Quân Khương Lâm yên lặng nghiên cứu, cuối cùng xác định, bộ công phu này có tổng cộng mười bảy chiêu! Sau khi Ưng Bác Không phát ra chiêu cuối cùng lại quay lại chiêu đầu tiên, nên hắn dễ dàng tính toán ra.
Mấy chiêu này của Ưng Bác Không, hắn đều nhận ra mỗi chiêu đều là sát chiêu uy lực rất lớn, nhưng vì trong lòng của Ưng Bác Không không có sát ý, lại cố áp chế thực lực chân chính nên uy lực phát ra rất bình thường. Nếu là cao thủ đồng cấp đánh nhau, chắc chắn là tay trái rối tay phải, loạn cào cào cả lên, chẳng qua lúc này hắn đánh với hậu bối có thực lực thấp hơn mình khá nhiều, dù cho không thành thạo, vô tình xuất hiện sơ hở thì hắn cũng kịp thời thay đổi.
Ngoài ra, với lịch duyệt của Quân đại sát thủ, hắn phán đoán nếu có thể dung hợp tất cả các chiêu trên lại thành một bộ đồng nhất, uy lực chắc chắn còn có thể cao hơn gấp mấy lần bây giờ! Tuy nhiên, Ưng Bác Không tạm thời còn chưa làm được chuyện này. Hắn tuy thông minh, có thể sáng tạo ra các chiêu thức này, nhưng cuối cùng vẫn chưa đạt trình độ có thể phát huy uy lực chân chính của nó!
Trong lòng Quân Khương Lâm chợt bừng tỉnh: "Vì sao Ưng Bác Không không quan tâm tới huyền đan lại băng ngàn dặm xa xôi tiến vào thành Thiên Hương? Vì sao Ưng Bác Không luôn có khát vọng chiến đấu trong khoảng thời gian này? Vì sao Ưng Bác Không lại cùng cao thủ không cùng cấp bậc của hắn đánh nhau một hồi? Thì ra nguyên nhân là vì chuyện này! Nếu đã như vậy, sao ta không làm thế này, thế này....."
Quân Khương Lâm trong lòng khẩn trương tính kế, vừa suy nghĩ vừa quan sát. Quân Khương Lâm nhìn mỗi một chiêu mỗi một thức của Ưng Bác Không, cơ hồ cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc.
" Không lưu loát, thật sự không trôi chảy tí nào! Ta có thể nói mấy chiêu thức cường đại này của Ưng Bác Không, nhiều nhất chỉ có thể gọi là mười bảy chiêu tán thủ! Hình thức ban đầu còn chưa có trải qua nhiều lần gọt giũa, chưa thể gọi là một bộ võ công có hệ thống được! Tuy nhiên, với hình thức ban đầu mà nói, hắn có thể sáng tạo một bộ chiêu thức thế này là quá tốt rồi!"
" Các chiêu thức của Ưng Bác Không phần lớn là tương tự như bộ Ưng Xà sinh tử bác! Dực Triển Thức, Ưng Dương Thức, Trùng Tiêu Thức, Bác Thỏ Thức... mấy chiêu này ta hoàn toàn nắm rõ! Thêm vào đó, những chiêu này đều được nghiên cứu rất hệ thống, tất cả đều là chiêu số ngàn năm gọt giũa, mà Ưng Bác Không thì còn kém quá xa so với cảnh giới hòa hợp trôi chảy này hắc ắc hắc..."
Trong lòng Quân Khương Lâm rõ ràng phát hiện: Vài thức này của Ưng Bác Không, tuy rằng không lưu loát, thậm chí không liền mạch, nhưng nếu chỉ luận từng chiêu một, tuy sự tinh xảo vẫn không bằng thượng thừa võ công của kiếp trước, nhưng sự tàn nhẫn thì hơn xa! Nếu dung nhập huyền khí vào đó, uy lực phát ra sẽ vô cùng kinh người! Quân Khương Lâm xem xong cũng cảm thấy có phần bội phục! Càng bội phục hơn nữa chính là trong quá trình giao thủ của Ưng Bác Không, mỗi khi lập lại chiêu thứ nào đó, sẽ có một chút biến hóa, từ đó dần dần đem sơ hở triệt tiêu, đem từng chiêu, thực ra phải trong thời gian dài gọt giũa mới xóa bỏ được sơ hở, từ trong thực chiến mà từ từ hoàn thiện! Phải biết rằng học tập võ học và sáng tạo võ học là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Sáng tạo một môn, từ lúc mới sáng tạo ra, có chút thành tựu, rồi tinh nghiên (nghiên cứu, tinh luyện), rồi hoàn thiện, thậm chí là đại thành, tất cả các bước này từ trước tới giờ là quá trình không thể bỏ qua bất cứ bước nào, nếu nhanh chóng đạt tới đại thành chi cảnh, ngoại trừ người sáng tạo đột nhiên linh quang chợt lóe thì không nói tới, ít nhất là cần vài chục năm, thậm chí vài thế hệ bỏ công sức ra nghiên cứu mài giũa mới có thể tìm ra chiêu thức hoàn thiện cuối cùng.
Tại cái thế giới hoàn toàn không có cổ võ Trung Hoa này, Ưng Bác Không có thể khác người, vứt bỏ huyền công mà sáng tạo ra một môn công phu chiêu thức độc đáo, phương thức này sẽ nhanh chóng hình thành nên cánh cửa võ học, cùng với can đảm theo đuổi võ học và trí tuệ của võ học là đã đáng được hậu nhân ngợi khen rồi, mà chuyện sáng tạo nên một môn võ công chính là một công đức vượt thời đại rồi! Chỉ cần nói tới điều này là có thể thấy Ưng Bác Không quả không hổ danh là một trong Bát Đại Chí Tôn hàng đầu,không hổ tư cách của một thế hệ bậc thầy! Chuyện khác chưa nói tới, chỉ cần nói việc hắn bài danh trong Bát Đại Chí Tôn, lại có thể vứt bỏ thân phận, không tiếc tự hạ giá trị bản thân mà đánh nhau cùng một người cao thủ huyền khí bình thường, từ đó cố gắng cải tiến chiêu thức còn chưa đủ hỏa hầu của mình, chỉ cần nói tới thái độ nghiêm túc đối với võ học như vậy, chưa chắc người nào có thể làm như hắn!
Đột nhiên linh quang chợt lóe trong lòng Quân Khương Lâm.
"Ưng Bác Không hiện tại tìm không thấy đối thủ, vậy Huyết Hồn Sơn Trang và Phong Tuyết Ngân Thành không phải là đối thủ quá tốt sao? Ưng Bác Không hiện đang đau đầu vô cùng vì chiêu thức còn quá nhiều sơ hở, mà trong đầu ta không phải có vô số tuyệt chiêu võ công của kiếp trước sao? Nào là Thần ưng phác hổ, ưng khiếu cửu châu, thương ưng cửu biến, ưng dương thiên lý... Mình có cả đống tài nguyên như thế này, không lợi dụng thì chẳng phải quá uổng phí sao? Như vậy mà không xài thì mới đúng là đáng giận!"
Quân Khương Lâm tự hỏi trong đầu, sau đó hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ưng Bác Không ra chiêu khống chế cho cả cục diện cân bằng, trong lòng lại tự hỏi, làm sao phối hợp tay và chân, chiêu sau làm sao nối tiếp được chiêu trước, từ từ đem các chiêu thức vừa thi triển vừa tìm cách biến hóa từng chút một, tuy quá trình này chậm vô cùng nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thích thú.
Huyền khí của thế giới này hoàn toàn bất đồng với nội lực của kiếp trước của Quân đại thiếu, bản thân huyền khí quá mức mạnh mẽ, thiếu hẳn đặc tính cương nhu hài hòa của nội gia chân lực, làm hạn chế sự phát huy của các chiêu thức tinh xảo, vì thế đa số các chiêu thức của thế giới này đều là lấy cứng đối cứng là chính. Người tu luyện huyền khí của thế giới này rất ít khi có thể thi triển ra một chiêu thức phức tạp như ý, trừ phi là những chiêu tuyệt sát uy lực cực đại, nhưng loại chiêu thức này một khi phát ra thì huyền khí trong người cũng bị rút sạch không còn một chút nào.