Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mai tôn giả hừ hừ cười nói: 

- Nhưng mà vị lãnh huyết chí tôn kia sau khi đại chiến còn có đảm lược vây công ta, chắc là muốn đi chết thay đây? Thật không biết là xuất phát từ lập trường gì mà lại dám xuất thủ! Thật tưởng là bản tôn không biết giết người sao? 

Hai câu này của Mai tôn giả có thể nói có ý nghĩa rất sâu sắc, sau khi làm bị thương Lệ Tuyệt Thiên, lại nói trúng tim đen nguyên nhân thực sự khiến cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân không thể tấn cấp trở thành chí tôn, điều này cũng là vì đả kích tới ý chí chiến đấu của Ưng Bác Không! 

Người ta nguyện ý nổi danh cùng ngươi, thậm chí cam tâm nhường ngươi một bậc, căn bản không phải là yếu hơn ngươi, người ta đã sớm có thể trở thành chí tôn, là bởi vì tiền bối chí tôn, bị ngươi chụp lấy tiện nghi mà thôi. Không thể không nói, Ưng Bác Không thích đọ sức, lúc này nghe xong đám người nói, trong lòng nặng nề mà chấn động. 

Sau đó Mai tôn giả lại đem mục tiêu hướng tới Lệ Vô Bi, vạch trần việc hắn bị thương, cho dù có xông lên, cũng chỉ là chỗ đệm lưng, không chừng sẽ bị mấy vị chí tôn khác lấy làm lá chắn cũng nên... 

Những lời này đối với người khác mà nói, khả năng hiệu quả còn không có rõ ràng như vậy, thế nhưng đối với căn bệnh đa nghi rất nặng của Lệ Vô Bi mà nói, thật sự là một câu nói đúng tim đen. 

Sở dĩ lúc trước hắn chần chờ chính là vì nguyên nhân này. 

Trong lúc chí tôn cạnh tranh, cũng có chút kịch liệt. Nếu như tại thời khắc nguy hiểm, hi sinh Lệ Vô Bi mà bảo toàn được bản thân, lại còn tiêu diệt được đối thủ cạnh tranh nữa, tất nhiên bản thân sẽ tìm cơ hội xuất thủ, dành lấy danh hiệu. 

Đây là chuyện tình mỹ diệu cỡ nào? 

Nhưng nếu muốn đoạt được quang hoa anh hùng của hắn, thật sự là không thể nào, thế nhưng cho dù biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn muốn làm! 

Nhưng Mai tôn giả vừa nói lời này ra khỏi miệng, sau khi Ưng Bác Không biến sắc, chính là Lệ Vô Bi, quang vinh anh hùng trên đại lục, đối với một người chết mà nói, chỉ là một khối trang sức mà thôi. 

- Mai tôn giả công tâm chi kế thật sắc bén, Thạch mỗ bội phục, thế nhưng Mai tôn giả chỉ sợ đã dùng nhầm đối tượng rồi. 

Thạch Trường Tiếu ha ha cười nói: 

- Bốn người bọn ta đều là thân kinh bách chiến, tùy tiện một người cũng có thể là tổ sư công tâm chi kế, trước mặt chúng ta mà Mai tôn giả lại thi triển thủ đoạn này, có phải là quá coi thường chúng ta hay không? Huống chi bốn người chúng ta lại đứng cùng một chiến tuyến, trên vai đều là sinh mạng của hàng tỉ dân chúng đại lục, há có thể trúng kế của Mai tôn giả? Thử hỏi nếu như Mai tôn giả có thể tự tin đối với bản thân nhự vậy, sẽ không tốn nước miếng như vậy chứ? 

Hắn vừa nói xong, hai người còn lại lập tức tỉnh ngộ. 

Lệ Tuyệt Thiên hung hăng hét lớn một tiếng: 

- Nhiều lời vô ích, xông lên chân chân thật thật mà đấu chưởng đi thôi! Hôm nay để bốn người chúng ta lĩnh giáo bản lãnh của vị đứng đầu thiên phạt đi! 

Rầm rầm, không ngờ Lệ Tuyệt Thiên không để ý tới thương tích, liền xông lên trước. Năm người hỗn chiến, nếu có người xuất thủ trước! Mà người xuất thủ đầu tiên đều chịu thiệt thòi nhất, thế nhưng lại tạo cơ hội cho những người khác. 

Đừng xem Thạch Trường Tiếu dùng ngôn ngữ để phá tan tâm kế của Mai tôn giả, thế nhưng công bằng mà nói, bốn đại chí tôn, một người cũng không sợ thủ đoạn cường hoàng của Mai chí tôn, dưới mắt chính là đại họa lâm đầu, không thể không chiến. 

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù trận chiến này chính thức thất bại, ngoại trừ Lệ Tuyệt Thiên ra, ba đại chí tôn khác cũng chưa chắc có tổn hại gì, nhưng Lệ Tuyệt Thiên lại không được như thế. 

Đại chiến nhân thú lúc trước, Huyết Hồn sơn trang của hắn đã bị hủy đi một nửa, mà lúc trước lại bị Mai tôn giả làm nhục như vậy, hơn nữa hắn dựa vào sự an nguy của đại lục mà lập mưu mưu hại Quân Vô Ý, quả nhiên là thanh danh coi như vứt đi, bạn bè rời xa, nếu như không cách nào chiến thắng Mai chí tôn, hết thảy đều sẽ tiêu tan! 

Cho nên người khác có lựa chọn, thế nhưng Lệ Tuyệt Thiên lại không còn sự lựa chọn! Chỉ có thể được ăn cả ngã về không mà thôi!

Lệ Tuyệt Thiên vừa xông lên, Thạch Trường Tiếu, Ưng Bác Không cùng Lệ Vô Bi ba người cũng không chậm trễ, thân hình nhanh chóng thay đổi vị trí. 

Thoáng cái đã chiếm được phương vị tốt. 

Tuy lúc trước không có thương lượng qua chiến lược gì, thế nhưng trong ba người có ai từng chưa trải qua trăm trận? Tùy tiện tìm ra vị trí của mỗi người, đều là vị trí tốt nhất để phối hợp ăn ý với Lệ Tuyệt Thiên! 

Lệ Tuyệt Thiên lao ra, thân hình mờ dần, hắn sử ra tốc độ nhanh nhất phóng ra. Mai tôn giả hừ một tiếng, quyền đầu xuất ra. 

Thân thể Lệ Tuyệt Thiên co lại rồi vọt tới trước mặt Mai tôn giả, lại giống như cá trạch trượt qua, ta ta bay ra ngoài, vị trí nguyên bản lúc đầu mà hắn đứng, đột nhiên xuất hiện một đạo quyền đầu, đồng thời Ưng Bác Không vọt người bay lên, hắn sử ta phi ưng thân pháp với tốc độ cao nhất, lăng không đập xuống. Quỷ Ưng Cửu Trảo thức thứ nhất. 

Trường đao đen sì của Lệ Vô Bi lại lần nữa phát sáng đâm thẳng tới ngực Mai tôn giả, bao phủ phương viên năm thước trên thân nàng, một trận chiến này cho dù hao tổn một thanh bảo đao cũng xứng. 

Cùng lúc đó, Lệ Tuyệt Thiên ở bên cạnh nhanh chóng thối lui, tựa như con quay cấp tốc bay ngược trở lại, thế tới biến thành chuyện ngược lại, từ bên cạnh lại lần nữa triển khai tấn công. 

Công kích của bốn người có tiến có lùi, phối hợp có thể nói là thiên y vô phùng, dường như muốn dồn Mai tôn giả vào chỗ chết vậy, hơn nữa xem ra tựa hồ như bốn người đều đơn giản dùng quyền cước công kích, thế nhưng trong lòng Mai tôn giả lại biết rõ vô luận chỉ cần chống lại một người, tiếp đó sẽ phải đối phó với hậu chiêu của người còn lại, bị đối phương trong thời gian ngắn bị ba người còn lại tung đòn sát thủ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK