Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta chém ngươi một đao để cho ngươi tới Địa Ngục xem phong cảnh rồi chờ về, thế có tốt không? Thật không rõ Độc Cô Vô Địch là loại người gì mà có thể nghĩ được ra câu nói như vậy, thế mà hắn lại hùng hồn nói ra được. 

Nhân tài a.

- Cha cô thật đúng là nhân tài mà, chủ ý này quá là hay nha! 

Quân Khương Lâm dừng lại tán thưởng, nhưng trong lòng oán thầm: "Chuyện kỳ quái hôm nay, cho dù có người chịu hi sinh bản thân xông xuống hoàng tuyền tìm cha mẹ của con báo con này mà hỏi cũng chưa chắc có thể hỏi rõ nguyên nhân." 

Tình huống kỳ quái này cho dù là thủy tổ của Thiết Dực Báo, thậm chí là siêu cấp Thiết Dực Báo cũng không thể giải thích được điều kì quái này tột cùng là do đâu. 

Nhìn lại tiểu nha đầu trước mặt. 

Nha đầu này thật sự là nhân tài nha, thật sự có cá tính. Mới vừa rồi tức đến mức trong mắt đã thấy hơi nước nhưng chỉ sau một hồi công phu, vừa nghĩ tới chuyện đùa đã có thể bỏ qua cười híp mắt, nín khóc mỉm cười rất là đáng yêu. 

Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể  

- Ta cũng nghĩ vậy, cha ta vừa nói xong, cả đám người bỏ chạy mất dép, tiện nghi thì ai cũng muốn chiếm, nhưng không phải ai cũng có khả năng chiếm tiện nghi của ta ha ha ha… 

Độc Cô Tiểu Nghệ tự đắc cười nói: 

- Lúc đó ta còn đang muốn nghĩ ra một lời nói dối thiên y vô phùng (không có dấu vết) giải thích dùm cho ngươi, nhưng cuối cùng cũng chẳng phải dùng tới. Cha ta thật là người thông minh, theo lời mà mẹ ta hay nói đó là "đại trí giả ngu, nội tú"!( người thông minh thường tỏ ra vẻ khù khờ, không biết j cả, nét đẹp nội tâm) 

Đại trí giả ngu! Nét đẹp nội tâm? Dùng hai từ này để hình dung Độc Cô Đại Tướng Quân thì quá sỉ nhục hai câu thơ hay này! 

- Việc này cứ như vậy đi, không cần nói nữa! 

Quân Khương Lâm trong lòng có chút kích động. Dù thế nào thì tiểu nha đầu này cũng suy nghĩ cho mình, không muốn làm khó mình. Còn về phần Độc Cô Vô Địch với tính khí ngang tàng có khi đánh bậy đánh bạ lại giải quyết được cái phiền toái này cũng không chừng. 

- Ừ, tạm thời quên đi. 

Độc Cô Tiểu Nghệ gật gật đầu. 

- Hôm nay có rất nhiều người muốn bỏ tiền ra để mua Tiểu Bạch Bạch, đều bị ta đuổi hết đi, Tiểu Bạch Bạch là của ta, ai cũng không thể có chủ ý với nó. Nó còn là nhân chứng cho quan hệ của… chúng ta! 

Giọng nói của tiểu nha đầu càng lúc càng nhỏ cuối cùng chỉ có chính mình nghe rõ, thì Quân đại thiếu gia sao có thể nghe thấy. 

Nói xong Độc Cô Tiểu Nghệ dừng một hồi, lúc sau nghiêng đầu nhìn Quân Khương Lâm thấp giọng nói: 

- Nhà chúng ta ngày hôm qua đã nhận được thiệp mời của Quân gia! 

" A?" Quân Khương Lâm nhíu mày. 

- Không nhận tấm thiếp này chắc ta cũng không biết là ngươi cùng cha ta đánh cuộc lớn đến vậy. 

Vừa có chút bận tâm, vừa mang theo chút tức giận, Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt lên: 

- Ngươi thật có can đảm, không biết ngươi nghĩ sao mà dám đánh cược như vậy,cái rượu gì mà một vạn lạng một vò? Cái này căn bản là không thể xảy ra! Mà ngươi, rõ ràng…Hừ! Cha ta sau khi nhận được thiếp mời đã cười ha hả, nói là lần này sẽ hảo hảo trừng trị ngươi một phen, đúng rồi, có phải là do cha ta bức ngươi đánh cuộc hay không? 

- Để xem hảo hảo trừng trị ta như thế nào? Hả! Cô nói cái gì, đánh cuộc này là chủ ý của ta, bản công tử đến tột cùng trí tuệ hơn người sao có thể bị người khác ép buộc. 

Quân Khương Lâm sờ sờ cằm, trong mắt lộ ra tia tinh quang, Độc Cô đại tướng quân xác thực không có ép mình, ván bài này là do chính ta tạo nên, trừng trị ta ư? Để xem cuối cùng ai trị ai, ai là người cười cuối cùng! 

Quân đại thiếu gia sao có thể quên, một khi mình đấu giá rượu thành công, Độc cô gia tộc lâp tức sẽ thiếu mình món nợ xưa nay chưa từng xuất hiện trên đại lục! Bất quá, đến lúc đó Độc Cô đại tướng quân lấy cái gì để hoàn trả món nợ này? 

- Ngươi có nắm chắc không? 

Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn hắn trong mắt tràn đầy lo nghĩ, tiểu cô nương thật không muốn trông thấy Quân Khương Lâm thua cha mình, thà là cha mình đánh cuộc thua 

- Nếu ngươi thua sẽ rất khó coi đó! Ta không hiểu tại sao ngươi lại đồng ý đánh một ván cược không công bằng thế này với cha ta! 

Cái này, công bằng hay không công bằng thật sự rất khó nói nha. Mặc dù hắn đã tính toán rất kĩ, dù là không công bằng thì đã sao, đại thiếu gia ta chẳng nhẽ lại sợ. Nếu ở thế giới khác còn sợ vạn nhất, còn có khả năng thua, còn ở thế giới này, cả vạn cái vạn nhất cũng không có được một cái! 

- Nếu không, ngày mai ta cùng phụ thân tới! 

Độc Cô Tiểu sắc mặt biến ảo, đột nhiên cúi đầu, cắn răng, hạ quyết tâm: 

- Nếu cha ta làm khó dễ ngươi ta liền khóc toáng lên, liền làm loạn. Dù sao cũng không thể để cha ta khinh dễ ngươi, ngươi yên tâm đi! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK