Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59

– Lão Bàng, ngươi thấy thế nào?

Dọc đường, Quân Chiến Thiên có chút đắn đo, tên tôn tử này thật sự làm cho mình không hiểu được, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Rốt cuộc hắn đang làm cái gì?

– Bẩm, lão nô không biết, nhưng hiện giờ tiểu thiếu gia thế là rất tốt.

Lão Bàng cũng rất mơ hồ, bất quá chỉ cần không phải thu thập cục diện thay cho Quân Khương Lâm, thế đã là chuyện tốt rồi.

– Nếu hắn có hứng thú đối với việc đọc sách như vậy, ngươi nói ta có nên đưa hắn vào Văn Tinh thư viện không?

Trong lòng Quân lão gia tử tự nhiên xuất hiện một giấc mơ, Văn Tinh thư viện, đây là nơi đứng đầu thiên hạ đối với người đọc sách.

Bên trong tính cả thầy giáo và đệ tử cũng không quá nghìn người, con số này đối với dân cư tính hàng triệu của Thiên Hương đế quốc, thật là quá nhỏ. Nói cách khác, chỉ có những người gia thế trong sạch, phi thường, là nhân tài đứng đầu mới có tư cách tiến vào nơi này học tập.

Mà khi học xong, đều là người được quốc gia săn đón, chỉ cần ngươi có thể tốt nghiệp là được. Nhưng muốn có tư cách tốt nghiệp, ngay cả những tài tử nổi danh cũng phải trải qua một quá trình học tập đầy gian nan. Có thể nói, đối với văn nhân thì Văn Tinh thư viện chính là con đường dát vàng.

Mặc kệ ngươi nổi tiếng đến mức nào, cho dù ngươi là công chúa hay vương tử, nếu không có thực tài thì tuyệt đối không được vào Văn Tinh thư viện. Bỗng nhiên, Quân lão gia tử lại tính toán cho Quân Lâm tiến vào Văn Tinh thư viện, xem ra trong lòng đã tin tưởng rằng Quân Lâm đã hồi tâm.

– Bẩm. Điều này rất khó khăn.

Ta ngất. Với trình độ của Quân Khương Lâm mà muốn tiến vào Văn Tinh thư viện ư? Có khác gì heo nái biết leo cây đâu chứ. Tất cả những người có thể đi vào đó đều đã gian khổ học tập mười mấy năm, đều là những tài tử thanh danh hiển hách khắp nơi mới có tư cách tham gia cuộc thi tuyển chọn, Ngài nghĩ thử cháu của ngài không học vấn không nghề nghiệp suốt mười sáu năm mới đọc sách có hơn một tháng đã có thể đi vào sao?

Đương nhiên lão Bàng hiểu được điều này, tuy vậy vẫn tiếp tục nói:. Truyện Lịch Sử

– Mấy lão già ở Văn Tinh thư viện rất cổ hủ, nhưng nếu lão gia đích thân đến nói vài câu… khụ khụ, thiết nghĩ, hay từ từ rồi tính… sẽ cân nhắc sau.

– Ài, tiếc là tên tiểu tử này tu vi huyền khí thật là quá thấp, nếu có thể tiến vào Thần Huyền học viện đương nhiên là tốt nhất. Quân gia chúng ta đều là lập thân trên sa trường, nếu là một tên tiểu phu tử, thật đúng là chẳng ra gì.

Quân Chiến Thiên cũng hiểu được chuyện này rất khó xảy ra, mấy năm trước Nhị hoàng tử muốn vào Văn Tinh thư viện, ngay cả hoàng đế bệ hạ còn phải ăn của lão Phu tử một chút hờn dỗi, mới miễn cưỡng được vào, với mình nhất định lại càng khó hơn bội phần.

Huống chi với cá tính của Khương Lâm…

– Lão Bàng, theo ngươi sau này ta nên an bài Khương Lâm thế nào cho thỏa đáng?

Quân lão gia tử thở dài:

– Cho hắn theo văn, tiểu tử này nhất định không khác gì cục đá, cho hắn theo Võ ư, nửa điểm thiên phú hắn cũng không có, lại càng không thể chịu khổ, không có triển vọng. Cho hắn theo kinh thương ư… haizzz có lẽ ngay cả quan tài lão phu hắn cũng có thể đem đi bán! Chẳng lẽ cứ để hắn ăn không ngồi rồi chờ chết sao?

Nhắc đến chuyện này, lão Bàng cũng hết cách, liền an ủi:

– Tiểu thiếu gia gần đây có chút tiến bộ, không chừng lại đang thay đổi, hồi tâm chuyển ý… Ách, tiểu thiếu gia dù sao cũng còn ít tuổi, tin rằng mọi việc cũng chưa quá muộn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK