Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, một tiếng hú dài âm nhu đến cực điểm và sắc bén từ trong miệng hắn liên miên không ngừng phát ra, âm thanh không cao nhưng kéo dài không ngớt khiến cả Thịnh Bảo Đường nháy mắt liền bị âm thanh này kinh động. Cường giả Thần Huyền tốc độ rất nhanh cơ hồ ở trong chớp mắt, dựa theo sắp xếp từ trước tổng cộng mười hai tên đỉnh phong cao thủ liền vây phòng Tiêu Phượng Ngô đang dưỡng thương lại, mỗi người đều hết sức chăm chú ngưng thần đề phòng tùy thời chuẩn bị ra tay. 

Một người có thể lặng lẽ vượt qua thần thức bao phủ của bao nhiêu cao thủ mà lén vào bí thất trộm bảo thì chính là một cao thủ không dễ dàng đối phó. Đây là nhận thức chung mọi người. 

Người này là đại địch! 

Tiếng hú của Tiêu Bố Vũ chưa dứt, trong mắt sát khí chợt hiện, không dừng lại mà dẫn đầu lao vào phòng dưỡng thương của Tiêu Phượng Ngô. 

Khi hắn cách cửa phòng khoảng bảy thước, cửa phòng làm bằng gỗ tử đàn cứng rắn đã bị huyền khí của hắn xâm nhập, vô thanh vô tức hóa thành bụi phấn bay đầy trên không trung, Tiêu Bố Vũ thân như du long chợt lóe một cái đã tiến vào, tốc độ giống như một tia chớp xẹt qua. 

Điều này đúng như Tiêu Bố Vũ tính trước, chỉ cần nơi này xuất hiện dị thường là mọi người đồng loạt xuất động. Nhưng không cần tất cả mọi người đều xông vào vào, sẽ khiến thế cục rối loạn, ngược lại càng có lợi cho địch nhân chạy trốn. 

Chỉ cần người có thực lực mạnh nhất tiến vào, tất cả những người khác bao vây ở ngoài, giám thị chặt chẽ, phong toả chung quanh thì bất luận là người kia xông ra từ hướng nào cũng đều phải nhận công kích đáng sợ. 

Chỉ cần những người xung quanh khi gặp phải người kia liền xuất toàn lực là có thể cản trở một lát, thậm chí trong chớp mắt công phu thôi thì cũng đủ để cho những người còn lại tiến tới hợp công. 

Tiêu Bố Vũ tin tưởng cho dù là người yếu nhất trong đám người của mình lần này, ngay cả là kẻ đứng đầu đại Chí Tôn Vân Biệt Trần đến đây, chỉ cần liều mạng cũng có thể cản trở hắn nhất thời, càng không nói đến người khác. 

Trong thời gian ngắn như vậy, hắn không tin trong vòng vây thế này còn có người nào có thể thoát ra khỏi tầm mắt của mình. Huống chi bên kia còn có năm vị Thần Huyền trong Ngân Thành thất kiếm. 

Thần bí nhân kia cho dù có thể vô thanh vô tức đột nhập vào, nhưng một khi bị phong tỏa chặt chẽ như thế này mà còn muốn lặng yên rời đi thì đúng là một chuyện cười. 

Kế hoạch này tuyệt đối như thiên y vô phùng, vạn vô nhất thất, tuyệt đối không có chút sơ hở nào. 

Nhưng thực tế lại nằm ngoài tính toán của Tiêu Bố Vũ, không có sơ hở cũng đã xuất hiện sơ hở rồi. 

Hắn lao như bay vào trong phòng Tiêu Phượng Ngô, huyền khí Thần Huyền đã đề thăng đến tột cùng, cả người giống như một cơn lốc xoáy mà tiến vào. 

Hắn sớm biết thần bí nhân này là nhân vật có thực lực kh ủng bố nên kiêng kị ở trong lòng, theo như lục sư đệ nói thì chỉ sợ bản thân nhất thời sơ sảy thì liền bại dưới tay người kia nên hắn nào dám có nửa điểm qua loa khinh thường. 

Vừa lao vào phòng thì hắn đã vận huyền khí bảo vệ toàn thân, mũi chân xoay tròn như một vũ công balê tiến hành một động tác khó, nhưng bất cứ động tĩnh gì cũng không có. 

Trong phòng chỉ có một minh Tiêu Phượng Ngô đứng ngơ ngác. 

- Người đâu? 

Tiêu Bản Vũ kêu thầm không ổn, chẳng lẽ bản thân đã tới chậm một bước sao? Không thể nào! Khí ưng cũng chỉ tới hướng này, như thế nào lại sai được. 

- Người nào? 

Tiêu Phượng Ngô mờ mịt không biết vị tổ gia gia hỏi cái gì, liền tỉnh tỉnh mê mê trả lời một câu. 

- Người cướp đi Tục Hồn Ngọc chứ người àno. Ngươi lên cơn điên à? 

Tiêu Bố Vũ bị chính tên chắt của mình làm cho tức giận đến cơ hồ hộc máu. Ngọc bội là từ trên tay hắn bị người ta cướp đi mà hắn lại hỏi người nào? May mắn là Tiêu Bố Vũ tu dưỡng thâm sâu, nếu không sẽ bị hắn làm cho tức giận đến tẩu hoả nhập ma. 

- Không có người thì làm sao nói có người được! 

Tiêu Phượng Ngô mơ mơ màng màng nhìn hai tay của chính mình rồi lại nhìn nhìn tổ gia gia đang nổi giận, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc hoang mang. Ngọc bội ở trong tay mình như thế nào bay mất! Thật sự là kỳ quái a, chẳng lẽ nó thành tinh rồi? 

- Không có người? Không có người vậy Tục Hồn Ngọc trên tay ngươi đâu rồi? Chẳng lẻ ngươi muốn nói với lão phu chính nó đã mọc cánh bay mất? 

Tiêu Bố Vũ chịu không nổi mà lớn tiếng trách mắng. 

- Đúng vậy… đúng vậy…tổ gia gia, vừa rồi chuyện đó thật kỳ quái, ngọc bội tuy rằng không mọc cánh nhưng thật sự là tự bay đi! 

Tiêu Phượng Ngô thành thật trả lời 

- Phế vật! 

Tiêu Bố Vũ tức giận mắng to một tiếng. Sưu một tiếng nhảy ra ngoài, cả khuôn mặt của hắn tức giận đến biến thành màu đen. Kẻ vô dụng hắn đã gặp qua, ngốc cũng đã gặp, nhưng chưa thấy qua phế vật như vậy. 

Mà phế vật như vậy lại còn là huyền tôn tử (chắt) của mình. 

- Nhưng điều con nói là thật cả mà, ngọc bội quả thật tự mình bay đi, cho dù không mọc cánh bay nhưng quả thật tốc độ rất nhanh! 

Tiêu Phượng Ngô ngồi sau lưng Tiêu Bố Vũ cảm thấy uỷ khuất vô cùng, hắn cảm thấy bản thân hết sức oan uổng. Sao dạo này nói thật đều không ai tin tưởng cả, những lời nói ra đều là do ta tận mắt chứng kiến mà. 

- Bà cố nội ngươi đáng chết, hỗn đản ngươi còn không mau ngậm miệng lại! 

Giữa không trung truyền đến một tiếng mắng to, lập tức một đạo chưởng phong cơ hồ ngưng tụ thành thực chất bay tới "bốp" một tiếng đánh thẳng vào mặt Tiêu Phượng Ngô. Tiêu Phượng Ngô bị đánh một cái lảo đảo ngã nhào trên mặt đất, trong nháy mắt, mặt hắn liền sưng húp. 

Tiêu Phượng Ngô bưng mặt, buồn tủi cực kỳ nhưng trong lòng lại suy nghĩ: "Người chửi bà cố nội con đáng chết là người đang chửi vợ mình đó, lúc đó ông nội con cũng không có trên đời này đâu!" 

Tiêu Bố Vũ thân mình giống như sao băng nhảy lên giữa không trung, vọt người lên trên đỉnh lầu các của Thịnh Bảo Đường hơn mười trượng, nhẹ nhàng đảo quanh một vòng, ánh mắt như lôi điện, chì trong một thoáng đã quét khắp bốn phương tám hướng. Trong phương viên hơn mười dặm, dưới ánh sao trời tất Tuy nhiên, hắn không phát hiện ra một chút dấu vết nào. 

Người nọ rời đi lại giống y như khi hắn đến: Vô thanh vô tức. 

Con hương ưng màu xanh khéo léo bay quanh thân hắn. Rõ ràng ngay cả vật nhỏ này cũng đã mất đi mục tiêu. 

- Điều này sao có thể xảy ra!

Thanh âm âm nhu của Tiêu Bố Vũ nặng trĩu vang lên, giống như núi lửa trước khi bùng nổ, có cảm giác áp lực nói không nên lời: 

- Các ngươi có nhìn thấy có người đi ra không? 

Bốn phương tám hướng mười hai vị cao thủ đồng thời ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta cùng khó hiểu. 

Ngươi là người thứ nhất xông vào, cũng không phát hiện ra cái gì, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào chúng ta phát hiện cái gì? Căn bản là không có người đi ra a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK