Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyên lai không chỉ bước lên thuyền giặc! Lão phu căn bản chính là trực tiếp ngã vào một cái đầm ngàn dặm a! Hôm nay cho dù muốn nhấc chân cũng nhổ không ra... 

Thiên Nam Huyết Hồn trụ trời, phương bắc Phong Tuyết đúc Ngân Thành! Đương kim thế gian chính là hai thế lực cực lớn, Quân gia nho nhỏ này lại có thể kết oán một lúc với hai thế lực a... 

Chỉ vì mấy chiêu thức, lão tử đã tự bán mình a. Chọc vào mớ phiền toái lớn như vậy. 

ĐCM nó trời ạ! 

Ưng Bác Không kinh ngạc đứng một hồi, đột nhiên nổi giận! Thanh âm như sấm mùa xuân, hét lớn một tiếng: 

- Quân tiểu tặc! Cái con thỏ nhỏ đáng chết kia! Lăn ra đây cho lão phu! 

Bốn phía vắng vẻ, không người lên tiếng. 

Ưng Bác Không bay vượt qua vài cái sân nhỏ của Quân gia, vòng vo vài lượt thế nhưng cũng không có phát hiện ra tung tích của Quân Khương Lâm. Nộ khí trùng thiên quay lại tiểu viện của Quân Vô Ý. Trong miệng thì thào tức giận mắng: 

- Con thỏ nhỏ chết kia, để lão phu bắt được ngươi, ta sẽ lột da ngươi ra, khiến cho ngươi phải đi chữ bát (八) vài ngày mới được! Ngươi ngươi ngươi! Ngươi gài bẫy lão tử! 

Quân Vô Ý tự nhiên khôn ngoan có thừa, sớm thấy tình thế không ổn liền trốn vào trong phòng ngủ, chính mình tự tìm hiểu kiếm pháp. Chỉ còn lại có một mình Ưng Bác Không thở hổn hển hờn dỗi ở ngoài, buồn bực lại muốn giết người. 

Buồn bực xác thực là buồn bực, nhưng mà cũng chỉ là "muốn" Giết người mà thôi! 

Nguyên bản nếu như tam trưởng lão sớm nói ra chuyện này, nói đúng ra Ưng đại chí tôn thật sự có chút dao động, dù sao Phong Tuyết ngân thành, Huyết Hồn sơn trang hai nhà chính là đương kim thế gian có lực lượng kinh khủng nhất, hai nhà cùng chung địch nhân, chỉ sợ cho dù là trùm chí tôn Vân Biệt Trần cũng chưa chắc ứng phó được, huống chi là Ưng Bác Không? 

Nhưng tam trưởng lão vừa rồi mới nói, đầu tiên là nói tới chuyện vị đại cao nhân có tu vi "kinh thế hãi tục vang dội cổ kim". Tuy là dò hỏi thông tin, thế nhưng đồng thời cũng đưa ra lời nhắc nhở với Ưng Bác Không. 

Mà vị cao nhân kia chỉ cần nhấc tay đã vô thanh vô tức khiến một mảnh rừng cây bao la trong nháy mắt biến mất, có cao nhân như thế tọa trấn, cho dù là Hàn Phong Tuyết, Lệ Tuyệt Thiên liên thủ thì như thế nào? Ưng đại chí tôn lúc này không có tìm được Quân tiểu tặc để phát tiết, cho nên không để ý tới chuyện này! 

Sau lưng còn có cao nhân làm chỗ dựa! Một ngọn núi chắc chắn như vậy, xá gì mưa gió ở phía xa. 

Về phần Ưng đại chí tôn đi khắp nơi cũng không tìm thấy Quân tiểu tặc, hiện tại hắn không biết đã sớm chạy tới nơi nào rồi. 

Ra khỏi đại môn của Quân gia đã là hoàng hôn rồi. 

Đoàn người cao tầng của Ngân Thành cũng không có ai mở miệng, ngay cả người hoạt bát như tiểu công chúa Hàn Yên Mộng cũng câm như hến, không rên lên một tiếng, không khí có chút áp lực. 

Lục trưởng lão nằm ở trên lưng Mộ Tuyết Đồng điều động huyền khí trị thương, giờ phút này tinh thần đã tốt lên rất nhiều. Lão nhân này dù sao cũng đã là Thần Huyền cao thủ, thương thế mặc dù nặng, nhưng chỉ cần Huyền khí còn đang vận hành trong cơ thể, tính mạng cũng không có gì đáng ngại. 

Thậm chí xương ngực lập tức có gãy đi nữa, cũng được hắn vận dụng huyền khí một mực bao lấy, ghép lại vị trí cũ, chẳng qua là cần thời gian để hồi phục mà thôi. 

Thế nhưng hôm nay chịu nhục nhã như vậy, Lục trường lão cả đời chưa bao giờ trải qua loại nhục nhã này! 

Mỗi khi nhớ tới cảnh tại Quân gia, trước mắt bao người chính mình bị ép nói ra chữ "phục" kia. Hắn lại có cảm giác máu huyết bốc lên, quá nhục, quả thực là sống không bằng chết! 

Lục trưởng lão tuy nói là không phát tác, thế nhưng hàm răng lại căn môi đễn nỗi máu tươi đầm đìa chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ trên lưng Mộ Tuyết Đồng, hai mắt đã biến thành màu hồng! 

Không báo thù này thề không làm người! 

- Lục đệ! 

Tam trưởng lão muốn nói cái gì đó, rốt cuộc đành thở dài một tiếng, đành nuốt ngược lời muốn nói trở lại, hắn ở chung cùng với Lục trường lão thời gian cũng đã vượt quá ba mươi năm rồi, tâm ý sớm đã ẩn ẩn tương thông, có thể nhìn mặt mà nói chuyện, lúc này hiểu rõ Lục trường lão đang nghĩ gì, không khỏi nặng nề mà nói: 

- Người ta là Ưng Bác Không mà! 

- Đệ biết, Tam ca, đệ biết huynh muốn nói gì, với công lực của đệ, thua trong tay Ưng Bác Không cũng không tính là dọa người! Đúng không? Đệ nếu như cứ cố chấp, chỉ sợ ngược lại sẽ rước lấy họa sát thân! 

Lục trường lão trầm thấp nói, trên mặt hiện ra nụ cười thê lương nói: 

- Nhưng, kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục [ sĩ khả sát bất khả nhục]! Đệ, đệ…. 

Nói đến đây, vị Chí Tôn Thần Huyền công lực cao tuyệt này lại có thể nghẹn ngào nói không lên lời. Có thể thấy được phần sỉ nhục này đối với hắn mà nói đã kích động tới mức nào! 

- Lục trường lão, ngài trước là vì bảo toàn tính mạng của tất cả mọi người mới thừa nhận sự sỉ nhục này, ta rất kính trọng ngài! Tiểu tử ta tuy bất tài, thế nhưng cũng biết, trong hoàn cảnh đó để nói một chữ "không" dễ dàng cỡ nào, thế nhưng để nói ra một chữ "phục" lại khó cỡ nào! 

Mộ Tuyết Đồng từng chữ từng chữ một nói ra, lấy lời nói của mình mà xoa dịu. 

Thấy sắc mặt tam trưởng lão lộ ra vẻ tán thưởng, Lục trường lão cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, hiển nhiên là lời của mình có tác dụng, hắn chuyển chủ đề, nói: 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK