Đều là thú vương, đồng dạng gặp bình cảnh hắn hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của Hùng Khai Sơn, cũng hoàn toàn hiểu được Hùng Khai Sơn vì sao phải phục lạy! Bởi vì vị cao nhân thần bí này đối với chính hai người mà nói không thể nghi ngờ là ơn tái tạo!
Quân Khương Lâm vội vàng đem con gấu kéo ra, nói:
- Đây là làm gì? Đây chỉ là một cuộc trao đổi ta cũng chỉ là thực hiện lời hứa của ta, cần gì phải làm như thế.
Nói ra những lời này, Quân đại thiếu cũng cảm giác mình có chút ghê tởm giống hình tượng của loại người láu cá.
Việc tiện nghi thế này thật là tốt a. Mỗi ngày làm tám mười lần cũng còn ít, nếu có cơ hội thì nên làm tiếp mấy lần nữa a…
Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu hoàn toàn không có cảm giác như vậy, như trước lệ nóng lưng tròng, nói:
- Mặc dù là đánh cuộc, mặc dù trong mắt ngài không tính là cái gì, nhưng đối với lão Hùng ta mà nói, đây cũng là Càn Khôn tái tạo! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lúc sau tiền bối nếu là có gì phái đi, cứ việc phân phó một tiếng. Lão Hùng ta cái khác không có, một thân khí lực không keo kiệt! Đại địa Hùng vương tên cũng không phải để nói không.
Quân Khương Lâm nhìn thấy Hùng Khai Sơn thuần phác trong ánh mắt lóe ra lên thành ý chân thành sáng rọi, đột nhiên trong lòng vừa động, đối mặt với thành ý như vậy, Quân Khương Lâm đột nhiên cảm giác hành động của mình có phần đê tiện!
Hắn ngửa mặt lên trời thở một hơi thật dài, rốt cục nghĩ thông suốt một chút. Đối thuộc hạ đối với địch nhân đều là cần dụng tâm cơ, nhưng nặng tâm kế cũng không đủ, nhưng đối với bằng hữu chân chính, thứ tâm cơ này hoàn toàn không cần, chỉ dùng một chút cũng tính là quá nhiều!
Mà Hùng Khai Sơn liền rõ ràng cho thấy người như thế nào.
Chỉ cần nhận ân huệ của người khác liền đến chết cũng không quên.
Người như thế, chính là bằng hữu của chính mình.
Quân Khương Lâm ánh mắt khác thường ôn hòa, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Hùng Khai Sơn, nghiêm túc nói:
- Lão Hùng, ta thực sự coi ngươi là bằng hữu.
Hắn hít một hơi thật dài, chậm nói:
- Ta thân nơi cao, bằng hữu thật sự không nhiều lắm, ngươi có thể tính là một. Cho nên, đối với ta không cần nói lời cảm tạ!
Hùng Khai Sơn nghe thế thì mặt mũi sáng chói, vui mừng quá đỗi, nói:
- Hảo! Hảo hảo! Là lão Hùng ta hồ đồ ha ha…
Quân Khương Lâm ha ha cười, nói:
- Hiện tại đến phiên ngươi hộ pháp, ta trợ giúp Hạc vương một tay! Hoàn thành lời hứa của ta!
Hạc Trùng Tiêu lo lắng nói:
- Ngài vừa hao tổn nhiều như vậy. Hay nghỉ ngơi một hồi? Hồi phục một chút?
Quân Khương Lâm nói:
- Không cần, ta còn có thể chịu đựng được.
- Đến đây đi.
Nói xong vươn tay ra.
Hạc Trùng Tiêu do dự một hồi, lại nhìn hắn, xác định hắn quả nhiên không có việc gì, một lúc sau mới rốt cụôc ngồi xuống…
Lại sau một thời gian, Quân Khương Lâm nhìn thấy vẻ vui mừng như điên của Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn, đột nhiên cảm giác được trong lòng mình cũng là rất khoái nhạc, loại khoái nhạc nói không nên lời.
Loại khoái hoạt này hoàn toàn bất đồng với việc âm mưu thành công đối phó với người, hoặc là đoạt bảo vật mà mừng như điên, hoặc là gi ết chết cừu nhân khiến cừu hận tiêu tan…
Nó hoàn toàn là cực kỳ đơn thuần khoái hoạt! Nhưng loại khoái hoạt này lại mang tới cho Quân Khương Lâm sự hưởng thụ lớn lao!
" Nguyên lai, không chỉ là giết người đấu tranh mới có k1ch thích kh0ái cảm, ngẫu nhiên trợ giúp người khác một lần, loại cảm giác này cũng thực là thoải mái!"
Quân Khương Lâm mỉm cười nghĩ...
Lúc này là nửa đêm về sáng, Quân Khương Lâm quả thật đều thực thoải mái, thực khoái trá, thực thích ý!
Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu hai đại thú vương cực lực mời vị này đại ân nhân, đại cao thủ này tiến tới gặp huynh đệ của bọn hắn. Bọn hắn muốn chuẩn bị tiệc rượu mà tán gẫu với Quân Khương Lâm…
Thật sự là thịnh tình không thể chối từ, nói gì hai đại thú vương lời đều nói hết, tiếp tục chối từ thật sự cũng có chút không hợp với đạo làm người, mà giờ khắc này trời cũng sắp ngả về đêm, vì thế Quân Khương Lâm vui vẻ đi theo.