Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Khương Lâm phát hiện khi hai lão này đi ngang qua mình thì liếc nhìn Bàn Tử một cái, trong ánh mắt không ngờ là hận ý thật sâu. Nhắc tới tài tử, nhất là Văn Tinh thư viện, các tài tử ở các viện khác trong Thiên Hương đế quốc hận nhất một người, cũng không phải là gian thần hay tiểu nhân gì, ngay cả Quân Khương Lâm bọn hắn cũng không để trong mắt. Bọn họ hận nhất chính là Đường bàn tử, Đường Nguyên. Kỳ thật điều này cũng không có gì kỳ lạ, chính là Đường bàn tử tự thân công tử quần áo lụa là, đê tiện không nói, cư nhiên còn lợi dụng gia tộc quyền thế, đem một vị tài tử của Văn Tinh thư viện, đại danh đỉnh đỉnh hãm hại, cuối cùng dồn người ta đến đường cùng, rồi làm ra vẻ cứu rỗi, thu thập vào tay. 

Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì để nói, nhưng vạn ác Bàn tử này không để cho vị tài tử kia làm chuyện gì tối ngày ở nhà chỉ thay nữ nhân của mình giặt quần lót…Đây là nỗi nhục tới cỡ nào! Như vậy không phải vũ nhục Văn Tinh thư viện, mặt mũi Văn Tinh thư viện để ở chỗ nào, mặt mũi của hàng nghìn hàng vạn tài tử Thiên Hương để vào đâu? 

Chuyện này, Đường bàn tử thậm chí không e dè giữ kín, tự nhiên là lan truyền khắp nơi, nhất là Mai Cao Tiết và Khổng Lệnh Dương, hai vị lão đại nhân nghe thấy đệ tử đắc ý của mình bị người ta hãm hãi, có kết cục như vậy cơ hồ muốn hộc máu tại chỗ. Sau sự kiện này, Đường bàn tử, tiếng xấu ở Văn Tinh thư viện, so với ở Thiên Hương thành quần là áo lụa còn muốn vang dội hơn… 

Về phần đại tài tử kia bản thân có phải nịnh nọt, hám lợi hay không căn bản là không ai để ý, chỉ cần là tài tử của Văn Tinh thư viện chúng ta đi ra đều là nhân tài, tài hoa bộc lộ, tài tử nhân đức, cho dù có một chút nịnh hót và hám lợi thì sao, cũng chính là ngọc bích có vết mà thôi, thế nhân ai không hám lợi? Người không vì mình trời tru đất diệt a! Dù sao Đường bàn tử ngươi hại người, vũ nhục người ta chính là ngươi không đúng! Vì vậy trong Văn Tinh thư viện từ thầy đồ cho tới mỗi một người học viên đều cùng một nhận thức, nếu không thể vũ nhục tên Bàn Tử này một chút, phỏng chừng hai vị thầy đồ này của Văn Tinh thư viện sợ là chết cũng không nhắm mắt. 

Hôm nay đã có cơ hội này thì không thể bỏ qua được! Ở góc xa, một gã thanh y thiếu niên lẳng lặng đứng vững, mặt mang khăn che, đối diện với hết thảy sự tình trước mắt đều chẳng quan tâm, tựa hồ mọi thứ đều là mây bay qua, không đáng nhắc tới. 

Ánh mắt của hắn luôn thanh thanh đạm đạm, lại lộ vẻ ấm áp hòa nhã. Tuy rằng lụa mỏng che mặt nhưng làm cho mọi người thấy hắn đều cảm thấy người kia chính là tuyệt thế tao nhã. 

Không ai khác chính là cháu đích tôn của phủ Thái Sư, Lý Du Nhiên Lý công tử! Đã tới.

Một tên thái giám mập mạp cầm phất trần xuất hiện ở bậc thang cao nhất ở cửa đại điện, vẻ mặt trắng bệch khắc khổ, hắn cất tiếng lanh lảnh quái dị mà nói to: 

- Đã tới giờ, xin mời các vị vị đại nhân, các vị tài tử, các vị công tử dời bước tới Hàm Hương Điện chờ yết kiến bệ hạ! 

Quân Khương Lâm nôn khan một tiếng, thanh âm này quả thực là con mẹ nó mất hồn nha. So với trên tivi còn muốn khó nghe hơn. 

Cái này cũng không gì đáng trách, truyền hình đều là bắt chước theo, chưa bao giờ có một thái giám chân chính lên đài biểu diễn, nhưng hiện tại vị này chính là một người hàng thật giá thật dưới háng thiếu "một bộ phận" quan trọng nha! 

Các vị lão tử và nhân sĩ nhất tề nhìn nhau, lòng hiểu mà không nói ra. Hàm Hương Điện chính là một trong những cung điện lớn nhất trong hoàng cung, đủ chứa hơn một ngàn người đồng thời ngồi ăn cơm, xem ra Tài Tử Yến lần này, quy mô lớn hơn những lần trước vô cùng, tại sao lại không thông báo sớm vài ngày a, rất nhiều tài tử tài giỏi bên ngoài còn chưa trở về! 

Đám người Quân đại thiếu đang muốn đi thì nghe thái giám the thé nói: 

- Bệ hạ có chỉ, vời Trung Dũng Hầu Đường Vạn Lý và tôn tử Đường Nguyên vào yết kiến! 

Đường Nguyên hoảng sợ nhìn Quân đại cao nhân: 

- Cái chó gì nữa đây? 

Quân đại cao nhân đảo cặp mắt trắng dã, xoay người không thèm để ý tới Đường Nguyên: "Ngươi nghĩ ca ca ta là thần tiên sao? Cái gì cũng lôi ta ra hỏi?" 

Quân đại quần áo lụa là lắc lắc mông, xoay xoay đầu nhẹ nhàng theo hướng Hàm Hương Điện mà bước, mọi người đều trợn tròn mắt mà nhìn. 

Quân Chiến Thiên lão gia tử đang đứng trên bậc thang nhìn thấy tôn tử bày ra cái bộ dáng ấy liền cảm thấy đầu có chút đau đớn: "Lão phu kêu ngươi ẩn giấu cho tốt, cũng không kêu ngươi ẩn giấu cái kiểu quái dị thế này ah? Đây đúng là hạc trong bầy gà mà, không đúng, phải gọi là gà trống giữa đàn hạc mới chính xác! Xong rồi xong rồi, cả đời lão tử tên tuổi anh hùng, liền bị hủy trên cái mông đang lắc lắc của tiểu tử ngươi rồi!" 

Độc Cô Vô Địch lão gia tử vênh mặt lên tiến tới, mắt thì nhìn vào cái mông đang xoay xoay lắc lắc của Quân Khương Lâm, miệng thì tấm tắc không ngớt lời: 

- Lão Quân, tính ra đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy tôn tử của ngươi sau khi hắn trưởng thành phải không? Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy nổi tiếng. Giỏi lắm a. Thật sự là không giống người thường tí nào, anh dũng bất quần nha ha ha ha... 

Tuy miệng hắn thì luôn mồm khen, nhưng ngữ khí thì vô cùng cổ quái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK