Mà trên thực tế, Quân Vô Ý cũng chỉ là mơ hồ suy đoán mà thôi. Rốt cuộc là ai hạ độc thủ đối với Đại ca, Nhị ca còn có cả hai đứa cháu của mình, Quân Vô Ý cũng không rõ ngày đó ra sao, cũng chỉ nghe người nói mà thôi, cho dù Quân gia có vạn mối cừu oán, cũng không muốn liên quan đến người khác, vô luận "Người khác" này là ai, cũng không thể dính vào!
"Triệu Kiếm Hồn, chuyện này không phải là ngươi có thể quản được. Bọn họ có thể đối phó với Đại ca, Nhị ca, có thể đối phó với ta, như vậy bọn họ cũng rất dễ dàng đối phó với ngươi!" Quân Vô Ý lạnh lùng nói tiếp: "Triệu Kiếm Hồn không nên không biết tự lượng sức mình như thế! Tuy ta cũng hy vọng ngươi nhanh đi chết một chút, thế nhưng ta cũng nghĩ giống ngươi. Ta tuyệt đối cũng không hi vọng ngươi mơ hồ mà chết! Quân nhân thủy chung vẫn luôn nguyện ý chôn thây ở chiến trường!"
"Nói như vậy, ngươi đã sớm biết Quân gia tam huynh đệ các ngươi sẽ bại! Cùng người Triệu gia ta không có quan hệ?" Triệu Kiếm Hồn tiến lên một bước, có phần kích động nói.
"Đương nhiên! Triệu Kiếm Hồn ngươi cố nhiên xứng danh với cái tên đệ nhất Đại tướng quân của Vũ Đường đế quốc, nhưng muốn đánh bại huynh đệ chúng ta, bằng vào Triệu Kiếm Hồn ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách!" Quân Vô Ý hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi cũng không có năng lực đó!"
"Đa tạ! Đa tạ ngươi!" Bị Quân Vô Ý làm giảm uy danh như vậy, thế nhưng Triệu Kiếm Hồn lại rất cao hứng, rất cảm kích, rất kích động!
"Quân Vô Ý, ngươi cũng là một vị tướng quân trăm trận trăm thắng, có lẽ cũng vĩnh viễn không biết, những năm gần đây ta đột nhiên thắng như chẻ tre, thế nhưng trong lòng lại có tư vị gì! Mười năm này, ta tắm máu trên chiến trường, cũng không phải chưa lúc nào bại, thế nhưng thủy chung có thể nói là không chỗ nào mà không thể tới, cuối cùng giành chiến thắng. Cũng là bởi vì ta không cam chịu để bất kỳ kẻ nào thắng ngoại trừ huynh đệ Quân thị, thế nhưng vô luận đi đến nơi nào, cũng có thể cảm giác được có rất nhiền người đang ở sau lưng chỉ trỏ, bàn tán. Giống như một tên gia hỏa rất nhiều lần xéo vào *** chó, thế nhưng vận mệnh lại rất tốt, đánh đâu thắng đó! Người khác thắng trận đều là nhờ vào chân đao chân thương, chỉ có hắn vận khí quá tốt, vô luận là hiểm địa thê thảm thế nào. cuối cùng cũng có thể đi tới, biến thành một đại tướng quân. Vận khí của hắn còn quan trọng hơn là thực lực.
"Thế nhưng đây lại là một nỗi sỉ nhục lớn nhất của một người lính! Quân nhân là người duy nhất không tin vào vận khí! Duy chỉ có thực lực mới là hết thảy." Thanh âm của Triệu Kiếm Hồn rất lớn, hắn dốc cạn bầu tâm sự, gào lên: "Lão tử chẳng lẽ không có thực lực? Lão tử cũng là một người đáng trận mười năm qua không hề bại một trận nào, vô luận là gian khổ như thế nào. Cuối cùng nhất kết quả chính là lão tử quyết thắng, vì cái gì tất cả mọi người đều cho rằng vận khí của lão tử quá tốt, nếu sớm biết như thế. Lão tử thà rằng không đáng còn hơn.
Quân Khương Lâm im lặng nhìn Triệu Kiếm Hồn, tại một khắc khi đối phương xúc động, Quân Khương Lâm tựu như nhìn ra được, người này chính là một vị quân nhân chân chính! Khi nghe được lời này hắn lại càng thêm minh bạch.
Có lẽ, tại trong lòng Quân Khương Lâm, đối với đối phương cổ hủ bực này, thắng bại chi niệm phi thường của lão hắn không đồng ý, nhưng lại không thể không bội phục. Cũng không thể không ủng hộ. Đây mới chính là quân nhân, chính thức là thiết huyết quân!
Quang minh lỗi lạc, chân đao chân thương,không tin vận khí, càng không tin vận mệnh! Có chết cũng muốn chết đứng! Có chết cũng muốn chết trên chiến trường! Dùng tư thế xông về phía trước để tử, cũng phải bảo vệ lòng kiêu ngạo của bản thân cùng sự tôn nghiêm của quốc gia, đem sự bất diệt lưu lại sau lưng, giống như Trường Thành lưu cho hậu nhân, lưu cho tổ quốc!
Chỉ cần hy sinh thân mình vì nước. Cũng không cần da ngựa bọc thây! Quân nhân. Đặc biệt rất kiêu ngạo, giờ phút này trên người Quân Vô Ý cùng Triệu Kiếm Hồn đều toát ra khí thế như vậy!
Vô luận là địch hay là bạn, quân nhân như thế đều đáng tôn kính.
Nhưng mà một vị thiết huyết tướng quân như vậy, một vị nam nhi quang minh lỗi lạc như vậy lại bị người cho rằng có vận khi *** chó Đại tướng quân, Đại tướng quân may mắn, đã phá hủy bao nhiêu thàng quả tích lũy của Triệu Kiếm Hồn. Vô luận là một vị tướng quân nào cũng không thể thừa nhận!
Quân Vô Ý cùng Triệu Kiếm Hồn đã từng là địch nhân, là đối thủ lớn của nhau, hai người nói rất nhiều. Lúc này lại ở trước một phần của bạch y quân suất Quân Vô Hối tâm sự. Tuy rằng đối chọi gay gắt, thế nhưng vẫn tỉnh táo đối đáp không có vẻ gì là kẻ thù của nhau.
Từ đầu chí cuối, Quân Khương Lâm không có chen vào nửa câu. Hắn hiểu được, giờ khắc này, thế giới là của riêng bọn họ. Hai lão binh, hơn nữa đã từng là đối thủ trên chiến trường.
Thẳng đến lúc cuối, Triệu Kiếm Hồn cố ý nói một câu, khiến cho Quân Khương Lâm chú ý, "Quân gia còn có Độc Cô gia nữa, trước mắt Thiên Hương các ngươi dường như không được tốt lắm thì phải."
"Chuyện này từ đâu mà ra vậy?" Quân Vô Ý hỏi: "Chẳng lẽ Triệu huynh biết tin gì sao? Là quốc gia kia muốn châm ngòi chiến tranh sao?"
"Còn nói là quốc gia khác muốn châm ngòi chiến tranh đối với các ngươi sao? Ta cùng quốc sư sau khi đi vào Thiên Hương, ba vị hoàng tử đều muốn đăng môn bái phỏng, ha ha, hơn nữa thái độ rất là... Hắc hắc."
Triệu Kiếm Hồn đứng thẳng, tiếng nói có phần trầm thấp cùng cười lạnh một tiếng, nói: "Quân gia cùng Độc Cô gia đều là tử trung với Thiên Hương quốc chủ Dương Hoài Vũ, mà ba vị hoàng tử điện hạ thủy chung chưa phân cao thấp, ý định của Hoàng Đế các ngươi là muốn duy trì thế cân bằng, cho nên cũng chưa định ai là người kế ngôi; cho nên hiện tại ba người đều có chút đợi không được; ai cũng muốn tranh thủ cuối cùng mình sẽ thành công thượng vị, binh biến chỉ sợ là lựa chọn duy nhất mà thôi.
Thế nhưng cũng không nhất định là một vị hoàng tử nào bởi vì chướng ngại lớn nhất của ba người chính là Quân gia cùng Độc Cô gia, bọn họ phải nghĩ cách thanh trừ hai đại gia tộc này. Mà Độc Cô gia còn có một vị nữ nhi chưa gả, cũng bảo lưu một phần lợi thế lớn. Tin tưởng bất luận một vị hoàng tử nào cũng muốn truy cầu... Ha ha, mà Quân gia thì sao? Coi như là công chúa được gả cho các ngươi, cũng chỉ là được Hoàng Đế ân sủng mà thôi! Mà không phải là ba vị hoàng tử."
- Hiện nay cũng chỉ có chừng đó dấu hiệu mà thôi.
Triệu Kiếm Hồn lạnh lùng nói:
- Nếu thật sự muốn động thủ thì còn phải bày mưu tính kế chán. Dù sao với thế lực của Quân gia ở Thiên Hương đế quốc thì ngay cả hoàng đế cũng không dám vọng động nhưng mà những mưu toan dự định đó cũng quá yếu kém.
- Ha ha, hừ, ba cái thằng con nít ranh miệng còn hôi sữa mà dám trêu chọc Quân gia ta ư…
Quân Vô Ý cười lạnh.