗ vang lên, lúc này hắn đã động sát khí. 

- Soạt… soạt…. 

Cung tiễn thủ bốn phía đồng thanh đáp ứng, cung tiễn trong tay lập tức kéo thành hình trăng tròn, chỉ cần Hải Trầm Phong mở miệng, một khi lời nói phát ra, lập tức vạn mũi tên sẽ rời dây. Tai ách trước mắt! Hôm nay cậy khỏe đối kháng chỉ có một đường chết, như vậy,lựa chọn duy nhất để sống sót phải là… 

- Chậm đã! 

Long Đại Hải rống to, dư âm như là đang khóc: 

- Ta … ta… nguyện ý thần phục!" 

Theo những lời vừa nói ra, Long Đại Hải cả người như giống như là một quả bóng xì hơi, tức thì mềm nhũn ra. Cùng với hiệu lệnh này, mọi người trong đại sảnh đều bỏ binh khí trong tay xuống. Trên mặt mỗi người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, như trút được gánh nặng, như được đại xá. 

- Tốt! 

Hải Trầm Phong nói một tiếng. 

- Một khi đã thế, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà… Đại hộ pháp! Ngươi phụ trách công tác an trí Long Hồn bang! 

- Vâng! Tuân lệnh bang chủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK