Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quản Thanh Hàn thầm nghĩ Tiểu Nghệ sẽ không quá lo lắng cho Khương Lâm, vì vậy thần trí mới trở nên thất thường như vậy chứ? Càng nghĩ càng thấy khả năng này là có thể, lại càng thêm lo lắng. 

- Đợi hắn trở về để nấu...Ha ha. 

Độc Cô Tiểu Nghệ thiếu chút nữa nói ra khỏi miệng, vội vàng đổi giọng nói: 

- Muội đi ra ngoài xem một chút, Tiểu Bạch Bạch vẫn chưa thấy về, vài ngày không thấy tiểu khả ái này, thật sự là rất nhớ a. 

Nàng đỏ bừng cả mặt cúi xuống vân vê góc áo, sau đó từ từ lẻn ra ngoài, vừa đi vừa trách, Độc Cô Tiểu Nghệ nha Độc Cô Tiểu Nghệ, tại sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Nếu như kế sách bị tiết lộ, bị Quản tỷ tỷ phát hiện sau đó tiên hạ thủ vi cường [ra tay trước] vậy có phải là hỏng bét không? 

Trong lòng Quản Thanh Hàn âm thầm đưa ra chủ ý: "xem ra Tiểu Nghệ chân chính xảy ra vấn đề rồi, nếu không cũng sẽ không có bộ dáng như vậy, nói năng thì lộn xộn, cử chỉ thì thất thường, ta cần phải giám sát thật chặt nàng, một bước cũng không rời mới được." Nghĩ thế nàng cũng vội vã theo ra ngoài. 

Sau khi thu được lợi ích, Quân Khương Lâm ra khỏi Hồng Quân Tháp, lúc này đã là giữa trưa của ngày thứ ba! 

Một đường trở lại Thiên Nam thành hắn không ngừng tự hỏi, cái loại kim chi lực cùng mộc chi lực mới lấy được có lẽ là rất thần kỳ, đáng tiếc mình lại không hề biết cách sử dụng. 

"Hóa sắt thường thành kỳ kim, chém vạn vật thành hư vô." Có thể làm được hay không, chỉ cần mình vận khởi cỗ lực lượng thần kỳ này, là có thể nháy mắt biến sắt thường thành binh khí lợi hại hay sao? Duy chỉ có như vậy mới có thể chém vạn vật. 

Thế nhưng vừa nghĩ vậy, Quân Khương Lâm lập tức thầm mắng bản thân một câu: "Ta phi, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Như vậy chẳng khác nào biến đá thành vàng hay sao? Không, căn bản không phải là biến đá thành vàng, mà căn bản chính là pháp thuật tiên gia trong truyền thuyết. 

Đáng thương cho Quân đại thiếu, hiện tại hắn cũng không biết, trên thực tế mình đã sở hữu một công pháp đáng được xưng là pháp thuật tiên gia, hơn nữa còn là pháp thuật tối cao tầng, tối siêu cấp chung cực. 

Người có thể thuận buồm xuôi gió tu luyện tới hiện tại, thật sự là cổ kim chưa từng có. Hơn nữa tốc độ tu luyện lại nhanh như vậy, càng làm cho người ta nghĩ nát óc cũng không thể giải thích được. 

Quân Khương Lâm vừa nghĩ tới thời gian, lúc này mới phát hiện mình hai ngày liên tục không có lộ diện, Tam thúc bên kia chỉ sợ rất sốt ruột, may một chút là dù sao Tam thúc cũng biết thủ đoạn của chính mình, nhưng mà không biết bộ dạng khẩn trương của ba người cậu sẽ như thế nào. Bởi vậy hắn cũng không dám trì hoãn thêm nữa. 

Một đường trực tiếp trở về, vừa mới tiến nhập vào Thiên Nam thành đã gặp Đông Phương Vấn Kiếm, bị vị cữu cữu này áp vào trong trướng bồng của Quân Vô Ý. Tin tức Quân Khương Lâm đã trở lại tự nhiên nhanh chóng lọt vào trong tai Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ, Quản Thanh Hàn rốt cuộc cũng thở dài một hơi, trong lòng hơi có chút vui mừng. Mà Độc Cô Tiểu Nghệ lại đột ngột đỏ bừng cả mặt, trái tim nhỏ bé bịch bịch đập loạn, qua nửa ngày còn chưa khôi phục, cũng không biết tiểu nha đầu đang nghĩ tới chuyện gì. 

Mới vừa vào trướng bồng của Quân Vô Ý đã nhận được một loạt lời khiển trách, may mà da mặt của Quân Đại thiếu gia còn dày hơn cả tường thành, hắn chỉ hì hì cười hai tiếng sau đó nhanh như chớp trốn đi, một đường trốn trở lại trướng bồng của mình. 

Quân Khương Lâm ngồi trên ghế, lúc này mới cẩn thận nghĩ tới năng lực của mình, rốt cuộc cầm lấy một thanh cương đao giắt trên trướng bồng, hắn vội vàng thử xem lực lượng mới thu nhận được. 

... 

Ngưng thần nhìn thanh đao này, Quân Khương Lâm hít sâu một hơi, hơi nheo mắt lại, ý niệm khẽ động, kim chi lực trong cơ thể tức thì được phát động, xuyên thấu qua kinh mạch chuyển tới bàn tay sau đó xuyên thấu qua ngón tay, chậm rãi rót lên chuôi đao trong tay, hàn quang lập tức lập lòe phát ra. 

Trong nháy mắt kỳ biến phát sinh! 

Ẩn ẩn xuất hiện đạm quang mang màu vàng lập lòe, tựa như trên thân chuôi cương đao này phát ra từng điểm lập lòe như ngôi sao, chậm rãi phát tán chiếu rọi giống như mộng ảo. 

Đột nhiên hào quang bỗng nhiên sáng rồi vụt tắt, biến mất vô tung vô ảnh, một làn khói xanh tức thời hiện ra, Quân Khương Lâm mở mắt nhìn vào trong lòng bàn tay mình, hắn không khỏi trợn mắt há hốc mồm! 

Cái gì thế này! 

Chuôi đao trong tay, lúc này không biết đã biến đi đâu! Mà hiện tại trong tay chỉ có một thanh tiểu "đao" nhỏ cỡ que tăm. 

Hoặc không thể nói đây là "đao" mà nói là "châm" thì đúng hơn, chẳng qua là lớn hơn châm một chút thôi. Chỉ có điều giống như châm, thế nhưng lại nặng hơn mấy chục lần! 

Hơn nữa, hình thể cây châm lại lộ ra một thanh đao giống như trong ý niệm của Quân Khương Lâm, khi Quân Khương Lâm vận khởi cỗ lực lượng này, trong lòng đã nghĩ tới hình thù thanh đao, đó chính là hình thù của thanh tiểu "đao" trước mắt này. 

Duy nhất có điểm khác biệt cũng chính là bị nhỏ đi mấy nghìn lần mà thôi! 

Chỉ như vậy mà thôi! 

Quân Khương Lâm dở khóc dở cười, đúng vậy sau khi trải qua thí nghiệm, Quân Khương Lâm mới biết được "Hóa sắt thường thành kỳ kim" những lời này thực sự tồn tại, môn công pháp này xác thực có khả năng nghịch thiên! Thế nhưng cũng không phải cả khối sắt đều biến thành kỳ kim, mà là áp xúc khối sắt tới tình trạng nhất định. Chỉ giữ lại tinh hoa nhất trong khối sắt, sau đó tạo thành hình dánh mà mình muốn! 

Như vậy, bộ phận còn lại đâu? Chúng đi nơi nào rồi? Chẳng lẽ là bốc hơi vào không khí hay sao? 

Quân Khương Lâm âm thầm buồn bực, đi đi lại lại trên tay cầm thanh đao khác, một lần nữa dẫn động công pháp, ngưng thần chuyên tâm quan sát biến hóa, lúc này mới thấy rõ. 

Nguyên lai không khác biệt lắm với dự đoán của mình, thực sự là bốc hơi. 

Chỉ thấy lốm đốm màu vàng kim nhạt chớp động một hồi, sau đó xuất hiện một màn sáng chói mắt, tiếp đó liền biến mất, theo luồng sáng này, một đoàn sương mù nhàn nhạt bay lên phát ra một mùi khác thường, rất buồn nôn. Theo màn sương mù này bốc hơi. Thanh đao liền biến mất không thấy, lại biến thành một thanh tiểu "đao" bé bằng que tăm! 

Quân Khương Lâm cười khổ không thôi, nếu như với hiệu quả như vậy, muốn tạo thành một thanh đao chiều dày, độ dày vừa với tay mình chỉ sợ cần phải có một núi tinh thiết mới đủ! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK