Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mẹ kiếp!" Ưng Bác Không giận dữ nói: "Đây là cái thuyết pháp vô liêm sỉ gì vậy?" 

"Nhưng chính là một câu nói kia đã khiến hắn đồng ý." Quân Khương Lâmkhoanh tay, cười mỉm. 

"Chỉ bằng hắn? Bất quá một trăm năm sau cũng không có đùa được với lão tử đâu!" Ưng Bác Không khinh miệt nhìn Hải Trầm Phong một chút, chỉ cảm thấy trong bụng dâng lên một cỗ hỏa nhiệt, cơ hồ không bị khống chế đang từ từ bốc lên. 

"Chúng ta đây tựu mỏi mắt mong chờ!" Quân Khương Lâmlàm ra vẻ lão đời nói. 

Chứng kiến vẻ mặt của Quân Mạc Tà, trong lòng Ưng Bác Không đột nhiên sinh ra cảm giác chột dạ khó hiểu: gia hỏa này không phải thực sự làm được chứ? 

Quân Khương Lâmnhìn thương thế của Hải Trầm Phong, đột nhiên như có điều suy nghĩ nói: "Thương thế kia của hắn dường như là bị nội thương, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao lại thụ thương như vậy chứ?" Nói xong hắn đưa ánh mắt về phía Ưng Bác Không. 

Khuôn mặt già lão của Ưng Bác Không đỏ lên, vừa hồng vừa nóng, còn mang theo vài phần xấu hổ, lắp bắp nói không ra lời. 

"Rốt cuộc là vì sao?" Quân Khương Lâmngữ vị thâm sâu thống đả lạc thủy cẩu* nói, cũng không buông tha mà hỏi. (*) chỉ sự thống khoái khi đả kích thất bại của người khác. 

"Đừng hỏi! Ngươi sao lại giống như đàn bà lải nhải suốt vậy!" Ưng Bác Không thẹn quá hoá giận, khuôn mặt đen đúa co rúm lại, rống lên một tiếng: "Mau trị thương đi!" 

"Hắc hắc hắc..." Quân Khương Lâmnhún vai, đột nhiên thoáng cái nghiêm mặt nói: "Ôm hắn đi theo ta!" 

"Ngươi đang sai ta à?" Khí tức toàn thân Ưng Bác Không thoáng cái bạo phát, rống: "Tiểu tử ngươi thật to gan! 

"Thích động sao!" Quân Khương Lâmkhông chút nào sợ hãi, xoay người nói: "Ngươi nếu như còn muốn cứu hắn, vậy thống khoái ôm hắn theo ta, nếu để người khác ôm, ta sẽ tát chết hắn, ngươi đoán xem ta có dám hay không?" 

Mắt thấy thân ảnh của Quân Khương Lâmbiến mất tại cửa phòng, đôi mắt Ưng Bác Không như chuông đồng, mái tóc dài không gió mà bay, nỗi tức giận trong lòng dường như đã lên tới đỉnh. 

Quay đầu nhìn một cái, Quân lão gia tử bọn người mới vừa rồi còn ở đại sảnh, sớm đã mới phát hiện có chuyện không ổn, nguyên một đám bàn chân đứng di di trên mặt đất, lập tức nửa cái ý niệm tới xem xem náo nhiệt cũng không còn, chuyện có liên quan tới cao nhân chí tôn mà đòi tới xem náo nhiệt à? Náo nhiệt như vậy xem xong để bị giết à! 

Ưng đại chí tôn hung hăng dậm chân, cả tòa đại sảnh như bị địa chấn lay động một hồi, tro bụi trên mái nhà lả tả rơi xuống. Ưng Bác Không cúi người ôm lấy Hải Trầm Phong, lại liếc mắt nhìn xuống, liền thấy được tên nửa chết nửa sống này ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng tươi cười, hiển nhiên, đối với chuyện Ưng Bác Không bị lép vế bởi Quân Khương Lâmrất kinh ngạc, ngoài ra hắn còn có chút hả hê, cùng được an ủi. 

Ưng Bác Không âm âm cười, thấp giọng hung hăng nói: "Rất sung sướng đúng không? Chờ thương thế của ngươi tốt lên, lão tử mỗi ngày sẽ cho ngươi thống khoái đến nỗi chết đi sống lại!" Vèo một tiếng hắn lướt ra khỏi đại sảnh, theo sát Quân Mạc Tà. 

Cảm giác rất rõ ràng là đại sảnh đang kịch liệt lay động, thậm chí mặt đất dưới chân cũng liên tiếp chấn động vài cái, Quân lão gia tử, Quân Vô Ý cùng Quản Đông Lưu không xem nữa, tặc lưỡi một hồi rồi đi về hướng đông. 

"Thật không hỗ là tu vi chí tôn! Chỉ cần dậm chân một cái, cũng đã có uy như thế, quả thực quá lợi hại!" Quản Đông Lưu trên mặt hiển hiện vẻ tán thưởng, nhưng mà mục tiêu tán thưởng lại không phải là Ưng Bác Không, lão nói: "Lão gia tử có một vị cháu nội xuất sắc như vậy a, không ngờ có thể cùng một trong những bát đại chí tôn, đại mạc ưng thần có giao tình, lại có một vị thần bí làm sư phụ như thế, Quân gia có người kế tục như vậy, có lẽ phồn vinh hưng thịnh cùng chính thức trở thành một đại thế gia đại tộc sẽ không còn xa đâu! Thiên hữu Quân gia!" 

Quân gia có người kế tục những lời này, Quản Đông Lưu lúc mới tới cũng nói qua một lần, bất quá chỉ có ý tứ lừa người mà thôi, thế nhưng hiện tại những lời này lại xuất ra từ nội tâm. Quân lão gia tử cùng Quân Vô Ý nghe vậy, như thế nào lại không hiểu đây. 

Lão gia tử vuốt râu mép, ánh mắt híp lại, rụt rè cười nói: "Đâu có đâu có, Quản gia gia chủ thật quá khen, thật quá khen a ha ha ha..." Ngoài miệng nói lời khiêm tốn, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười không thể khép lại được, cuối cùng khóe miệng có lẽ được kéo tới tận mang tai a. 

Quản Đông Lưu trong lòng khinh bỉ một tiếng: nhìn lão hàng ngươi này, giống như là hà mã vậy, cư nhiên còn làm ra bộ khiêm tốn...Cái này so với trực tiếp kiêu ngạo còn muốn đắc ý hơn a, khiến người ta nhìn mà ngứa con mắ...t 

Quản Đông Lưu thở dài một hơi, nghĩ: vì sao hai đứa con trai ta lại không có bổn sự như vậy? Không có cơ duyên như vậy? Đây là cái dạng cơ duyên gì a? Một vị sư phụ mà có thể làm cho bát đại chí tôn phá lệ tôn kính? 

Đừng nói là vị sư phụ kia là ai, chỉ đơn giản nói thảo nguyên ưng thần, nếu để cho hai tiểu tử nhìn thấy Ưng đại chí tôn, chỉ sợ khẩn trương đến độ một câu cũng không nói lên lời, run rẩy ngay cả đứng không vững a, không trực tiếp bị dọa cho tè ra quần đã là tốt lắm rồi, đâu còn có thể như Quân Khương Lâmvậy, cứ vui là cười, giận là mắng, không thèm quan tâm, đây chính là vẻ bất cần đời nha, cũng không phải giả bộ làm hàng! 

Đây chính là đẳng cấp... Đây chính là kiêu ngạo xuất phát từ nột tâm a... Là bên trong a... 

Quản gia chủ ngửa mặt lên trời thở dài. 

Triệt để bị đả kích rồi...

Tiếng bước chân rầm rầm vang lên. Mặc dù với tu vi của Ưng Bác Không cũng không nhịn được giật nảy mình. 

Trong tiểu viện. Một khối thịt khổng lồ đang run rẩy lăn qua lăn lại. Ưng Bác Không cố gắng căng mắt ra để nhìn, rốt cuộc xác nhận đống thịt này dường như là một người! Thực sự là thân thể một con người! 

Ưng đại chí tôn trong lòng mắng to một câu: lão tử cũng đã nghe nói qua mấy tên công tử có điều kiện ăn uống khá giả, thế nhưng không đến mức ăn đến độ béo tốt như tên này chứ? 

Thật sự là quá mức rồi! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK