- Nhưng cho dù ta khó có thể cưỡng lại hấp dẫn như thế này, nhưng cũng không thể làm cho Ưng Bác Không ta cúi đầu nghe lệnh của bất cứ kẻ nào! Ngay cả là sư phụ của ngươi tự mình đưa ra điều kiện này với ta, cũng không thể có khả năng!
- Bởi vì ta là Ưng Bác Không! Thảo Nguyên Thần Ưng!
Trong mắt Ưng Bác Không chợt lóe lên ánh lửa kiêu ngạo, hắc hắc cười khẩy một tiếng:
- Ta chỉ làm bá chủ trời cao, không bao giờ làm người hầu kẻ khác! Bất kể ai cũng không ngoại lệ!
- Hảo khí phách!
Quân Khương Lâm vỗ tay nhẹ nhàng mỉm cười:
- Có lẽ ưng thần có chỗ hiểu lầm, lúc nãy ta chưa hề nói là muốn Ưng thần đại chí tôn làm người hầu cho ai, hình như là ta chưa bắt ngươi đồng ý điều kiện gì của ta mà! Ta nhớ không sai chứ?"
- Ha ha…Quân tiểu tử, như vậy đúng là vẫn coi thường ngươi rồi! Chẳng qua, lúc nãy ngươi nói những lời đó mặc dù vẻ mặt, giọng nói, thậm chí cả ánh mắt đều không thay đổi, Nhưng ngươi có dám nói với lương tâm của mình một câu hay không, vừa nãy ngươi không có ý tưởng như thế?
Ưng Bác Không hơi giễu cợt nói:
- Ngươi vốn là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Một khi có lợi ích,ngươi là người đầu tiên theo đuổi! Mà đã theo đuổi, tất nhiên là theo đuổi lợi ích tối đa! Điều này, ta tự tin tuyệt đối sẽ không sai lầm (nhìn lầm) nữa!
Quân Khương Lâm im lặng thật lâu, bản thân mình quả thật là đã khinh thường một cao nhân rồi hay sao? Mình là người của thế giới khác, từ lúc chuyển thế đến nay, không có chuyện gì không như ý muốn, đùa bỡn kẻ khác trong lòng bàn tay! Nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên bị người mà mình gần như đã nắm chắc trong tay vặn bật cho ngậm miệng không nói được!
Quân đai thiếu gia cuối cùng cũng cười một tiếng khổ sở nói:
- Ưng Thần nói không sai, ta chính là người như thế. Ngươi nói không sai chút nào, nhưng trước khác nay khác, ngươi đã không đồng ý, thì bây giờ ta cũng không nói nữa. Chẳng qua…
- Tan vẫn có thể hỗ trợ ngươi đề thăng tu vi, nhưng yêu cầu ngươi làm cho ta một việc! Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ ngay lập tức nghĩ cách thông báo cho sư phụ, mời lão nhân gia giúp ngươi tìm nguyên liệu, mở lò chế thuốc!
- Việc gì? Ngươi thử nói nghe xem nào!
Ưng Bác Không không hề có vẻ kích động, trái lại rất đề phòng. Trong khoảng thời gian ở chung này, Ưng Bác Không đã sớm biết, muốn lấy được lợi ích gì đó từ cái tên tiểu hồ ly này, đúng là so với lên trời còn khó hơn! Tuy rằng hắn có thể mang lại lợi ích cho ta, Đúng là lợi ích thực sự! Nhưng nếu hắn chưa lấy đủ lợi ích gấp mấy lần thì cũng coi như là không có thỏ, diều hâu cũng không thấy.
Cho nên Ưng Bác Không không thể không đề phòng, nếu không cẩn thận, chỉ sợ là sẽ xây xẩm mặt mày.
- Ta chỉ yêu cầu ngươi, Nếu có ngày Quân gia chúng ta giết đến Phong Sát Ngân Thành, tìm Tiêu gia báo thù, kết thúc ân oán giữa chúng ta, lúc đó ngươi sẽ ra tay cứu ta ba lần, ta muốn ngươi trợ giúp một tay!
Quân Khương Lâm ánh mắt sang ngời:
- Chỉ là cứu người thôi, còn động thủ giết người chắc chắn sẽ không nhờ đến ngươi.
Ưng Bác Không trầm ngâm một hồi thật lâu, chầm chậm đi qua đi lại trong phòng, rốt cục mới cắn răng, đưa ra quyết định:
- Được! Chỉ có một việc này thôi!
- Một lời đã định!
Quân Khương Lâm lộ ra nụ cười.
- Chẳng qua,chuyện kia là việc hơn một năm nữa! Lúc trước ta có một năm ước hẹn!
Ưng Bác Không vẫn kiêu ngạo cười:
- Nếu như trong vòng một năm này có xảy ra chuyện không may, loại đan dược này ta cũng không cần, vì ta có ước định một năm với ngươi, nếu ta nhận thì vô cùng xấu hổ! Nhưng nếu sau một năm mà có chuyện xảy ra, ta mới có thể nhận đan dược này không áy náy!
Khóe miệng Quân Khương Lâm lần đầu tiên xuất hiện nụ cười chân thành:
- Đúng vậy!
Tính tình của Ưng Bác Không như thế,cũng như Quân Khương Lâm từ trước đến nay, tuyệt đối không hưởng lợi không công của bất kì kẻ nào. Nhưng dù cho thế nào thì cũng không để mình chịu thiệt!
Ưng Bác Không ôm hai vò rượu đi rồi. Quân Khương Lâm lấy ra khối ngọc kỳ quái từ Hồng Quân Tháp ra xem xét một lúc, nhưng vẫn không tìm hiểu được gì, đành phải ném trở lại. Nhưng Quân Khương Lâm cảm thấy rõ ràng, sau khi bỏ khối ngọc này vào, khí tức của Hồng Quân Tháp bỗng nhiên có nhiều hơn một bầu sinh khí tươi mát, mà linh khí, so với lúc trước cũng dày đặc hơn rất nhiều, hơn nữa còn quấn quanh khối ngọc kỳ quái này, thật lâu không tiêu tan, mờ mịt mịt mờ, rất là kỳ diệu.
Quân Khương Lâm ôm đầu gối mà ngồi, mắt nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, tính toán trong lòng.
Ba loại linh thảo kia phải nhanh chóng nghĩ ra cách tìm được, để sớm đề thăng phẩm giai của gia gia, nhỡ khi có biến, cũng có thể có thêm cơ hội giữ mạng chạy trốn….Đây là việc thứ nhất.
Việc thứ hai: Luyện đan,cũng là việc vô cùng cấp bách.
Cho dù là Ưng Bác Không hay Quân Vô ý, đều cũng cần phải mau chóng tăng thực lực, chính mình, lại càng cần thiết, còn có bên Thiên Phạt sâm lâm kia nữa, đều không thể thờ ơ được.