Lại là một hàng chữ vàng rõ ràng lấp láy đang lòe lòe sáng lên!
Viêm Hoàng Chi Huyết ngao một tiếng, tức thời xông thẳng lên trời, nhanh chóng xoay quanh một vòng, mang theo một đạo kiếm quang dài đến mấy trăm trượng hạ xuống.
Mấy người Mai Tuyết Yên và Hùng Khai Sơn, Hạc Trùng Tiêu ngẩng cổ lên, si ngốc nhìn pho tượng Ưng Vương sừng sững trong trời đất, thật lâu sau cũng không rời mắt được...
Tiểu Ưng a, không biết ngươi ở bên kia, có cô độc không? Có tịch mịch không? Có nhớ tới chúng ta hay không? Nhất định là nhớ phải không! Chúng ta đây cũng rất nhớ ngươi...
Sau một hồi tĩnh lặng như tử vong, Hùng Khai Sơn đột nhiên lên tiếng khóc lớn, nước mắt giàn giụa, ngồi dưới đất khóc đến thở không ra hơi:
- Cửu đệ...... Cửu đệ a, Tứ ca nhớ ngươi, Tứ ca nhớ ngươi quá... Ngươi ngươi... Ngươi trở về đi, ngươi mau trở lại đi...
Theo Hùng vương bắt đầu khóc rống, đám người Mai Tuyết Yên và Hạc Trùng Tiêu cũng rốt cục nhịn không được, đồng thời nức nở...
Gió thu vù vù thổi qua, đem tiếng la khóc dốc cạn cả đáy lòng của Hùng Vương truyền ra xa xa bên ngoài, cả một mảnh trời lúc này, tựa như cũng đã tràn ngập tiếng khóc cổ bi thương muôn dạng này... Tiếp đó, tổng cộng hơn mười vạn người đồng thời động thủ, ở dưới đại núi này, từng chút từng chút đào huyệt mộ, đem các tướng sĩ an giấc ngàn thu an táng trên mảnh đất này! Trong đó rất nhiều người đều chỉ có một cái tên, ngay cả nửa điểm hài cốt cũng chưa từng lưu lại, chỉ có thể bỏ vào trong đó một nắm đất...
Mộ bia được dựng lên từng cái từng cái một, không ngờ lại dày đặc như vậy, một đường nhìn không thấy được điểm cuối.
Gió thu thê lương gào thét, như tiếng hét từ trong mộ thổi qua. Thanh âm kia dị thường sắc nhọn, tráng liệt, tựa như mấy vạn anh hùng hào kiệt này, vẫn đang hét vang lên chiến đấu hăng hái, vẫn như cũ dừng lại tại chiến trường thảm thiết kia...
Advertisement
Từng túi giấy một, cùng với mỗi một cái tên đã từng quen thuộc hoặc giả xa lạ, từng cái bị vùi vào trong mộ huyệt.
Bùn đất lăn lăn, động tác của mọi người đều rất cẩn thận, cũng lại nhẹ nhàng, như là e sợ sẽ đánh thức anh hồn đang trong giấc ngủ say...
Quân Khương Lâm yên lặng nhìn qua từng bia mộ, Nguyên ngày hôm nay, hắn một lời cũng chưa nói, ánh mắt thâm trầm xa xăm, tựa hồ đang nhìn thấu sang thế giới bên kia, dâng ánh mắt thành kính cho những anh hùng đang say ngủ...
"Thánh địa đệ nhất nhân, Cổ Hàn chi mộ! Cổ Hàn, đinh phong thánh quân, Ở nơi đây một mình giết chết ba nghìn Thánh hoàng ngoại tộc, cuối cùng kiệt lực đồng quy vu tận cùng nhiều cường địch! Chiến công lớn lao, duy nhất trong thiên hạ!"
"Cung chủ Độn Thế Tiên Cung, Mạc Vô Đạo chi mộ!"
"Chủ nhân Độn thế tiên cung, Hề Nhược Trần chi mộ!"
" Thánh Tôn Thiên Thánh Cung, Thành Ngâm Khiếu chi mộ!"
Advertisement
" Thánh Tôn Thiên Thánh Cung, Khúc Vật Hồi chi mộ!"
Vô số hào kiệt từng rung chuyển trời đất, bất luận là ai, khi còn sống đều là những đại nhân vật có thể khiến toàn bộ đại lục đều phải ngước nhìn. Có rất nhiều người lúc còn sống, vốn dĩ đã là một truyền kỳ... Nhưng hiện giờ, bọn họ cứ như vậy lẳng lặng chôn mình ở nơi này...
Hết thảy quang vinh, hết thảy quá khứ, đều ở nơi này, theo gió mà đi...
Trời xanh cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nơi này hết thảy!
Núi lớn không nói gì, lẳng lặng thủ hộ lấy toàn bộ nơi này!
Quân Khương Lâm trầm ngâm mãi một hồi lâu, rốt cục nhịn không được mà trong lòng vẫn còn cuồn cuộn rấy lên cảm xúc. Ở dưới chân ngọn núi này, phía bên trên những bia mộ là một hàng chữ cao gần mười trượng được khắc vào thân núi:
" Mười vạn anh hồn, mai táng tại nơi này! Bọn họ, chính là côt trụ chống trời của Huyền Huyền đại lục! Nơi này, mới thật là Thiên Trụ Sơn chân chính! Một Thiên Trụ Sơn do máu tươi và linh hồn của mười vạn anh hùng cùng ngưng tụ thành, vạn cổ bất hủ!"
Mọi người dứng chết chân thật lâu, nhìn chăm chú vào những anh hùng say giấc ngàn thu nơi này, hốc mắt mỗi người đều có chút ươn ướt.
- Một trận chiến này công tích vĩ đại, nhất định ghi vào sách sử!
Tóc Quân Khương Lâm ở trong gió hỗn độn bay lên, sắc mặt sè nghiêm túc:
- Sự tích anh hùng, chính là để lưu truyền vạn cổ.
Hắn cũng không đặc biệt sai khiến ai tiến hành chuyện này, nhưng phía sau hắn, đã có Độc Cô Tung Hoành, Mộ Dung Phong Vân cùng các huyền giả của quốc gia. Yêu cầu này của Tà Chi Quân Chủ, sau khi truyền ra ngoài, tin rằng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ một quân chủ nào dám làm trái, càng không ai có thể làm trái!
Đại quân lúc này, ước chừng có mười ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn! Chữa thương, hoài tưởng... Vào lúc này, đan dược Hồng Quân Tháp của Quân Khương Lâm khẳng định là có rất tác dụng quan trọng.
Rất nhiều vết thương chí mạng, dùng đan dược của hắn xong thì nhất nhất khởi tử hồi sinh...
Tới sáng sớm ngày thứ mười một, dưới sự chỉ huy của Quân Khương Lâm và Mai Tuyết Yên, toàn bộ đội quân tham chiến lại tập trung đến nơi đây, phía trước bia đàn.
Theo sau Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên, tổng cộng hơn hai mươi vạn người, ai ai cũng đứng thẳng, nét mặt nghiêm trang, hướng về dãy mộ bia trầm mặc chỉnh tề này, khấu đầu ba lượt!
Gió thu trên gào thét bầu trời bỗng nhiên tăng mạnh, càng ngày càng lộ ra vẻ thê lương. Vô số lá cây từ phương xa thổi tới, quấn bay trên không trung.
Chiến kỳ của liên quân Đại lục cao cao sừng sững ở giữa không trung, bị gió thu quét qua, vang lên từng tiếng vù vù lật phậ...t
Thời khắc khải hoàn trở lại cuối cùng đã tới.
Lúc này toàn bộ các tướng sĩ, đang nói lời vĩnh biệt với những anh hồn say ngủ nơi này, là thời khắc giã từ quá khứ!
Hơn hai mươi vạn người, tất cả đều không nói gì, chỉ có một mảnh yên lặng giống như tang lễ.
Sau một hồi lâu, quân kỳ rốt cục triển động, quân đội nhánh thứ nhất dẫn đầu xuất phát rời đi. Rất nhiều rất nhiều người, cho đến khi đi thật xa thật xa kia, vẫn còn chốc chốc lại quay đầu...
Tiếp theo, đội ngũ liên quân lục tục rời đi...
Tới buổi chiều, sau khi số lượng lớn viện quân lục tục rời đi, nơi này đã là có chút trống vắng. Quân đội đến từ Thiên Hương đế quốc là đoàn người cuối cùng rời đi. Lúc này, nơi đây cũng chỉ còn lại có Thiên Phạt nhất mạch cùng với đại quân Tà Quân phủ.
Hùng Khai Sơn ở mười ngày nay, vẫn cứ ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn lên bức tượng Ưng Vương cao vút kia, si ngốc mà nhìn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thân thể vốn dĩ cường tráng qua mấy ngày này, nhìn qua là có thể thấy được đã gầy đi rất nhiều.
Quân Khương Lâm trầm mặc hồi lâu, rốt cục xoay người, hướng mắt về phía mọi người.
- Nơi đây toàn bộ những người có tu vi đã vượt cấp Thánh hoàng, tiến lên một bước.
Một tiếng vang lên, trong đám người kia, có thật nhiều người đứng dậy, liếc mắt qua, liền có thể ước lượng được, có tới khoảng mấy nghìn người!
Quân Mạc nhìn qua từng người một, bỗng nhiên lộ ra sắc mặt tàn nhẫn, cắn răng nói:
- Gọi các ngươi đi ra, chính là giao cho các ngươi một nhiệm vụ! Nhiệm vụ này dị thường gian khổ, lại nhất định phải hoàn thành! Nếu như không hoàn thành, các ngươi hãy cùng những huynh đệ kia, đem chính mình chôn ở chỗ này đi!
Thanh âm nói chuyện của Quân Khương Lâm đanh thép dị thường, ngay cả Mai Tuyết Yên cũng mới nghe thấy lần đầu tiên Quân Khương Lâm dùng loại khẩu khí này nói chuyện!
Ánh mắt mọi người đều sáng như sao, chăm chú nhìn vào Quân Khương Lâm. Từ khẩu khí của hắn, bọn họ đã có thể hiểu được. Quân Khương Lâm gọi bọn họ bước ra, tất nhiên là muốn làm một đại sự kinh thiên động địa!
- Năm ngàn người, phân thành năm đội! Do Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Sở Khấp Hồn, Hùng Khai Sơn, Hạc Trùng Tiêu dẫn đầu, giết vào lãnh địa ngoại tộc! Lật từng tấc đất, triệt để tiêu diệt chủng dị tộc! Nhất định phải trảm thảo trừ căn, thốn thảo bất lưu ( không chưa một cọng)!
- Dạ!
Những cao thủ Thánh Hoàng ở đây, chỉnh tề hô lên một tiếng đồng ý.
Ánh mắt Quân Khương Lâm lành lạnh, nhìn vê hướng nam của Thiên Trụ Sơn, trầm giọng nói:
- Phía bên ngoại tộc đã mất đi cường giả có thể chịu được một trận chiến. Mục đích duy nhất của trận chiến này chỉ là muốn nhất lao vĩnh dật, vĩnh viễn tiêu diệt hậu hoạ. Ta sẽ ở Thiên Phạt chờ tin các ngươi chiến thắng trở về. Tin rằng các ngươi, sẽ không để cho ta thất vọng!
- Dạ!
Toàn bộ Thánh hoàng cao thủ, lại chỉnh tề đồng ý một tiếng.
Hùng Khai Sơn trong ánh mắt tràn ngập bi thương, nắm tay phát quang, kêu lớn tiếng nhất. Trong mắt cừu hận như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Hùng Vương thật sự rất cần một trận giết chóc để rút cạn bi thương trong lòng mình!
Tiểu cửu, Cửu đệ, Tứ ca ta sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh còn sót lại của lũ hỗn tạp ngoại tộc, để đưa tiễn người! Rửa hận cho ngươi!
Đoạn đường trở về này, đám người Quân Khương Lâm hầu hết đều theo đại quân cứu viện Thiên Phạt cùng nhau trở lại. Cả chặng đường, Mai Tuyết Yên và Quân Khương Lâm, hai người đều rất trầm mặc.
Trên cả mảnh đất đại lục này, Tam Đại Thánh Địa, thế lực duy nhất có thể đối kháng cùng Thiên Phạt, Tà Quân phủ, giờ phút này, đã vĩnh viễn lụi tàn. Trong lòng hai người chẳng có đến nửa điểm vui sướng, ngược lại, thì rối như tơ vò, hơn nữa, rất có chút ý vị mất mát. Cái loại cảm giác hoàn toàn không biết nên bước tiếp ra sao này thật sự làm người ta phiền muộn. Hai người hoàn toàn không có ý tưởng gì, yên lặng theo chân đại quân, hành trình trở về chậm rãi đương nhiên cũng không có lý do gì cấp tiến. Lại thêm cả đội ngũ dù sao cũng là hơn mười vạn đại quân, đi liên tục suốt hơn mười ngày, lúc này mới nhìn thấy phía trước khói bếp lượn lờ, đã về tới nơi có bóng người.
Lúc trước ở lại Thiên Trụ Sơn lâu như vậy, hiện tại bỗng nhiên gặp lại nơi có người ở. Cả đoàn người, thế nhưng đều là không chịu nổi chấn động trong lòng, nổi lên một cỗ cảm giác thân thuộc. Tất cả mọi người đều vật lộn từ ranh giới của sự sống và cái chết mới có thê trở về, cảm giác lúc này, thực là không cách nào hình dung nổi.
- Mạc Tà, ngươi có phát hiện hay không, tại đây trong cuộc chiến xâm lược này, phía bên Phiêu Miểu Huyễn Phủ từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện người giúp đỡ. Bằng quan hệ giữa Phiêu Miểu Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh địa, thì chuyện này quả thực rất khác thường.
Mai Tuyết Yên nhìn vào khói bếp phương xa, thở dài một hơi, nói:
- Phiêu Miểu Huyễn Phủ tuy rằng từ đầu không trực tiếp tham gia cuộc chiến xâm lược, nhưng không thể thiếu âm thầm hỗ trợ chứ. Lúc này là lúc Thiên Trụ Sơn sụp đổ, tình thế nghiêm trọng như vậy, mà lại hoàn toàn không có tin tức từ phía Huyễn Phủ, chuyện này không khỏi có chút vô lý. Chưa kể tới hiện tại chúng ta cũng có quan hệ tương đối với Huyễn Phủ Miêu gia, trong chuyện này chắc chắn có điểm bất thường.
- Không sai, việc này rất có thể có gì đó kì quái.
Quân Khương Lâm gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, trong lòng bắt đầu cân nhắc. Trong Huyễn phủ, rốt cuộc vì sao mà chưa đến trợ chiến đây?
Chẳng lẽ là bởi vì Chiến Cuồng đã về tới tận Huyễn Phủ rồi. Thất đại thế gia khác ốc không mang nổi mình ốc sao!?
Vừa nghĩ tới đó, lại nhớ đến Chiến Cuồng, Quân Khương Lâm liền kìm lòng không được, có chút đau đầu. Tình huống quỷ dị hiện tại của tên kia thật sự là quá khó chơi. Trực tiếp đánh thì không chết được, mà ngay cả Hỗn Độn Hỏa được xưng có thể đốt hết thiên địa vạn vật, lại cũng không đốt được hắn!
Rốt cuộc thì phải làm như thế nào mới có thể hoàn toàn tiêu diệt đây?
Lại nói thêm, kể từ trận chiến ấy cho đến bây giờ đã là một đoạn thời gian rất dài rồi, Chiến Cuồng nếu thực sự cần hút huyết nhục nhân loại để tăng thể lực, vậy tới lúc này không biết đã hút được bao nhiêu nữa...
Chiến Cuồng chưa tu luyện hoàn thành mà đã khó đối phó như thế, bây giờ lại hút máu nhân loại nữa, không biết rốt cuộc có thể mạnh đến cái hạng nào nữa?