Quân Vô Ý lạnh lùng nói:
- Trước mắt chỉ có thể đem toàn bộ ân oán cá nhân gạt sang một bên, đồng tâm hiệp lực, may ra mới có một chút hy vọng!"
- Không sai, Vô Ý nói rất đúng! Trận chiến này con người cùng Huyền thú chiến đấu quan hệ đến sự hưng vong của toàn bộ đại lục trong mấy trăm năm sắp tới. Nếu không đoàn kết lại thành một khối, thì sợ rằng sẽ thảm bại thật sự! Nếu như tình thế không thực sự nghiêm trọng, lấy bản tính kiêu ngạo của Lệ Tuyệt Thiên Chí tôn mà nói, làm sao hắn có thể phát xuất Chí tôn triệu hoán lệnh? Tin chắc rằng hắn đã nhìn ra vấn đề then chốt trong chuyện này, cấp bách nghiêm trọng phi thường, vì vậy mới không ngại hạ thấp thân phận, phát xuất Chí tôn triệu hoán lệnh! Bằng không để đến khi chiến cuộc thất bại, Lệ Tuyệt Thiên hắn chính là tội nhân thiên cổ!
Đông Phương Vấn Tình cười khổ một tiếng:
- Nếu như trận đầu tiên mà thắng lợi, tất nhiên sĩ khí sẽ đại chấn, còn một khi thất bại, ta tuyệt đối đảm bảo các thế lực giang hồ, ít nhất sẽ có một phần ba bỏ trốn, thậm chí là nhiều hơn! Dù sao, điều quan trọng nhất với họ chính là bảo tồn lực lượng, tranh đoạt giang hồ. Đa phần đều là những loại người thừa dịp "cháy nhà hôi của", nếu như thế, quả thật xong rồi.
- Đúng là thói hư tật xấu của con người a! Thuận buồm xuôi gió thì ai cũng muốn tranh phong, chó rơi xuống nước thì nhảy vào kiếm phần; nhưng một khi buồm không xuôi, gió không thuận, chó rơi xuống nước lại biến thành một con cọp lớn, thì chắc chắn đại đa số đều rụt đầu rụt cổ nấp ở phía sau, để cho người khác lên trước, sau đó bản thân ở phía sau chiếm tiện nghi. Cuối cùng nếu thấy tình thế bất ổn, trực tiếp ba chân bốn cẳng bỏ chạy đầu tiên. Thà để mình bị mất mặt chứ không muồn mất tính mạng a! Trời rộng sông dài, cũng không phải mỗi mình gặp rủi ro, mất mặt cũng không chỉ có một người. Tất cả đều mất mặ...t!
Quân Khương Lâm rung đùi đắc ý nói mát. Sau khi nói xong bộ dạng trông rất vui vẻ, đột nhiên nhìn lại mới thấy bốn người sắc mặt đều bất thiện, càng ngày càng tối sầm lại, xem ra sẽ lập tức ra tay với mình, hắn vội vàng cười khan một tiếng:
- Ta buồn đi tiểu, từ sáng tới giờ chưa có đi lần nào. Mấy vị lão gia cứ nói chuyện tiếp đi nha!
Vừa nói vừa xoay người lại, lời vừa hết tức bỏ chạy!
Trong trướng bồng bốn người quay mặt nhìn nhau, với loại tiểu tử bại hoại như thế này đúng là không có biện pháp.
- Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích! Tới Thiên Nam rồi, đợi ta gặp qua Lệ Tuyệt Thiên rồi sẽ đến chỗ đóng quân của đệ, bảo hộ đệ và Khương Lâm. Nếu quả thực đại sự bất ổn, một khi chúng ta tập trung cùng một chỗ thì có thêm một phần sinh cơ. Như Khương Lâm vừa nói đó, cứu người là chuyện tốt, nhưng vì cứu người mà bồi thêm cả mạng sống của mình thì thật không còn ý nghĩa gì cả. Mọi chuyện tới lúc đó tùy cơ ứng biến đi!
Quân Vô Ý trầm trọng gật đầu, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Thật không rõ, trường hạo kiếp này nguyên nhân rốt cuộc là do đâu mà có, không biết đây là loại nguyên nhân gì mà có thể làm phát sinh đại họa như vậy? Tin tưởng rằng không phải vô duyên vô cớ mà Huyền thú đồng loạt ra khỏi Thiên Phạt; hiển nhiên là phải có nguyên do gì đó hoặc có người nào đó chọc giận chúng, nếu như để ta biết người đó là ai, chắc chắn ta sẽ lọc da xẻo thịt hắn! Cái này đúng là mang vận mệnh thiên hạ ra để trêu đùa a!
Ngoài ba người đang đứng nghe chuyện trong trướng...
Còn có Quân đại thiếu sau khi đi ra dùng Âm Dương độn quay ngược trở lại, núp vào trong góc nghe lén, nhưng vừa nghe tới đây nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh. Trong lòng thầm kêu to "Oan uổng a!" Đổ ước của ta lúc trước cũng chỉ là muốn bọn chúng dạy dỗ thiếu chủ của Huyết Hồn sơn trang một chút mà thôi, ai bảo hắn ngang nhiên dám cướp đoạt con dâu của Quân gia ta? Có thiên địa chứng giám, sự tình phát triển tới mức này, thực sự không có liên quan tới ta a!"
Việc này, ta thật sự không cố ý, ngàn vạn lần đừng đổ hết lên đầu ta!
Quân Tam gia tới ngày thứ hai mới biết được Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ cũng len lén đi theo tới Thiên Nam. Lúc nhìn thấy vẻ mặt áy náy của hai người này vì chuyện mình lén theo đại quân xuất chinh, Quân Tam gia tức giận gần như muốn phát điên, thiếu chút nữa đem Quân Khương Lâm mắng chết tươi, còn kh ủng bố hơn là hễ thấy mặt hắn là mắng chửi! Có khi còn cầm gậy đuổi đánh....
Những nơi nguy hiểm như thế, sao có chỗ cho nữ nhân?
Cái này cũng chính là nguyên nhân chính làm cho Quân Khương Lâm cùng Tam thúc của mình bắt đầu chơi trò trốn tìm. Phàm là những địa phương mà Quân Vô Ý có thể đến, Quân Khương Lâm đều sớm tránh xa, so với thỏ còn muốn trốn nhanh hơn.
Đại quân đi liền một mạch, cuối cùng vào ngày thứ ba cũng tới được Thiên Nam thành! Lúc này, tính từ khi bắt đầu xuất phát từ Thiên Hương thành tới nay cũng đã đi hết ba mươi ba ngày! Cứ theo tốc độ hành quân mỗi ngày bốn trăm dặm, lộ tuyến lần này băng rừng vượt núi, tổng cộng cũng hơn vạn dặm!